Tác giả Khuyết Danh

Chưởng Châu

Lượt Đọc:

0

Ta và bạch nguyệt quang cùng lúc bị ngã xuống nước, thái tử liền bảo.

"Cứu trắc phi".

Ta không ngừng vùng vẫy, lặn ngụp dưới nước, lôi kéo bạch nguyệt quang của hắn.

Mọi người ở nơi đó ....

Chương 45: Ngoại truyện 5 (Hoàn)
Ẩn Hôn - Bác Sĩ Trưởng Khoa Phúc Hắc

Lượt Đọc:

0

Một cuộc hôn nhân hợp đồng tiền đề là mối quan hệ bạn giường để đối phó với người lớn trong nhà...

Chương 28: Hoàn
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Lượt Đọc:

0

Trích đoạn:

Tô Dung nghiêng đầu nhìn bên ngoài qua cửa sổ thủy tinh, vốn sắc mặt bình tĩnh đột nhiên bị phá vỡ.

Không biết từ lúc nào, bên ngoài cửa sổ có một tầng sương mù nhàn nhạt dâng lên, phía sau sương mù, cây cối đã trở nên mơ hồ không thấy rõ, đen nhánh cao gầy một mảnh, thật giống như tay chân vặn vẹo. Lấy mắt thường có thể thấy sương mù đang trở nên dày đặc, trong chớp mắt đã không nhìn thấy rõ cảnh sắc phía xa.

Không chỉ có một mình cô chú ý vấn đề này, một bà bác bên cạnh cũng bày ra vẻ mặt kinh hoàng, giọng nói chói tai, mang theo chút run rẩy: "Ông trời của tôi ơi, sương mù ở bên ngoài đâu ra thế?"

Chương 1020: Hoàn
Nếu Cậu Còn Ở Đây

Lượt Đọc:

0

Tôi sống lại đúng vào cái ngày tỏ tình với thanh mai trúc mã.

Giữa tiếng reo hò ầm ĩ của đám bạn, cậu ta nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ hoe vì khóc, giọng lạnh tanh:

“Lâm Nguyệt Dã, em thấy làm trò cho người ta xem vui lắm hả?”

Rồi quay sang nhìn cô gái đứng cạnh — ánh mắt dịu dàng như chưa từng dành cho tôi:

“Chờ anh một chút, giải quyết xong anh qua liền.”

Cậu ta mất kiên nhẫn, lên giọng dạy đời:

“Sao em cứ hay khóc vậy?”

“Rảnh thì đọc sách đi, đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện yêu với đương…”

Tôi chán ngấy rồi.

Dứt khoát đẩy cậu ta ra, lao vào vòng tay của tên học sinh cá biệt đang đứng sau xem náo nhiệt.

“Chồng ơi…”

Tôi ôm chặt lấy người trong lòng, bật khóc không thành tiếng.

Mười tám tuổi, Kỳ Trầm vẫn còn sống.

Mọi thứ… vẫn còn kịp.

Chương 17: Chương 17 - (Hết)
[Mùa Hè 1984] Ôn Tình

Lượt Đọc:

0

Mùa hè năm 1984, tại địa điểm đăng ký thi đại học.

Ôn Tình nhìn chăm chú vào khẩu hiệu sơn đỏ trên tường 'Hôm nay gắng sức thi đại học, sang năm nghiên cứu khoa học vì nước', một lần nữa xác định rằng mình thật sự đã trọng sinh quay về bốn mươi năm trước.

Chương 28: Chương 28 - HẾT
Khương Miêu

Lượt Đọc:

0

Thôi biểu ca, người từng kinh tài tuyệt diễm, nay lại mất trí hoá ngây dại.

Cô mẫu hỏi ta, có nguyện ý gả cho hắn không?

Tất nhiên là ta đồng ý.

Cuộc sống không phải lo cơm ăn áo mặc, có tiền, có thời gian, lại thêm tướng công chẳng thể hành phòng —— ấy là cuộc sống mà ta đã thắp hương cầu khấn suốt ba năm mới đổi lấy được.

Thế nhưng, đến nửa đêm, hắn lại dán sát người vào lưng ta, thân thể nóng rực, bên tai còn có tiếng thì thầm mềm mại tựa như nước…

Ta càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng lắm.

Chương 10: Chương 10 + NGOẠI TRUYỆN CỦA THÔI YẾN (Hoàn)
Hoàng Thành Nam Tấn Có Tứ Đại Ma Vương

Lượt Đọc:

0

Cha ta là đệ nhất quyền thần ở Nam Tấn.

Khi ta chưa sinh ra, Hoàng thượng đã triệu cha ta vào cung.

"Lão Cố, trẫm muốn kết thông gia với ngươi, ngươi thấy sao?"

Cha ta: "Xin tuân theo ý chí của Bệ hạ."

Thế là hai người thỏa thuận, nếu sinh nhi tử sẽ làm Phò mã, nếu sinh nữ nhi sẽ làm Thái tử phi.

Nhưng đến ngày sinh, mẹ ta lại sinh ra một cặp song sinh long phụng.

Cha ta lập tức băn khoăn, không biết nên chọn đứa nào.

Hoàng thượng phất tay: "Không cần chọn, trẫm muốn cả hai."

Chương 26: Chương 26 (Hết)
Trong Mưa, Tôi Mất Tất Cả

Lượt Đọc:

0

Bạn trai đã đuổi tôi ra khỏi biệt thự khi tôi đang mang thai.

Đêm đó, trời mưa như trút.
Anh ta dúi vào tay tôi một tờ đơn thuốc, lạnh nhạt ra lệnh:

“Đi mua thuốc hạ sốt cho Lộ Lộ. Cô ấy yếu, không chịu được mưa gió.”

Còn tôi—mang thai hơn ba tháng, toàn thân ướt đẫm, lê từng bước dưới cơn mưa như thể chính mình là người thừa trong chính cuộc đời mình.

Kết quả, tôi sảy thai ngay trên đường về.

Tỉnh lại trong bệnh viện, việc đầu tiên tôi làm là gọi điện cho anh ta.

Nhưng giọng trả lời từ đầu dây bên kia… lại không phải anh.

“Alo, là tôi, Lộ Lộ đây.”

Giọng cô ta nhẹ nhàng, mang theo ý cười:

“Anh Phụ Từ nói tôi nên dạy chị một bài học để chị bớt kiêu căng.

Tôi nghĩ mình đang giúp chị đấy, Sở Nhiên à.

Chị sẽ không nổi giận chứ?”

Tôi siết chặt điện thoại.
Trái tim như bị bóp nghẹt. Nhưng lạ thay, tôi không khóc.

Bạn bè, người thân, tất cả đều về phe anh ta.
Họ gọi cho tôi, trách móc:

“Nhiên, em gây chuyện vô lý quá rồi. Mau quay về nhận lỗi đi, đừng làm Phụ Từ mệt mỏi thêm nữa.”

Tôi mỉm cười, môi lạnh như thép:

“Trùng hợp thật.

Em đang nằm viện vì bị sảy thai, nên không thể quay về được.”

Đầu dây bên kia im bặt.
Rồi một giọng hốt hoảng:

“Em… em vừa nói gì?”

Tôi không trả lời.
Vì từ giây phút đó, tôi không còn gì để nói với họ nữa.

Chương 17: Chương 17 - Hết
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm

Lượt Đọc:

0

Khi bà ngoại tôi hấp hối, mẹ tôi, một người phụ nữ đã bước qua tuổi sáu mươi, níu lấy bàn tay của người mẹ chín mươi tuổi của mình, nghẹn ngào hỏi rằng bà đã phụng dưỡng mẹ hơn nửa cuộc đời, cớ sao vẫn không hề được mẹ nhìn nhận?

Bà ngoại đã gạt tay mẹ tôi, cố gắng duy trì chút sinh khí mong manh để đợi bằng được bác cả và dì út đến.

Cho đến tận lúc từ giã cõi đời, bà ngoại vẫn không hề đáp lại câu hỏi của mẹ.

Kể từ đó, mẹ tôi chỉ giam mình trong căn phòng riêng, ngày ngày nằm bất động trên giường.

Mẹ không còn tìm thấy niềm vui hay sự quan tâm ở bất kỳ điều gì nữa.

Cơ thể mẹ đau mỏi triền miên, đôi tay run lên không ngừng.

Ai cũng cho rằng, mẹ tôi vì nỗi đau mất đi người mẹ kính yêu mà trở nên suy sụp như vậy.

Duy chỉ có tôi thấu hiểu, mẹ tôi thực sự đã lâm bệnh.

Và căn bệnh ấy, đã giày vò mẹ tôi suốt cả nửa đời người.

Chương 35: Chương 35
Ngô Thiên Tri Xuân Lai

Lượt Đọc:

0

Vân Kiểu là nha hoàn thông phòng của Tạ Duẫn Khâm.

Không phải thê, cũng chẳng phải thiếp,  cùng lắm cũng chỉ là một nô tỳ có chút địa vị hơn mà thôi.

Ba tháng sau ngày Tạ Duẫn Khâm thành thân, nàng chuộc lại tự do.

Từ đó, trời rộng đất cao, mỗi người một ngả.

Nàng chẳng còn vì hắn mà rơi dù chỉ nửa giọt lệ.

Chương 40: Chương 40
Tiết Minh Nguyệt

Lượt Đọc:

0

Ta dùng b//úa làm biểu ca có ý đồ khinh bạc mình bị thương, thẩm nương giận dữ bán ta cho Vương mama đầu thôn.

Ta đẫm lệ nói với Vương mama: "Xin mama đừng bán con vào chốn phong trần, có bát cơm ăn là được, làm trâu ngựa con cũng cam tâm."

Đôi mắt ranh mãnh của Vương mama đánh giá ta hồi lâu: "Tam công tử Cố gia ở kinh thành bệnh nguy kịch sắp chếc, gả qua xung hỉ cho hắn, con chịu không?"

Vương mama còn nói: "Nếu sau này hắn mệnh hệ gì, con ít ra cũng là thiếu phu nhân, thủ tiết còn hơn làm xướng kỹ. Nếu con có số hưởng, Tam công tử không chết, hắn cũng chỉ là kẻ tàn phế, chẳng làm khó dễ được con, con cứ việc hầu hạ hắn chu đáo, cũng coi như có chỗ dựa."

Nói đến cuối, Vương mama có chút chột dạ: "Cây héo chếc cũng là cây, núi hoang vu cũng là núi, con nói có phải không?"

Ta cắn răng: "Con gả!"

Chương 32: Hoàn toàn văn
Cựu Cung Xuân

Lượt Đọc:

0

Ta đã trót yêu một ám vệ.

Khi ta đem lời này thưa cùng hoàng huynh, ngón tay người vẫn thản nhiên lật giở trang sách, chỉ khẽ cất lời: “Chữ ‘thích’ trong lời muội, ý nên giải nghĩa ra sao cho phải?”

Đương nhiên, cách hiểu của hoàng huynh, kẻ sở hữu tam cung lục viện giai lệ ba nghìn, khác xa ta. Trong mắt người, hình ảnh một vị công chúa chưa xuất giá như ta rốt cuộc là gì?

Chẳng lẽ bởi ta mãi chưa chịu kết tóc se duyên, bị người trong ngoài cung cấm trêu ghẹo thành “lão công chúa”, nên người cho rằng ta đã đến độ chẳng thể kiềm chế nổi nữa ư?

Hoàng huynh hoàn toàn chẳng mảy may phản ứng với lời vặn hỏi của ta. Người chẳng hỏi đó là ám vệ nào, chỉ lạnh lùng phán một câu về phía bóng tối trong điện: “Đưa hắn đi đi.”

Rồi phất tay áo, ý muốn đuổi ta.

Ta biết, chuyện này đã thành. Lân- tổ chức ám vệ hoàng gia độc nhất vô nhị, được Thái Tổ khai quốc dày công vun trồng, thủ lĩnh của tổ chức vĩnh viễn ẩn mình trong bóng tối sau lưng thiên tử.

Trên đường trở về, tâm tư ta chẳng lấy gì làm hoan hỉ. Hoàng huynh chấp thuận quá nhanh, tựa như ta đòi người món đồ chơi trẻ con vậy. Người cho rằng ta lại muốn một món đồ tiêu khiển nhỏ bé. Muội muội của thiên tử, công chúa tôn quý, muốn một ám vệ làm kẻ hầu cận, quả là chuyện nhỏ đến không thể nhỏ hơn.

Nhưng ta thực lòng ái mộ hắn, A Cửu, ám vệ đã bảo hộ ta từ thuở còn thơ ấu.

Mẫu thân ta và hoàng huynh, chính là Quý phi được tiên hoàng sủng ái nhất. Khi hoàng huynh cất tiếng khóc chào đời, trong cung rộ lên lời đồn đãi, nói rằng Tam hoàng tử sẽ uy hiếp vị trí thái tử của Hoàng hậu. Lời đồn này đã khiến mẫu phi và hoàng huynh phải chịu không ít khổ sở, không biết bao nhiêu là dày vò.

May mắn thay, tiên hoàng đã phá lệ ban cho mẫu phi và hoàng huynh ám vệ của Lân, nhờ đó hoàng huynh mới bình an trưởng thành, còn ta cũng có thể chào đời một cách an toàn.

Khi sinh ta, mẫu phi suýt chút nữa hồn lìa khỏi xác. Tiên hoàng đã túc trực ba ngày ba đêm. Ta cũng nhờ họa mà được phúc, trở thành vị công chúa duy nhất trong số các tỷ muội có thị vệ riêng.

 

Chương 20: Chương 20
[Thập Niên 80] Khương Trà

Lượt Đọc:

0

Kiếp trước, vị hôn phu đại đội trưởng Thẩm Minh Dịch của Khương Trà đã kết hôn với chị họ cô, Lâm Uyển. Còn cô trở thành trò cười cho cả làng, cuối cùng lại chết thảm vì tai nạn giao thông.

Sống lại một đời.

Khương Trà dứt khoát từ bỏ vị hôn phu, chọn gả cho thanh mai trúc mã Cố Bắc Thần, người kiếp trước vẫn luôn lặng lẽ bên cạnh cô.

Tưởng rằng sẽ có được hạnh phúc, nhưng không ngờ, cô lại chọn sai rồi.

Chương 37: Chương 37 - HẾT
Cứu Vớt Anh Chồng Phản Diện

Lượt Đọc:

0

Để thay đổi số phận người chồng phản diện trước khi anh ta tự gây rắc rối, tôi đã chủ động tìm đến anh.

“Tôi có thai rồi, đứa con là của anh.”

Mắt anh mở to, đầy bất ngờ.

Tôi bình tĩnh nói tiếp: “Đúng vậy, không sai, là lần đó anh nhớ mà.”

Từ đó, anh bắt đầu nộp hết tiền tiêu vặt, chăm chỉ học hành làm gương cho con, không còn thời gian gây sự với nam chính.

Cho đến một đêm, anh tỉnh dậy, nghi ngờ nói:

“Không đúng.”

“Nắm tay sao mà có thai được!”

Chương 21: Chương 21
Người Xuyên Không Gặp Kẻ Trùng Sinh

Lượt Đọc:

0

Kiếp trước, vị tiểu thư xuyên không từng nói với ta rằng “ai sinh ra cũng đều bình đẳng”, nàng đã dạy dỗ ta lẽ sống phải có lễ nghĩa, liêm sỉ.

Nhưng khi chính nàng ta muốn có được địa vị cùng nam nhân, lại bắt đầu phân rõ tôn ti, rạch ròi cao thấp.

“Chỉ là một tiện tỳ cỏn con mà thôi. Chút ngạo khí mà bổn cung ban cho ngươi, thì bổn cung cũng có thể tự tay hủy đi.”

Nàng ta thẳng tay chà đạp tôn nghiêm của ta, coi ta như một món đồ vật, tùy ý ban cho kẻ khác, ngày ngày sỉ nhục, giày vò.

Đến khi bị dày vò cho tới tận lúc trút hơi thở cuối cùng, ta lại được trùng sinh.

Kẻ xuyên không đối đầu người trùng sinh.

Lần này, đôi bên nhất định phải so kè một phen cho tỏ tường

Chương 23: Chương 23
Khao Khát Trầm Luân Cùng Chàng

Lượt Đọc:

0

Năm ấy, khi ta vừa tròn mười lăm tuổi, Lục Vân Thâm đã đưa ta về làm ngoại thất của hắn.

Ta mang tiếng ngoại thất của hắn ròng rã suốt hai năm trời. Rồi hắn nói, vì muốn chấn hưng gia tộc, hắn buộc phải thành thân cùng một vị tiểu thư quyền quý.

Thế nhưng, sau đại lễ thành hôn, hắn lại thủ thỉ cùng ta, rằng chỉ cần đợi vị tiểu thư kia hạ sinh được con nối dõi tông đường, hắn sẽ lập tức đón ta vào phủ, cho ta một danh phận thiếp thất.

Chỉ là lần này, ta không còn khờ dại chờ đợi hắn nữa. Ta đã chọn cách giả chết, đoạn tuyệt mọi ràng buộc, rồi lặng lẽ trở về Hầu phủ của nhà ta. Và rồi, ta đường hoàng gả cho vị huynh trưởng bệnh tật triền miên của chính hắn.

Ta ung dung đứng bên lề, bình thản dõi theo hắn mỗi ngày đều vì cái chết giả của ta mà không ngừng tranh cãi với vị tân nương của mình.

Cứ như thế, cho đến một ngày kia, hắn bàng hoàng phát hiện ra ta chẳng những không chết, mà còn nghiễm nhiên trở thành tẩu tẩu, người chị dâu danh chính ngôn thuận của hắn

Chương 26: Chương 26
A Mãn Đã Về Nhà Rồi!

Lượt Đọc:

0

Hệ thống từng nói với ta, chỉ cần tích đủ một trăm thỏi vàng thì có thể mở được cánh cổng quay về thế giới ban đầu.

Vậy nên sau khi thành thân, mỗi lần Tạ An Chi chọc ta tức giận, ta liền đòi hắn một thỏi vàng.

Hắn không suy nghĩ gì nhiều, chỉ tưởng ta là một cô nương mồ côi chưa từng nhìn thấy tiền, cho nên cũng chẳng để tâm.

Về sau, vì muốn cưới công chúa, Tạ An Chi giáng ta từ chính thê xuống làm thiếp.

Để dỗ dành ta, mỗi ngày hắn đều sai người mang đến viện ta một thỏi vàng.

Đúng vào ngày hắn và công chúa thành thân, ta cũng vừa nhận được thỏi vàng thứ một trăm.

Âm thanh điện tử quen thuộc vang lên trong đầu ta sau bao ngày im ắng:

【Ký chủ, cánh cổng trở về nhà đã được mở.】

Chương 9: Chương 9 - Hết
Nhẹ Tiếng Mực, Vẽ Non Sông

Lượt Đọc:

0

Trọng sinh trước một khắc rơi xuống vực sâu, ta đã thẳng chân đá văng phu quân đến cứu mình, mãn nguyện lao vào muôn trượng sâu thẳm.

Đời trước, khi phu quân ta, Lâm Khoát Chi, chết trận nơi Bắc Cương, ta chỉ mới hai mươi tuổi. 

Nghe lời bà bà, ta không tái giá, vét sạch hồi môn để nuôi lớn đám con thứ của hắn. 

Đến khi tuổi già bệnh trọng, lại bị bọn chúng ném ra bãi tha ma, cuối cùng bỏ mạng dưới bụng sói hoang. 

Sống lại một kiếp, ta quyết để bọn chúng chết ngay trong bụng cha chúng. 

Chương 24: Chương 24 (Hết)
Vết Cắt Dịu Dàng

Lượt Đọc:

2

Lúc 11 giờ đêm, chồng tôi lên giường, như mọi khi cúi xuống hôn tôi chúc ngủ ngon.

Tôi bỗng cảm thấy có điều gì đó là lạ. Nghĩ một lúc, rồi sực nhớ ra:

Anh ấy vừa cạo râu.

Chương 22: Chương 22 (Hết)
Thập Niên 80: Trọng Sinh Chữa Lành

Lượt Đọc:

0

Sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn, Kiều Cẩm Nghệ ngồi trên chuyến tàu chậm về lại Tương Dương.

Sau khi cô trọng sinh, việc đầu tiên làm là ly hôn với Tạ Ngạn Chu, người chồng đang là Tham mưu trưởng Không quân.

Chương 35: Chương 35
Trà Xanh Đích Thực

Lượt Đọc:

0

Trong một chương trình truyền hình thực tế, giữa đêm khuya, nữ minh tinh “trà xanh” gọi điện cho nam thần nổi tiếng, khiến tôi bị đánh thức, trằn trọc mãi không ngủ lại được.

Thấy tôi khó chịu than phiền, cô ta thản nhiên nói:

“Chu Như, tôi chỉ gọi tâm sự chút xíu thôi mà~ Sợ ảnh hưởng đến cô thì cô qua phòng bên cạnh ngủ đi nhé?”

Tôi ôm chăn gật đầu cái rụp, xoay người đi thẳng vào… phòng của nam thần đỉnh lưu.

Hôm sau, cô ta xông vào phòng, la lên một tiếng kinh hoàng.

Chỉ vì tôi đang nằm ngủ ngon lành… trong lòng của nam thần ấy.

“Dịch Châu đang lên như diều gặp gió, Như Như, dù cô có mê anh ấy cỡ nào cũng đừng quyến rũ chứ…”

Tôi lười nhác mở mắt, quay đầu hôn Giang Dịch Châu một cái rồi mơ màng nói:

“Tôi hiểu mà, bởi vì tôi cũng là trà xanh chính hiệu đấy. Xin lỗi nha, nhưng môi anh ấy là tôi hôn trước rồi.”

Phòng livestream nổ tung bình luận:

【Chị ơi, chị mà là trà xanh gì chứ, Giang Dịch Châu phía sau sướng muốn bay người luôn kìa!】

Chương 16: Chương 16
Giấc Mơ Của Kẻ Thừa

Lượt Đọc:

0

Ngày tôi trở về nước, Hoắc Quyết để mặc vợ mình – Tăng Vãn Vãn đang ốm yếu nằm liệt giường – để ra sân bay đón tôi.

Giữa dòng người qua lại, ánh mắt anh ta sâu thẳm, lặng lẽ chứa chan tình cảm. Lông mày khẽ chau, ánh nhìn như mang theo nỗi nhớ nhung từ năm tháng xa cách.

Cậu con trai nhỏ của anh ta – Hoắc Tư Hàng – ngước khuôn mặt tròn trịa, đôi má hồng hồng đáng yêu, đôi mắt long lanh nhìn tôi đầy ngưỡng mộ:

“Cô ơi, cô đẹp quá... Cô làm mẹ của con được không?”

Phía sau họ, Tăng Vãn Vãn với khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt đầy hoảng hốt, cả người gầy guộc như sắp ngã quỵ.

Tôi mỉm cười, nhưng trong lòng lại lạnh lẽo vô cùng. Cúi người xuống, tôi nhẹ nhàng nói:

“Nhóc con, nhưng cô lại thích mẹ con cơ... Cô làm bố con được không?”

Chương 23: Chương 23
Em Còn Muốn Gì Nữa?

Lượt Đọc:

0

Sau khi Trần Mục Lễ quyết định quay về với gia đình, tôi vô tình đọc được một cuộc thăm dò ẩn danh trên mạng:

“Đàn ông ngoại tình: họ cảm thấy có lỗi với vợ hay với nhân tình nhiều hơn?”
Tỉ lệ chọn “nhân tình” lên đến 99%.

Tôi quay sang hỏi anh:

— Anh cũng nghĩ vậy đấy chứ?

Trần Mục Lễ đặt cuốn sách xuống, ánh mắt thờ ơ mà mệt mỏi:

— Li Tiếu, anh đã quay về rồi.
— Vậy em còn muốn gì nữa?

Chương 25: Chương 25
Dao Nương

Lượt Đọc:

0

Trọng sinh vào đêm tân hôn, ta tự tay thiến phu quân.

 

Kiếp trước, hắn đưa ta lúc đang hôn mê lên giường một kẻ ngốc.

 

Còn giẫm nát ngón tay ta, nói: 

 

“Hầu hạ quý nhân là phúc khí của ngươi.”

 

Kiếp này, khi cầm giá nến đ.â.m vào háng hắn, ta mỉm cười thì thầm bên tai hắn: 

 

“Bị thiến mới là phúc báo của ngươi.”

Chương 10: Chương 10
Bùi Gia Yên Bắc

Lượt Đọc:

0

Khi con trai độc nhất tám đời của Bùi gia ở Yên Bắc qua đời, ta bụng mang dạ chửa, cầm tín vật của hắn khóc ngất trước cổng Bùi phủ.

Vốn định trà trộn kiếm vài bữa cơm rồi trốn đi.

Ai ngờ lại sinh non.

Tỉnh giấc lần nữa, Bùi gia nhị lão mỗi người ôm một tiểu cục bột, cười đến không ngậm được miệng.

"Giống! Mũi giống, mắt cũng giống!"

Ta: "Ừm... hay là ở lại ăn nhờ thêm một năm nữa?"

Năm thứ hai.

"Bé ngoãn! Hai tiểu bảo quả thực giống phụ thân chúng như đúc!"

Ta: "Hì hì, vậy thì ở lại thêm một năm nữa vậy!"

Năm thứ ba.

Cái gì? Bùi gia đích tử sống lại trở về rồi?

Ta vội vàng ôm hai nhóc con bỏ trốn.

Một đôi con ngươi lạnh như mặc ngọc nhìn thẳng vào ba người chúng ta.

"Nghe nói ta đã có cả con trai lẫn con gái rồi?"

Chương 11: Chương 11
Tinh Trì Mộng

Lượt Đọc:

0

Thiếu gia nhà họ Thẩm từ thuở nhỏ vốn đã chẳng mấy hòa thuận với Hà Nguyệt Khê.

Hắn chê nàng béo, nàng lại chê hắn lùn.

Hai đứa trẻ hễ chạm mặt là y như rằng lại cãi vã ầm ĩ, trong khi đó, mẫu thân của nàng và mẫu thân của hắn thì vẫn ung dung vừa thưởng trà vừa như đang xem một vở kịch vui, rồi cứ thế thản nhiên định ước hôn sự cho cả hai.

Hắn từng tuyên bố rằng, sau này nhất định sẽ cưới mười tám nàng mỹ thiếp để nàng phải tức đến chết.

Nàng cũng chẳng vừa, giận dữ thề rằng, thà gả cho một gã phu xe còn hơn là phải lấy hắn.

Kể từ đó, hai người gần như chẳng buồn nhìn mặt nhau nữa.

Mãi cho đến năm Hà Nguyệt Khê tròn mười sáu tuổi, Thẩm Tinh Trì không may bị bọn thổ phỉ trên núi bắt cóc, ròng rã một tháng trời sau mới được người nhà giải cứu đưa về.

Lời đồn đại trong thiên hạ kể lại rằng, kẻ chủ mưu bắt hắn là một nữ thổ phỉ, chỉ vì nhìn trúng vẻ ngoài tuấn tú của hắn mà cố ý giữ người lại.

Mẫu thân nàng có nói, Thẩm Tinh Trì sau phen ấy đã phải chịu không ít khổ sở, cả người gầy rộc đi đến mức gần như không còn nhận ra được nữa.

Trong lời nói của người, dường như còn ẩn chứa ý tứ muốn nàng nên đến thăm hỏi hắn một chuyến.

Trong lòng Hà Nguyệt Khê bỗng dấy lên một cảm giác khó tả, nàng cứ mãi phân vân, lưỡng lự chẳng biết có nên đi hay không.

Thế nhưng, nào ngờ hắn lại là người tìm đến gặp nàng trước.

“Hà Nguyệt Khê, tại sao ngươi lại không đến thăm ta.”

“Ta bị bọn chúng nhốt trên núi cao, ngày nào ta cũng nhớ đến ngươi.”

“Những lời mà bọn họ đồn đại bên ngoài đều không phải là sự thật đâu.”

“Sao ngươi cứ im lặng không nói gì thế… Ngươi có phải… đang chê ta bẩn thỉu, không còn trong sạch nữa phải không.”

“Hôn ước của chúng ta… liệu còn có thể giữ được nữa không.”

Hà Nguyệt Khê bàng hoàng đến mức sững sờ, nhất thời không biết phải nói gì.

Con người đang đứng trước mặt nàng đây, với gương mặt hốc hác tiều tụy, đôi mắt hoe đỏ đang nghẹn ngào thổn thức kia, liệu có thật sự là Thẩm Tinh Trì nữa hay không.

Chương 16: Chương 16
Xe Tải Hoa Hồng

Lượt Đọc:

0

Trước lễ Thất Tịch, công ty tổ chức một buổi tiệc hẹn hò tập thể.

Để theo đuổi anh chàng luật sư đẹp trai mới về từ bộ phận pháp chế bên cạnh, tôi hăng hái ghi danh tham gia!

Kết quả, tôi lại bắt cặp thành công với… sếp của mình!

Tưởng chỉ là hiểu lầm, nào ngờ đến ngày Thất Tịch, anh ấy tặng tôi một xe tải đầy hoa hồng, rồi nói:
“Lên xe, đi hẹn hò.”

Tôi: “…”

Chương 10: Chương 10
Bước Chậm Để Yêu Dài Lâu

Lượt Đọc:

0

Nửa đêm đang trực ca, một cô gái trẻ bị mang thai ngoài tử cung được đưa vào cấp cứu.

 

Tôi bình tĩnh hỏi: "Phải phẫu thuật ngay, người nhà đâu?"

 

Cô gái đau đến mức không thể nói thành lời, cố gắng gọi một cuộc điện thoại rồi đưa cho tôi.

 

Tôi nhận lấy điện thoại, còn chưa kịp rõ giọng thì đầu dây bên kia vang lên tiếng chồng tôi:

 

"Bảo bối, có chuyện gì vậy?"

Chương 10: Chương 10
Hoàng Đế Lắm Lời

Lượt Đọc:

0

Đêm trước ngày nhập cung, hoàng thượng bất ngờ ghé qua phủ của nàng.

“Nếu không phải vì nể mặt gia thế nhà ngươi, trẫm tuyệt đối sẽ không thành hôn với ngươi.”

Nào ngờ, sáng hôm sau, hoàng thượng bỗng dưng thay đổi tâm tính, tựa như biến thành một người hoàn toàn khác.

Buổi thượng triều, long nhan Người rạng ngời, nụ cười trên môi ấm áp tựa gió xuân.

“Các khanh làm sao hay biết được rằng trẫm và hoàng hậu đã sớm tâm đầu ý hợp đến nhường nào.”

Văn võ bá quan đều ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Một tiểu thái giám vừa dâng trà, còn chưa kịp cáo lui đã bị Người giữ lại hỏi chuyện.

“Ngươi thấy chiếc lót giày này của trẫm có đẹp không. Đây là do chính tay hoàng hậu thêu tặng trẫm đấy.”

Tiểu thái giám chỉ biết cúi đầu, mồ hôi lạnh túa ra.

Khi đến hồ sen cho cá ăn, Người lại khẽ khàng thì thầm.

“Ăn nhiều vào, mau lớn béo tốt, rồi trẫm sẽ sai người hầm cả lũ các ngươi cho hoàng hậu bồi bổ.”

Bất chợt quay sang, Người đột nhiên lớn tiếng với một con rùa đang ngóc đầu nhìn.

“Nhìn cái gì mà nhìn. Còn dám nhìn nữa, trẫm lập tức sai người bắt ngươi làm cao quy linh dâng lên hoàng hậu.”

Chương 21: Chương 21
Một Đoạn Thanh Xuân Quên Lãng

Lượt Đọc:

0

Giới thiệu truyện:
Trong giờ học trực tuyến, bạn trai quên tắt micro.

Hơn 200 người đã nghe trọn buổi hẹn hò của anh ta với cô em khóa dưới.

Ngày hôm sau, bạn trai bàn với tôi chuyện kết hôn, còn cô em ấy lại ngọt ngào đòi tôi tặng quà sinh nhật.

Cả khối lớp lặng lẽ theo dõi màn kịch của hai người họ, không ai lên tiếng nhắc rằng micro hôm qua còn bật.

Mọi người đều là thành viên của Liên minh báo thù của tôi.

Chương 13: Chương 13
Ánh Chân

Lượt Đọc:

0

Trong kỳ tuyển tú tổ chức 5 năm một lần, ta chỉ là kẻ bị nhét vào cho đủ số.

Đến khi tuyển tú kết thúc, các tú nữ đều đã được phân vị, thì ta lại nhận được thánh chỉ:

“Trẫm chỉ định tiểu nữ họ Thôi, tên Ánh Chân, vào Ngự Thiện Phòng.”

Hôm nay nấu kẹo bình dân cho các hoàng tử công chúa, ngày mai lại nấu cháo dưỡng nhan cho hoàng hậu và quý phi.

Ngày tháng trong cung của ta ngày một tự do nhàn nhã.

Chân giò Đông Pha, dưa chuột đập dập, rượu nếp viên trôi mè đen.

Chén bạc không đựng chuyện hưng vong, ngàn thu vạn đại chỉ là một ấm trà.

Chẳng hiểu sao, cứ nấu nấu ăn ăn như vậy, lại leo lên được vị trí nữ quan đứng đầu Ngự Thiện Phòng.

Rồi lại còn dính phải một vị Hoài Thân vương Châu dai như đỉa, đuổi thế nào cũng không đi.

Chương 25: Chương 25 - Hết
Ngày Anh Trở Thành Người Xa Lạ

Lượt Đọc:

0

Năm thứ ba kỷ niệm ngày cưới, khi đang mang thai năm tháng, tôi bắt gặp Lục Kỳ Niên và một cô gái trẻ ngay trong ngôi nhà của chính mình.

Anh ta bình thản đứng dậy, thản nhiên đuổi cô gái đi.

Ánh mắt lướt qua bụng tôi, tự tin đến ngạo mạn:
“Lần sau sẽ không như vậy nữa. Gia Nghi, đừng bận tâm mấy chuyện này. Sinh con mới là điều quan trọng.”

Tôi lặng người nhìn anh ta, phút chốc nhận ra người đàn ông từng đầu ấp tay gối bao năm qua… lại xa lạ đến đáng sợ.

Ngay ngày hôm sau, khi anh ta vừa rời khỏi nhà, tôi âm thầm thu dọn hành lý, đập nát ảnh cưới, phá bỏ tất cả những thứ từng mang tên “chúng ta” – rồi rời đi.

Lục Kỳ Niên nghiến răng nghiến lợi nói với bạn bè:
“Tôi muốn xem lúc Thẩm Gia Nghi sinh con, cô ta còn mạnh mẽ nổi nữa không.”

Anh ta còn cười lạnh:
“Cô ta ba mươi tuổi, cái thai cũng năm tháng rồi, chẳng lẽ dám phá bỏ?”

Tôi làm đúng như điều anh ta cho là không thể.
Tôi chủ động liên lạc. Để anh ta đích thân chứng kiến – tôi tiêm thuốc phá thai, để đứa bé dần rời khỏi thế giới này… trước mắt chúng tôi.

Mười năm quen nhau, ba năm là vợ chồng. Cuối cùng lại chẳng thể “chia tay trong yên bình, ai nấy hạnh phúc.”

Vậy thì… cá chết lưới rách, ngọc nát đá tan.

Chương 22: Chương 22 (Hết)
Mãi Mãi Là Thanh Xuân

Lượt Đọc:

0

Năm lớp 12, tôi chuyển trường đi nơi khác, kết quả là các bạn trong lớp đều đồn rằng tôi đã qua đời vì bệnh bạch cầu.

Sau khi tôi rời đi, cậu học sinh cá biệt ngồi ở hàng cuối cùng, người vốn luôn bất cần đời, bỗng chốc trở nên ít nói hẳn.

Cậu ấy thay đổi hoàn toàn bản thân, từ lười nhác trở thành người liều mạng học hành, cuối cùng đậu vào học viện âm nhạc danh giá nhất.

Chín năm trôi qua, cậu ấy thành công rực rỡ, trở thành ngôi sao nổi tiếng mà ai ai cũng biết đến.

Trong một chương trình livestream, khi được hỏi về chuyện tình cảm, cậu ấy lộ rõ nét mặt cô đơn.

"Cô ấy không còn nữa rồi."

"Biết vậy thì trước kia tôi đã không chúc cô ấy mãi mãi mười tám tuổi."

Tôi đeo khẩu trang, vác máy quay lướt ngang qua màn hình điện thoại của cậu ấy, bất giác sững sờ.

Hả?

Là tôi sao?

Chương 15: Chương 15
Quận Chúa Gánh Phân Với Thế Tử Quét Rác

Lượt Đọc:

0

a chuẩn bị mang hết của cải trong phủ Quận chúa cùng một kẻ không xu dính túi chạy trốn theo tiếng gọi của tình yêu.

Lại không ngờ, vào đêm Cung yến một ngày trước khi tẩu hôn, khi diện kiến thế tử của Trường Ninh Hầu, ta lại trợn mắt khi thấy hắn giống hệt tình lang “ nghèo kiết xác” của mình...

Hắn nghi hoặc : "Quả phụ gánh phân ở phố Đông?"

Ta trợn trắng mắt hỏi lại: "Gã quét đường ở phố Tây?

Chương 12: Chương 12
Tôi Trở Thành Bạn Gái Kẻ Thù Của Anh Trai

Lượt Đọc:

0

Anh trai đắc thắng huênh hoang sau khi liên tục đánh bại đối thủ "không đội trời chung": "Thủ khoa đại học? Hot boy đại học A? Đại gia giàu nhất? Cũng thua dưới chân anh thôi. Đấu bao năm, anh mới là người chiến thắng cuối cùng."

Rồi anh chế giễu: "Nghe nói hắn đang yêu đương, không biết ai mù mới yêu hắn."

Nghe vậy, tôi lạnh sống lưng, chỉ biết cười trừ. Bởi vì, sau cánh cửa, tôi đang nép trong vòng tay người tình, cũng chính là đối thủ của anh trai.

Hắn khẽ cắn vành tai tôi, thì thầm: "Bé cưng, anh giỏi không? Anh còn nhường hắn ta đấy."

Hắn dụ dỗ: "Em định thưởng gì cho anh nào?"

Chương 16: Chương 16
Trâm Cài Giai Nhân

Lượt Đọc:

0

Tân nhân nhập phủ, yêu cầu phụ thân ta hưu thê.  

 

Mẫu thân ta tuổi già sắc suy, phụ thân không chút do dự.  

 

Vậy nên, ta liền dẫn mẫu thân rời đi, làm nha hoàn chuyên chải tóc.  

 

Mẫu thân ta nói: "Con phải chịu khổ rồi."  

 

Ta đáp: "Không khổ, chúng ta tự sống cuộc đời mình.”

Chương 11: Chương 11
Sau Khi Hoàn Thành Nhiệm Vụ, Nguyên Chủ Lại Muốn Thay Thế Ta

Lượt Đọc:

0

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ cứu rỗi, ta hướng về hệ thống mà nói rằng muốn gỡ liên kết.

Hệ thống mang chút hưng phấn, vội hỏi:

【Ký chủ, người quả thật muốn gỡ liên kết sao? Sau khi gỡ liên kết, người có thể quay về thế giới nguyên bản.】

Ta vừa định gật đầu xác nhận, chợt trong đầu bỗng vẳng lên mấy hàng chữ như mây bay:

【Nữ chính giả dạng hệ thống, lại đang mê hoặc nữ phụ.】

【Thân là công cụ, nữ phụ quả thật đáng thương. Thân xác ở thế giới nguyên bản bị nữ chính giày vò thảm hại, giờ đây nàng ta lại muốn quay về chiếm lại.】

【Ngày đêm lo việc bếp núc, uốn nắn tra nam, dạy dỗ thiếu gia hư hỏng, còn cực hơn cả 007 – khổ nhất vẫn là nữ phụ.】

【Nuôi sói mắt trắng thành áo bông nhỏ, cải tạo tra nam thành kẻ si tình, đến lúc này nữ chính lại muốn trở về hưởng thụ thành quả, thật khiến người ta xót xa cho nữ phụ.】

Do lòng hiếu kỳ trỗi dậy, giữa lúc hệ thống không ngừng thúc giục, ta khẽ thốt:

"Không, hãy chờ thêm một chút."

Chương 11: Chương 11
Bông Hồng Héo Tàn

Lượt Đọc:

0

Thái tử giới Kinh Thành – Chu Cảnh Nhượng – có một điều cấm kỵ mà không ai biết.

Dù anh ta có bao nhiêu người tình bên ngoài, chơi bời ra sao, chỉ cần nhớ một điều: không được phép làm phiền tôi, càng không được bước chân vào căn nhà cưới mang tên tôi – Tống Viên.

Đó là thỏa thuận ngầm giữa chúng tôi.
Một sự tôn trọng tối thiểu cho cuộc hôn nhân không có tình yêu.

Nhưng anh ta phá vỡ nó.

Không chỉ một lần.

Hết lần này đến lần khác, Chu Cảnh Nhượng dẫn theo người tình mới—cười cợt, ân cần, phơi bày trước mắt tôi như thể cố tình khiêu khích.

Ngay cả ngày giỗ mẹ tôi, anh ta vẫn đưa cô ta về, ngồi ngay chiếc ghế mẹ tôi từng thích nhất.

Tôi không làm ầm lên.
Không nước mắt.
Không oán trách.

Chỉ lặng lẽ chuẩn bị rời khỏi thế gian này—với một lá thư tuyệt mệnh thật dài.

Tôi viết rõ:

Cấm Chu Cảnh Nhượng tham dự tang lễ của tôi.
Cấm đem tro cốt tôi chôn trong khu mộ nhà họ Chu.

Tôi mua sóng trực tiếp.
Để cả thế giới chứng kiến—trước và sau khi tôi chết, cuộc sống của người phụ nữ bị đẩy đến bước đường cùng sẽ ra sao.

Tôi muốn nhìn thật rõ, bông hồng mà anh ta từng khoe khắp Kinh Thành, khi rũ tàn—anh ta định thu dọn thế nào.

Chương 15: Chương 15
Em Gái Của Mối Tình Đầu

Lượt Đọc:

0

Vào ngày kỷ niệm năm năm kết hôn, tôi đã chuẩn bị một bữa tối thật lãng mạn—nến thơm, hoa tươi, món anh thích, tất cả đều có mặt, ngoại trừ… Lục Tầm.

Anh không đến.

Trong ngày quan trọng ấy, anh chọn đi cùng người yêu cũ thử váy cưới.

Có người hỏi anh:

“Cậu không cưới được mối tình đầu, nên mới chọn cưới em gái cô ấy thay thế đúng không?”

Lục Tầm cười, giọng thản nhiên như thể đang nói về chuyện thời tiết:

“Dù sao thì, trên đời này, ai mà không muốn giấc mơ của mình thành sự thật chứ?”

Tiếng cười vang lên xung quanh. Rồi có người nửa đùa nửa thật:

“Lỡ vợ cậu biết thì sao?”

Lục Tầm nhún vai, vẫn nụ cười ấy—tự tin, thờ ơ:

“Cô ấy yêu tôi còn hơn bản thân mình. Dỗ vài câu là ngoan ngoãn quay về thôi.”

Tôi không xông vào.
Không rơi nước mắt.
Cũng không gào lên chất vấn.

Tôi chỉ âm thầm cất tờ báo cáo mang thai vào túi.

Sau đó, đưa thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị sẵn cho anh.

“Lục Tầm,” tôi nhìn thẳng vào mắt anh, giọng bình tĩnh như nước lặng, “năm năm rồi. Nếu là một giấc mơ… thì cũng đến lúc phải tỉnh lại.”

Chương 13: Chương 13
Uyển Nhạc Kim Diễn

Lượt Đọc:

0

Tỷ tỷ sau khi người trong lòng qua đời, đã lựa chọn tiến cung.

Sau khi trở thành sủng phi, việc đầu tiên tỷ ấy làm là cầu xin quân thượng ban hôn cho ta.

Quân thượng hỏi: "Nàng có người trong lòng không?"

Tỷ tỷ đáp: "Nhị công tử nhà Nhữ Nam Tiết thị tài năng xuất chúng, tiểu muội từng nhiều lần khen ngợi."

Sau đó, ta liền nhận được thánh chỉ ban ta cho Tiết nhị công tử làm bình thê.

Thế nhưng, tỷ tỷ rõ ràng biết, người trong lòng của ta là Tiết tam công tử.

Chương 15: Chương 15 - Hoàn

Top 10 truyện tranh hot