– Tên gốc: Giận dỗi kết hôn – Ngốc nghếch kiều thê của tôi
– Edit : Sabj
– Thể loại: Hiện đại, ngôn tình, HE
– Độ dài: 10 chương
Văn án:
Cầu hôn –
Dỗi cùng thiệt tình khác nhau chỗ nào? Không có. Dù sao cô cũng thầm mến anh 7 năm.
Không hoa tươi… không lời thề, cứ như vậy vì giận dỗi cầu hôn.. cô cũng dám đồng ý!
Hôn nhân –
Đã kết hôn với việc chưa kết hôn khác nhau chỗ nào? Không có, chỉ là đổi nơi công tác, làm bà chủ đảm trách việc gia đình còn thu về được 10 vạn/tháng, có nhà người nào làm ngân hàng có thể cung cấp được như vậy?
Chỉ trừ có vấn đề nhỏ là giải quyết chuyện phòng the của giám đốc. Lần gần đây nhất anh ta hỏi 1 câu “Khi nào đèn đỏ biến thành đèn xanh?”
Phản bội –
Đèn đỏ với đèn xanh khác nhau ở chỗ nào? Không có, nếu người ta không muốn. Cầu hôn có thể qua loa, hôn nhân có thể từ từ bồi đắp tình cảm, nhưng phản bội là điều cấm kị, anh có hiểu không?
Cô nguyện làm đứa ngốc vì yêu mà bỏ đi cũng không muốn tự lừa mình dối người [giấu đầu lòi đuôi].
Miệng vết thương có thể sâu bao nhiêu, không phải là chuyện lớn nhỏ gì, cô có thể chống đỡ được, sẽ đường đường chính chính ra đi.
Nhưng….sao anh có thể tìm đến tận đây, làm cô không còn đường lui…
Sau một trận hôn mê tỉnh lại bỗng dưng nhặt được một ông chồng bác sĩ. Mất đi trí nhớ cuối cùng tính ra là hạnh phúc hay là bất hạnh?
Cô còn chưa hiểu rõ vấn đề thì lại có một tin tức kinh hoàng đến:
– Bạch tiểu thư, bao giờ cô đến đón con gái.
Cô mất trí nhớ không nhớ rõ mình đã có con là chuyện đương nhiên nhưng vì sao chồng cô cũng không biết bọn họ có con gái. Chẳng nhẽ mất trí nhớ là bệnh truyền nhiễm?
May là anh thành thật nhanh chóng nhận mình là chồng…trước.
Bây giờ phát hiện yêu nàng, muốn cùng cô bắt đầu lại từ đầu.
Nhìn tấm ảnh trong ví hắn, hai người trông rất ngọt ngao cô liền nhận lời anh.
Anh ôn nhu săn sóc, khảng khái hào phóng là muốn làm hư hai mẹ con cô
Ngay cả “công việc ban đêm” cũng không nề hà ngày nào cũng làm.
Nam nhân như vậy có ai mà không muốn tranh cướp, giống như bức ảnh chụp anh đang ôm ai….
Cô chạy trốn chủ nợ, trốn vào xe của kim chủ, thuận đường lớn tiến vào hào môn.
Vừa mới cảm thán hạnh phúc quá bất ngờ, tất cả đẹp như trong mộng.
Một câu nói của anh với người con gái khác khác, nháy mắt lại đẩy cô vào địa ngục
- Anh phải có trách nhiệm với cô ấy
Cô lúc ấy mới biết, thì ra sau khi phép màu tình yêu bến mất, cô bé lọ lem lại là kẻ thứ ba khó xử. Để thành toàn cho kim chủ, người duy nhất cô yêu. Cô lặng lẽ rời đi không mang theo bất kì thứ gì liên quan đến anh – kể cả cuộc hôn nhân của hai người.
Nhưng đến khi cô nghĩ kiếp này không duyên gặp lại, anh lại xuất hiện trước cô, trêu chọc trái tim cô. Đưa ra khoản tiền lớn mua bảo hiểm một triệu đồng để giúp cô lập công lớn. Ở trước mặt thủ trưởng của cô lại nói là chồng của cô để giúp cô giữ chút thể diện. Thật ra anh không cần như thế, từ khi bọn họ kí đơn ly hôn bọn họ đã không còn là…
Nam nhân vật chính: Lí Phong
Nữ nhân vật chính: Trạm Na
Nhâm gia, Quý gia, Trạm gia, Dịch gia là những gia đình có cảm tình với nhau từ rất lâu, cho nên bốn cậu công tử của các nhà từ lúc bắt đầu có trí nhớ liền gắn chặt với nhau, luôn gần kề như hình với bóng.
Bọn họ phân biệt là Nhâm Duẫn Dực, Dịch Tử Xá ba mươi tuổi, còn Quý Thành Hạo, Trạm Diệc Kì ba mươi mốt tuổi, bởi vì quan hệ thân thiết của bốn người nên được gọi là tứ thiếu.
Bốn người không có cùng huyết thống, nhưng cảm tình so với anh em ruột thịt còn giống hơn.
Bọn họ cùng nhau đọc sách, cùng nhau đánh lộn loạn nháo, cùng nhau tìm bạn gái, cùng nhau bị mấy ông bố già mới năm mươi tuổi đã muốn về hưu, hại cả bốn người mới có hai mươi tuổi đành vừa học vừa quản lí công ty của gia đình, thiếu chút nữa trở thành “tráng niên sớm thệ” (còn trẻ mà sớm chết vì lao lực quá độ), hơn nữa tất cả đều có thể nói là vô cùng anh tuấn, suất khí mê người không ai thua ai hết.
Nhưng mà cực khổ thế còn chưa chấm dứt, có một ngày bọn họ đột nhiên đồng thời bị bốn bên cha mẹ tập hợp về nhà, báo cho họ biết bọn họ có một đối tượng “chỉ phúc vi hôn” (định sẵn để kết hôn) , con của một vị thế bá (bác). Bởi vì mấy người thật sự rất muốn cùng vị này kết làm thông gia, đáng tiếc người ta chỉ có một đứa con gái, cho nên chỉ có thể để cho một trong bốn người con trai của mình trúng tuyển đứng ra làm chú rể, thực hiện hôn ước này.
Cái ước định hoang đường này làm cho bốn người bọn họ cảm thấy thật mạc danh kỳ diệu (không thể tin được), nhưng mà đối diện với người cha ác liệt cùng người mẹ khóc lóc sướt mướt không ngừng, bọn họ cũng chỉ còn cách cố mà đáp ứng, sau đó chơi đoán số quyết định ai sẽ là người đi trước chịu chết. Ách, không phải, là kẻ nào sẽ dẫn đầu hội thân cận đi gặp vị tân nương có quyền lực chọn vi hôn phu kia mới đúng.
Chính bởi thế, chuyện xưa liền cứ vậy mà bắt đầu…
Edit: jthanh
Nữ nhân này rốt cục có con mắt hay không?
Lại không nhận ra hắn là người năm đó có tình một đêm với cô.
Đã vậy thì đừng có trách hắn kéo cô trở về phòng ôn lại mộng cũ.
Tuy cô vừa thấy mặt không ôn tồn, kiêu ngạo.
Thế nhưng cô cũng không cần phải lấy bình hoa đập vỡ đầu hắn chứ.
Hơn nữa bây giờ là như thế nào? Đều là lần thứ ba gặp mặt mà cô còn hỏi “ngươi là ai?”
Hoàn hảo là danh tổng giám thiết kế của hắn có chút vang dội,
Mới có thể cùng đường với nữ nhân bán quần áo trên mạng này,
Chỉ là đội chó săn cái mũi cực linh đã tới rồi,
Tuôn ra tin đồn hắn định tình với người mẹ chưa lập gia đình
Cái gì? Người hô to “ta muốn làm phu nhân” là cô, giờ đã thăng cấp trở thành mẹ…