Cáp? Chủ nhân thực sự xấu xa như lời tử tôn nói,
Kết cục sau khi bị ép uống rượu là bị làm thịt ăn!
Lúc này đương nhiên là chạy trốn quan trọng rồi, mặc kệ hắn có xúc phạm tiên quy hay không,
Trực tiếp biến trở về nguyên hình lập tức chạy trốn!
Hoa mắt sao? Mã yêu? Quên đi! Mặc kệ là gì, ta còn chưa ăn được vào bụng đâu!
Nộn Thảo, ngươi mau trở về cho ta!
Tiểu Bạch Thự gương mặt khổ sở nhìn tu yêu bí kíp, trong lòng thầm nghĩ thêm câu: “ Đương nhiên ta cũng là yêu tinh thần bí nhất rồi….”
Trong tu yêu bí kíp có viết: Phi tiên phía trước,vô luận sống mái yêu tinh,có năng lực thụ thai —
Ô…Vậy nên hắn mới cư nhiên mang thai…
Cũng bởi vì như thế, dù biết rõ sau khi quay về sát thủ cốc sẽ bị ép buộc phải thành thân, Dư Khinh vẫn cam tâm tình nguyện cùng bằng hữu trở về.
Ai nào biết trắc trở mà bọn họ gặp được thiệt không ít, đêm tân hôn cũng không có biện pháp động phòng hoa chúc.
Một con hạc giấy từ Bạch Vân Sơn lại khiến hai người như lâm vào đại địch, mà đó cũng chính là sư môn của Vô Biên.
Nhưng thật tức giận chính là, căn bản trong môn trong có xảy ra sự việc gì kinh thiên động địa mà lại khiến bọn họ bỏ công không chạy về một chuyến.
Từ từ, …. đạo sĩ này hôn mê nửa năm rốt ruộc đã xảy ra chuyện gì ?
Hắn …. hắn thế nhưng lại là người vợ phụ bạc của con kỳ lân kia, trời ạ, chân tướng đến tột cùng là như thế nào a ?
Sau khi tất cả đáp án được sáng tỏa.
Dư Khinh lại bị bắt cóc, Dư Khinh có Tam Thanh tổ sư gia kiêu ngạo làm chỗ dựa, đến tột cùng trong môn phái lãnh huyết kia sẽ nháo thành cố sự gì ?
Đáp án đều ở trong 《 yêu chuyện ngoại truyện chi tình trọng 》
Khang Kiện đau đầu vì con thỏ của mình
Người này…Thấy mỹ nữ thì dừng bước, nước miếng chảy dài ba trượng ….
Cái gì? Kẻ kia! Ngươi còn muốn đưa cho hắn hơn mười vũ nữ tuyệt đẹp?
Nói giỡn ! Chờ vũ nữ kia vào phủ
Trong mắt con thỏ còn tồn tại y sao?
Đến đây, hảo Cư Nguyệt , ta mang ngươi đi xem cải củ thượng phẩm!
Khang Kiện cười tủm tỉm
Dùng cải củ và một mỹ nữ câu dẫn ánh mắt con thỏ nhỏ
Hi hi ha ha, ngươi dâng ta cái mông
Duy trì sự tin tưởng vào điều đó,
Dịch Thủy bằng mọi cách tránh né tuyển chọn tính nô.
Xông pha chiến trường mong lập đại công để thay đổi số phận
Nhưng vừa lúc nguyện vọng sắp đạt thành, thì…
Vương gia cao cao tại thượng kia thản nhiên đập tan giấc mộng của hắn.
Muốn làm một người bình thường, thật sự khó đến thế sao?
Lẽ nào chỉ vì dung mạo xuất chúng,
Mà chỉ có thể làm một tính nô hầu hạ dưới thân Vương gia?
Không! Hắn không tin!
Một thoáng thảng qua buổi trưa hôm ấy,
Vẻ bất cần và cả gương mặt thờ ơ mà mỹ lệ đó…
Lại lạc vào tầm mắt Hạ Hầu Lan.
Dù cuối cùng vuột mất, nhưng người ấy cứ âm thầm như thế khuấy động tâm tư tưởng như vô tình của hắn.
Hai năm qua đi,
Lần thứ hai thân ảnh rực rỡ đó lại rơi vào mắt hắn.
Hắn muốn nô lệ ấy!
Hắn khao khát nam nô kiêu ngạo quật cường Dịch Thủy ấy thuộc về mình!
***
Một nam nô nhỏ bé thấp kém,
Một Vương gia cao quý, quyền thế gọi gió hô mưa,
Một khi hai người dây dưa quyến luyến, bánh xe số phận liệu sẽ đi về phương nào?
Dịch Thủy quật cường cao ngạo và tự ngã đa nghi* Hạ Hầu Lan,
Liệu có thể phá vỡ được những rào cản thế thường và vượt qua cả những mưu mô ác tâm quanh họ?
Bảo hắn đi pha trà, hắn lại đem đồ cổ trong phòng toàn bộ huỷ hết, bộ ngươi là hầu tử hả?! A? Thật đúng là xảo đoạt thiên công hầu tinh a!
Nhưng mà có tên hầu tinh này, cũng cảm thấy tâm ấm áp hơn
Thế nhưng hắn lại cảnh cáo mình không được yêu hắn…
Không được, y đối với một tiểu hầu nhi để tâm như thế, vô luận như thế nào cũng phải đem hắn lưu lại…
Chủ nhân dưỡng hắn từ nhỏ đến lớn, dưỡng tới mười năm sau, bởi vì trong nhà thiếu tiền địa chủ, bị dọa dẫm thúc giục, sợ hắn bị địa chủ lấy đi để gán nợ, đành đem hắn thả về nơi rừng núi này.
Bằng không làm sao hắn có thể nhờ duyên kì ngộ, mà cuối cùng tu luyện thành yêu….
Khi hắn pháp lực thành công, đầu tiên liền dùng thuật tính toán xem chủ nhân đang ở đâu. Nhưng đáng thương thay, chủ nhân lại bị con trai địa chủ cướp đi coi như để trả nợ. Cũng may nam nhân kia tuy rằng thực bá đạo, thực hung ác, nhưng lại đối chủ nhân thật tốt cả một đời.
Ngưu Ngưu trong lòng cuối cùng cũng tìm được chút cảm giác dễ chịu. Bởi vậy lần này hắn hạ phàm, chuyện thứ nhất chính là muốn tìm được chủ nhân chuyển thế, xem người bây giờ sống như thế nào, có hay không cần chính hắn hỗ trợ một chút.
Nhẹ nhàng động đậy vài ngón tay, nga, nguyên lai phía dưới chính là hoàng cung một nước ah! Chậc chậc, đời này chủ nhân có thể gửi hồn trở thành một người trong hoàng thất, trở thành một hoàng tử, quả thật không phải phú quý bình thường mà …
Hắn nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi đụn mây, dừng ở một khu vườn tràn ngập hoa cùng cây cảnh đang khoe sắc.
Tiếp theo thân thể nhẹ nhàng xoay tròn, cả người hắn liền biến thành hình dáng một tiểu thái giám bình thường trong cung, không có chút kì quái, vì hắn biết trang phục thường ngày của thái giám.
Rất xa có mấy tên thái giám tất tả đi tới, điệu bộ gấp rút, trong đó có một người nhíu mày nói:
– Thật là, phải nói thế nào đây? Rõ ràng đã rất tỉ mỉ lựa chọn, tinh tuyển tới nửa tháng, đảm bảo sẽ có người có thể coi như vừa mắt mà. Trong thiên hạ nếu đều là Điêu Thuyền, Tây Thi, còn phải đến phiên chúng ta khốn đốn khổ sở tuyển chọn sao? Tính tình cố hữu đâu phải như vậy, còn nói muốn họa tranh nữa, chẳng thương lượng cũng không đánh đập. Đây chẳng phải cố tình khiến chúng ta khó xử thì là gì?
Tiểu thái giám nói:
– Hồ công công, ngươi cũng đừng oán, chạy nhanh đi tìm tiểu mỹ nhân đi. Kia chính là Hoàng Thượng ah, đương nhiên tính tình cũng cao ngạo, cùng chúng ta là nô tài còn thương lượng cái gì, trừ bỏ Quốc sư cùng y là bằng hữu, ngươi nhìn xem y còn đem ai để vào trong mắt? Chạy nhanh đi thôi, chỉ mong lên trời thùy liên, làm cho chúng ta chạy nhanh tìm được một tiểu mỹ nhân……
Hắn lời còn chưa dứt, chỉ thấy chợt Hồ công công đứng lại, sau đó kinh hỉ liên trương mấp máy môi, run rẩy nói:
– Tiểu mỹ nhân … Là tiểu mỹ nhân a …Trời ạ, chúng ta được cứu rồi.
Khi rơi vào tuyệt vọng, khi lâm vào nguy cấp nhất thì người nọ lại xuất hiện như thần tiên.
Trong lạnh lùng lại nhè nhẹ hiện lên từng đợt từng đợt nhu tình, nếu có thể thì Tô Lưu Y thật sự mong muốn bản thân mình có thể chết ngay trong niềm hạnh phúc này.
Mà Giang Thượng Phàm, người từng bị phản bội, hận ý ẩn nấp sâu tận đáy lòng suốt mười năm qua thật sự sẽ dễ dàng chậm rãi biến mất hay sao?
Hắn dùng vô tận nhu tình tạo thành cái lưới làm cho Tô Lưu Y cam tâm tình nguyện sa chân, mục đích cuối cùng của hắn là cái gì?
Gương vỡ khó lành, ái hận tình thù, kết cục cuối cùng, rốt cục là ai nát tâm?
Vết thương chồng chất cũng là tình cảm thương hải tang điền, đến tốt cục còn có thể có một tương lai tốt đẹp hay không?
Y đối Lý Đại Hỉ mọi cách đau sủng che chở, thế nhưng tất cả đều so ra kém một mâm thịt heo mới ra lò!?
Thật sự là. . . . . . Vô cùng nhục nhã a. . . . . .
Ô ô ô, chẳng lẽ là ông trời trừng phạt y sao?
Nếu không một tên thổ bao tử cứ thấy đồ ăn là hai mắt phóng lục quang như thế nào lại lọt vào mắt y chứ?
Nhất thời, trên mặt mười hai yêu tinh ngưng trọng, nhặt lên tờ giấy kia sau lại phát hiện, thượng chỉ có 7 chữ: “Vấn thế gian tình vi hà vật?”
Trong sơn cốc lập tức lâm vào trầm tịch, thật lâu sau, hầu tử tinh mới hừ ra một tiếng thật mạnh:” Vấn…… Vấn thế gian tình vi hà vật? Đây là cái quỷ đề gì, không phải nói thành tiên tối trọng yếu chính là đoạn tuyệt thất tình lục dục sao?”
Ngưu lão đại nhíu mày: “Không được bất kính chống lại tiên đề.” Chính là hắn trong lòng cũng có chút kỳ quái, đề mục này có chút sớm không nói (chưa đến lúc ra tiên đề a), hơn nữa cũng đích xác rất không hợp lẽ thường, theo lý thường không phải là hỏi bí thuật tu luyện hoặc là tính toán hậu phi tiên sao? Nhưng là mặc kệ kỳ quái ra sao, đề mục nếu đã ra, bọn họ nên tận tâm hết sức đáp lại mới đúng.
“Các vị huynh đệ, nếu thượng tiên đã muốn bảo cho biết, hiện tại chuyện chúng ta phải làm không phải ở đây mắt to trừng mắt nhỏ, việc cấp bách là tìm kiếm đáp án cực chính xác cực hoàn mỹ, bây giờ chúng ta trở về, bảo ngũ quỷ khuân ra các điển tích nhân gian, trong năm ngày nhất định phải tìm được đáp án.”
Lũ yêu tinh cùng nhau hưởng ứng, nhất loạt trở về
Làm sao có thể cho y toại nguyện được, Cao Thiên nghĩ như vậy, sau đó liền đem người đó bắt trở về.
Đang lúc hạnh phúc cứ âm thầm nảy nở, Tam đệ mưu phản, khói lửa lại nổi lên.
Ngay cả Cao Thiên cũng không thể dự đoán được, trong lúc thời thế hỗn loạn sự tình như vậy, lại hội sinh ra quá nhiều chuyện đa đoan.
Có lúc hắn nghĩ hạnh phúc đã nằm trong lòng bàn tay, nhưng lão thiên gia lại cố tình tàn nhẫn đối hắn như vậy.
Tạo hoá trêu người. Thời điểm đó nỗi hận dâng thấu trời xanh, quay đầu lại cũng đã muộn.
Hai người bọn hắn, cuối cùng hay không có thể vãn hồi được hạnh phúc đã mất trong tầm tay?
Giang Hãn đầu đầy hắc tuyến
Ngồi cả nửa ngày
Tiểu mỹ nhân này hoá ra là tới xin làm gia nhân chứ không phải xin làm tiểu thiếp…
ợc rồi, ngươi đã không muốn làm tiểu thiếp vậy cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi nữa
Bất quá, nếu ngươi không làm tiểu thiếp của ta, sao lại còn chạy đến thanh lâu lấy tiền hả?
Gì? Là bị người lừa gạt tiền rồi còn giúp người ta đếm tiền nữa hả?
Đời này sao có thể có chuyện buồn cười thế
Giang Hãn hắn cười đến lạc cả giọng
Vẫn còn muốn cười?!
* Anh hùng khí đoản : dùng để nói về môt người có tài, tri thức, chí, khí bởi vì gặp phải một thất bại mà mất đi toàn bộ sự sáng suốt….