Tác giả Mạc Hân

Đại Tiểu Thư - Bảo Bối Của Nguyễn Gia

Lượt Đọc:

0
Thể loại: ngôn tình - hiện đại
Cảnh báo: [T]

Lần đầu thấy cô, anh như bị hút hồn bởi đôi mắt tử quang đầy u uất…

Anh muốn che chở cho cô mỗi lúc gặp mặt…

Cô luôn mang trong lòng một nỗi buồn không ai biết…

Cô không mở lòng với bất cứ ai, cô chai sạn, cô sắt đá…

Cô luôn có nụ cười tươi tắn thường trực trên môi… Nhưng ai hiểu? Đằng sau nụ cười ấy là sự đau thương?


“Cuộc đời tôi đơn giản là một bi kịch! Tôi phải làm nó trở nên thú vị bởi những kẻ ngu xuẩn..

Trích lời thoại nhân vật:

"Tôi chưa từng là thiên thần. Tôi là con quỷ khát máu người! Nếu có thể, anh hãy như tôi, hãy là thứ ác quỷ và làm tôi lay động đi!"

"Nếu đã yêu tôi, thì cả cuộc đời này vĩnh viễn không được buông tay.."

"Nếu bản thân tôi đã yêu anh, tôi sẽ không lừa dối mình. Mà tôi, sẽ nắm chặt tay anh! Để đôi bàn tay to lớn ấy có thể khiến tôi yên lòng!"

"Cảm ơn anh... Vì đã đến đây, bên cạnh con quỷ ghê tởm như tôi!"

"Xin lỗi anh... Vì đã không yêu anh nhiều hơn nữa!"

"Vĩnh biệt anh... Vì đã không thể ở bên anh đến cuối cùng..."

Trong tình yêu, đau đớn nhất là gặp đúng người nhưng sai thời điểm...__Trích__


Anh và cô thương nhau thật lòng. Họ yêu nhau, nhưng không biết vì nhau, lòng tự tôn của họ quá lớn.. Tất cả đều vì lòng tự tôn của gia tộc, vì mối thù thâm sâu của gia tộc, vì những kẻ phá rồi mà hết lần này đến lần khác họ tự đẩy nhau ra xa, không để cho bản thân cơ hội được yêu thương. Cuối cùng ai phạm sai lần lớn nhất? Cuối cùng ai làm tổn thương ai? Cô hay anh?
Chương 29: Những kẻ lãnh đạo PNER (2)
Chúng Ta Thử Đến Với Nhau Xem?

Lượt Đọc:

0
Tuổi mười bảy, cái tuổi nhiều kỷ niệm nhất của thời học sinh. Mười bảy tuổi, vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường, nhưng đã có những rung động đầu đời với tình cảm đôi lứa.

Mà đó cũng là cái tuổi dễ xúc động bồng bột nhất.

Cũng là cái tuổi mà dễ gây tiếc nuối nhất!

Vì một khi qua đi, sẽ không bao giờ trở lại...

__Trích một vài đoạn__

Đoạn 1:

“Thiên Ân, tôi thích cậu!” Lâm Hạ Băng đứng trước mặt Lãnh Thiên Ân, thản nhiên mắt đối mắt mà lên tiếng. Giọng nói tỏ tình vừa ôn nhu vừa băng lãnh khiến hắn phì cười. Trời ạ! Lần đầu tiên hắn được thấy kiểu tỏ tình kiêu ngạo thế đấy.

“Này Băng Băng, cậu thích tôi mà không may là... tôi cũng thích cậu! Vậy chúng ta thử đến với nhau xem?" Lãnh Thiên Ân cất giọng đùa cợt đáp trả Lâm Hạ Băng.

Lâm Hạ Băng thực sự ngạc nhiên, tên này cũng không vừa. Vậy cô chơi thử với hắn nào!

Đoạn 2:

“Con heo ngu ngốc. Mau tránh ra.” Lãnh Thiên Ân hốt hoảng hét lên với Lâm Hạ Băng, vội vã chạy lại kéo cô qua một bên. Hắn nhanh nhưng ấm nước sôi còn nhanh hơn, đã kịp đổ vào đôi chân mảnh khảnh trắng muốt của Lâm Hạ Băng khiến da thịt tấy đỏ một mảng lớn.

“Này tên đần, gọi ai con heo?”
 cô mặc dù đau đớn nhưng trên gương mặt xinh đẹp vẫn không có biểu hiện gì chỉ cười cười nhìn Lãnh Thiên Ân.

Đoạn 3:

Thiên Ân cùng Hạ Băng tay trong tay bước xuống chiếc xe cao cấp, xuất hiện nổi bật như để chứng minh rằng họ là của nhau. Ánh mắt chứa đầy hình ảnh của đối phương, tràn ngập hạnh phúc. Lướt qua bao nhiêu ánh mắt ghen tị cùng phẫn nộ, họ là vị hôn phu của nhau, họ có quyền! Để xem, có ai dám đứng ra chia cắt được họ nhé!

Chương 10: Tôi buông rồi!

Top 10 truyện tranh hot