Cô là thiếu tướng trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của quân đoàn 36 bộ đội đặc chủng, em trai chết, khiến tính cách cô thay đổi một cách to lớn, không tiếc gì cô tìm cách tiêu diệt hang ổ của bọn đầu sỏ đã gây nên cái chết của em trai mình.
Khi mối thù đã được báo, cũng là lúc cô phải trả giá bằng cả tính mạng của mình.
Chết đi tái thế làm người cô trở thành đứa con mồ côi của Mộc gia.
Ba tuổi, cô bị ném vào hầm tối chết chóc, chỉ vì muốn chọn ra một con rối tốt nhất;
Bảy tuổi, khuôn mặt trắng nõn mềm mại của cô lại bị khắc lên một đóa hoa sen máu nơi khóe mắt, đơn giản là bởi vì vẻ mặt cô có bảy phần giống với con gái của cậu, không những vậy so với cô ta lại càng hoàn mĩ hơn;
Mười tuổi, cô trở thành con rối ưu tú nhất Mộc gia;
Mười sáu tuổi, chị họ đào hôn, cô bị bắt thay thế gả đi, trở thành Lạc Vương phi.
Thương Diễm Túc, Thương Lang quốc – Lạc Vương nắm quyền thế lớn nhất.
Bảy tuổi, trong phòng tối của Mộc gia hắn thấy một đôi mắt lạnh lùng cao ngạo như loài sói, từ đó về sau ánh mắt đó tiến nhập vào trong lòng hắn, không thể tự kềm chế.
Khi hắn nhìn thấy nàng trong nháy mắt đã nhận ra nàng, cũng không phẫn nộ khi tân nương bị thay đổi, ngày đó, hắn nói với nàng: cả đời nhất thế một đôi nhân. Đời này, hắn chấp nhận một người đó là nàng.
Tuy nhiên thế sự luôn thay đổi khó lường, khi hắn vì quyềnthế trong tay mà kết hôn với một vị nữ tử khác, nàng rốt cuộc nên đi nơi nào?
Khi thi thể lạnh như băng của nàng hiện ra trước mắt hắn, rốt cục hắn cũng lâm vào tuyệt vọng khôn cùng…
Mãi đến bốn năm sau, một tiểu tử có bộ dáng giống hệt hắn xuất hiện trước mặt hắn…
Nàng chuyển thế trọng sinh, trời hiện dị tượng, cha chết mẹ vong, bị cho rằng trời sinh mệnh ngạnh, khắc cha khắc mẹ khắc chồng, vừa sinh ra đã bị đưa đến nhà bà ngọai, được bà ngoại và cậu mợ nuôi dưỡng mà lớn.
Hắn là Thất hoàng tử Kim Nguyệt quốc, từ nhỏ cơ thể suy nhược nhiều bệnh, được sư phụ mang ra khỏi Hoàng thành, dốc lòng tu luyện trong núi sâu, hoàng thất không ai biết đến sự tồn tại của hắn.
—
Trong núi sâu, nàng lưng cõng rổ dược, hệt như một chú khỉ linh hoạt leo lên vách núi đá, nhìn thấy một bóng người nho nhỏ hôn mê trong rừng, trăm năm khó có ngày tốt bụng nên thiện tâm cứu hắn.
“Tỷ tỷ, sao tỷ lại ở trong rừng? Còn té xỉu nữa.” Thấy hắn tỉnh lại. nàng hỏi như vậy.
Một tiếng tỷ tỷ khiến hắn run rẩy kịch liệt, nhưng đối mặt với ánh mắt của nàng, lời phản bác bên miệng lại nuốt trở vào, yếu ớt nói: “Ta và sư phụ ở gần đây.”
—
Nàng xông vào phòng hắn, nhìn thấy cơ thể trơn bóng của hắn đứng thẳng lên từ trong thùng tắm, ngu người nhìn thứ-không-thuộc-về-nữ giữa hai chân hắn, đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ giật mình nói: “Thì ra sư tỷ lại là sư huynh đó hả!”
Hắn đột nhiên bừng tỉnh, “bịch” một tiếng ngồi hẳn xuống thùng tắm, khuôn mặt đỏ bừng gầm lên: “Đi ra ngoài!~”
—
Nàng cúi thấp đầu xuống, vẻ mặt trước giờ vẫn hưng phấn lại có chút ảm đạm, nói: “Sư huynh, vài ngày nữa có người tới đón muội về, muội phải đi.”
Hắn dịu dàng cười nhìn nàng, đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cúi đầu hôn lên đôi môi hồng phấn, nhìn nàng ngu người liền nhẹ giọng hỏi, “Sao vậy?”
Nàng khẽ liếm môi, thần thái lại sáng bừng lên nói: “Hôn lại cái nữa!”
Năm đó, nàng theo “Người nhà” trở về kinh thành, mà hai tháng sau hắn cũng về tới kinh thành.
—
Nàng tính tình bất định, thỉnh thoảng tinh quái, thỉnh thoảng độc ác, thỉnh thoảng lạnh như băng, thỉnh thoảng lại dịu dàng như nước, ngoại trừ đối với một số người, trên cơ bản là một kẻ tim sói phế cẩu, thấy lợi quên nghĩa, hèn hạ vô sỉ, âm hiểm tiểu nhân.
Hắn bề ngoài tao nhã, kì thực bụng đen thùi lùi, ra tay ác liệt không dung tình, có thể khiến hắn dịu dàng, tình ý liên tục vĩnh viễn cũng chỉ có một người như vậy thôi.