Tác giả Nữ Vương Không Ở Nhà

Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày

Lượt Đọc:

0
Thể loại: Cổ đại, trùng sinh
Editor và Betaer: heavydizzy
Số chương: 157 (cả phiên ngoại)

Trạm Vương ôm lấy A nghiên, giọng khàn khàn lên tiếng: Vì sao nàng toàn thân lại run rẩy?

A Nghiên run rẩy trả lời: Bởi vì ta sợ...

Trạm Vương nhìn nàng mỉm cười sủng ái: Nàng sợ cái gì?

A Nghiên chân đều run đáp:...sợ ngươi

Trạm Vương nhướn mày: Sợ ta? sợ gì ta?

A Nghiên nước mắt cũng muốn rơi ra đáp: Sợ ngươi...giết ta..

Trạm Vương sờ sờ mặt A Nghiên: Ngoan ngoãn, chỉ cần nàng yêu ta, ta sẽ không giết nàng.

A Nghiên trở tay ôm chặt lấy cánh tay Trạm Vương: Ta yêu ngươi, yêu ngươi, yêu chết ngươi! Chỉ cần ta sống ta sẽ yêu ngươi! Sống một ngày yêu một  ngày!

Trạm vương cúi đầu hôn nhẹ lên gò má của nàng nói: Là yêu một ngày, sống một ngày.

PS: Kỳ thật đây là chuyện về hoàng hậu một trời mỹ thực ~~~

Nội dung nhãn hiệu: Cung đình hầu tước trùng sinh con người sắt đá nhu tình ngọt văn

Nhân vật chính: A Nghiên┃ vai phụ: ┃ khác:

Giới thiệu của Biên tập viên: A Nghiên trải qua chín kiếp, mỗi lần đều chết rất bi thảm nên nàng vô cùng thống hận Tiêu Đặc. Kiếp này lại gặp, mục tiêu duy nhất là giết chết đối phương, trốn trốn trốn. Nhưng một chuyện xảy ra, Tiêu Đặc yêu nàng, quan tâm chăm sóc. Nàng bối rối giữa yêu và hận, hay là quyết định trốn trốn, trốn. một đôi oán ngẫu ra đời.

Truyện này văn viết trôi chảy, ngôn từ thông tục, hình tượng sinh động, nam chủ phúc hắc bạo lực nhưng đối với nữ chủ tình hữu độc chung, câu truyện đáng yêu, giữa nam nữ nhiệt tình tự nhiên, người đọc không thể không cảm thấy ấm áp.

Quăng trước văn án để đặt gặch. Truyện này tác giả cũng mới viết xong năm trước, ta cũng chưa đọc hết. Làm đến đâu đăng đến đấy. Mong mọi người ủng hộ và đừng hỏi trước truyện thế nào, chỉ biết là happy ending và sủng ngọt nhé. sẽ post dần vào lúc nào thấy thích.

Thêm vài câu lảm nhảm nữa, truyện này bạn nữ chính hơi đơ đơ (có nguyên nhân) nhưng ko tiểu bạch thỏ nhé, ý chí sinh tồn rất là mạnh. Ngoài ra bạn ý nấu ăn rất giỏi, đây là điểm đầu tiên thu hút bạn nam chính. Trong truyện có nhắc đến nhiều món ăn. Các món ăn TQ tên gọi thôi đã thường rất cầu kỳ và khó hiểu. Chỗ nào giải thích được ta sẽ cố gắng giải thích, có những đoạn ta lười tra thì ta sẽ chém. Bù lại, lúc nào vui vẻ và rảnh rỗi sẽ post thêm ảnh minh họa.
Chương 160: Phiên ngoại thứ ba, về Tiêu An
Chỉ Dụ Anh Cắn Câu

Lượt Đọc:

0

Một mình mang bầu, một mình sinh con, cuối cùng bản thân cái gì cũng không có, con không còn, người yêu nhẫn tâm từ bỏ.

Mười năm tuổi trẻ chìm trong đau khổ và nuối tiếc thứ cuối cùng nhận được chỉ là một ánh mắt khinh thường trong lễ đính hôn của người mà cô đã-từng-yêu.

Cái ôm muộn màng, những lời nói cuối cùng cô cũng không còn nghe được nữa, bên cạnh là con rối gỗ dính đầy máu tươi.

Một lần trọng sinh cho Tô Tranh thêm một cơ hội để bắt đầu,nhưng là bắt đầu từ lúc cô không hề mong muốn, từ lúc hết thảy đã xảy ra, cô đã không còn khả năng thay đổi những sai lầm đó, và theo như tôi nghĩ, cô hoàn toàn không muốn thay đổi, nếu ông trời cho cô trở lại khi tất cả mọi thứ bắt đầu, cho cô một lần lựa chọn lại thì có lẽ cô vẫn sẽ chọn con đường ấy.

Tình yêu của tuổi trẻ ngông cuồng cỡ nào, những lời hứa đó có thành hiện thực bao nhiêu. Một kiếp phu du sống trong chờ đợi và hi vọng, kiếp này Tô Tranh không còn là cô bé ngốc vẫn mãi chỉ hi vọng Mạc Phong sẽ mang lại cho cô hạnh phúc nữa, cô học được kiên cường, học được cách tự lập, tự mình đi tìm cái mình mong muốn và kiếp này Tô Tranh ấy cũng không tin vào cái gì gọi là tình yêu nữa.

Mười năm, với người khác là 10 năm, nhưng với cô cái thời gian đau khổ đó là 10 năm kiếp này với 10 năm tiền kiếp, cô đã có thể có đủ điều kiện để quang minh chính đại đứng trước mặt con mình, không như ở kiếp trước phải khốn khó giả làm người hầu cận.

Mạc Phong của 10 năm sau vẫn vậy, đầy hận thù với người con gái mà anh nghĩ vì tiền bạc có thể bỏ qua anh, phẫn hận, không cam lòng hay vì chút tình yêu còn lại với người con gái ấy để anh lại tiếp tục cho cô ấy thêm cơ hội, nhưng anh lại một lần nữa thất vọng vì sau 10 năm ấy, Tô Tranh vẫn như cũ, nguyện gánh vác hết thảy chứ không lựa chọn chờ đợi anh, tin tưởng anh.

Mạc Phong – Tô Tranh, không thể nói rõ ràng là ai sai ai đúng,có sai chăng vì lúc tuổi trẻ, khi tình yêu, sự tin tưởng vẫn chưa đủ độ, khi hai con người còn chưa yêu nhau sâu sắc đã gặp phải cách trở quá lớn nên đã không thể vượt qua. 10 năm trước, khi Tô Tranh cần anh nhất, thì Mạc Phong đã không ở đó, anh vẫn chưa đủ yêu, chưa đủ tin tưởng và hơn hết là chưa đủ thực lực để bảo vệ cô, để rồi 10 năm sau Mạc Phong trưởng thành, vững trãi thì Tô Tranh cũng đã không còn là cô gái cần sự trở che của anh thủa nào. Cô quay lại, không phải vì tình yêu hay vì anh mà vì muốn lật đổ nhà họ Mạc, vì mang đi hai đứa con của mình.

Một câu truyện hay, không có nhiều chi tiết thừa, Tô Tranh quay lại, mong muốn dùng số tiền gấp 10 lần số tiền năm đó Mạc lão phu nhân đưa cho cô để có được 2 con của mình, nhưng 2 đứa trẻ đó đã không còn là đứa bé đỏ hỏn không biết gì năm xưa để mặc người ta quyết định, 10 tuổi cũng đủ để chúng tự có những lựa chọn cho tương lai mình.

Những không chỉ có những khúc mắc, truyện cũng có những giâyphút gia đình ấm áp như bao truyện ngôn tình khác và là một truyện đáng đọc.

Quyển 16 - Chương 117
Người Ẩn Hình

Lượt Đọc:

0
Tên gốc: Ẩn hình hắn / Kẻ ẩn hình
Thể loại: Hiện đại, yêu thầm, giả trư ăn cọp, ngược tâm chút chút, HE
Chuyển ngữ: gachuaoln
Chỉnh ngữ: Duy Niệm
Bìa: Ốc @ hội hiền lười
Số chương: 70 chương + 1 ngoại truyện

Diệp Ninh mang thai khi chưa lập gia đình, cô một mình sinh con tại hải ngoại.

Đến tận lúc này vẫn là một mình cô gánh hết tất cả.

Nhưng trong một lần tổng vệ sinh, cô phát hiện ra một lá thư, hóa ra từ trước tới nay cuộc sống của cô vốn có một đôi bàn tay vừa mạnh mẽ vừa ấm áp nắm lấy.
Trích đoạn 1:

Cô há miệng thở hào hển, hét lớn đau khổ: “Đều là giả, từ đầu tới cuối anh đều gạt em, rốt cuộc người nào mới thật là anh!”

Tiêu Nhạc dừng mắt lại trên người Diệp Ninh, cuối cùng bật cười: “Con người ai cũng sẽ thay đổi, với anh chính là thay đổi thành người em thích.”

Anh khẽ nhướng mày, nụ cười vẫn còn đọng lại trên môi: “Anh đã nói từ trước, em nhất định không thích anh. Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã chán ghét anh, anh khiến cho em sợ hãi. Cho nên___”

Diệp Ninh lui về phía sau từng bước: “Cho nên từ đầu đến cuối, anh đều ngụy trang chính mình.”

Trích đoạn 2:

Anh nắm lấy tay cô, đặt trên lồng ngực.

Trái tim nơi đó, ấm áp mạnh mẽ.

Giọng nói của Tiêu Nhạc khàn khàn vang lên bên tai Diệp Ninh: “Ninh Ninh, em cười với anh, anh sẽ vui vẻ. Em không cười với anh, nơi này rất đau, đau đến thật khó chịu.”

Trích đoạn 3:

“Tôi biết rõ cậu ấy làm việc không theo bất cứ quy luật nào, cô sẽ cảm thấy đáng sợ, đây cũng là chuyện bình thường. Nhưng có bao giờ cô nghĩ tới chưa, cậu ấy yêu cô bao nhiêu thì sẽ điên bấy nhiêu. Nếu trên đời này có một người có thể yêu cô tới mức này, tại sao cô còn phải so đo cái được cái không?”
Chương 71: Ngoại truyện

Top 10 truyện tranh hot