Âu Dương Khả cho rằng, sinh mệnh bọn họ bởi vì lén lút gặp nhau cũng không đáng xấu hổ;
Chúng Hưởng thì tưởng rằng, hình bóng Âu Dương Khả sẽ nhanh chóng cướp đi tính mệnh hắn;
Đáng tiếc vận mệnh, chung quy vẫn luôn trêu đùa.
Sinh mệnh bọn họ, ở trên đời đã dây dưa mơ hồ;
Phản bội, tiên huyết cùng bi tráng, đã đem bọn họ gắn chặt không rời.
Lão đại “Đồng Tâm” lấy tôn nghiêm cùng chân thành, đối với thiếu niên vô cùng trân trọng.
Nam hài chốn hồng trần nơi câu lạc bộ “Phàm Gian” dùng đôi mắt trong veo,
chứng kiến hết thảy rực rỡ cùng kinh hoàng chốn trần gian, rốt cục cũng bị một đóa hoa cúc bình thường nhất trên tay ── chinh phục.
Bãi biển Caribe, đã từng là thiên đường.
Xuất Vân nhớ rõ, bờ cát lãng mạn nơi ấy, con sóng say đắm lòng người; nhớ rõ khi dùng số tiền của một viên chức nhỏ mà mình đã phải khổ cực tích góp rất lâu, cắn răng tham gia vào chuyến lữ hành ngắn ngày tới biển Caribe lần ấy, nhớ rõ một nụ cười nhàn nhạt.
Còn nhớ rõ cái tên đã ép chính bản thân mình phải quên đi suốt hai năm qua.
Cái tên này đại biểu cho ngọt ngào và hạnh phúc, đáng tiếc chính là, cũng đại biểu cho một người không thể phai mờ trong sinh mệnh của Xuất Vân.
—- ◇ ◆ ◇ —-
“Bạn anh đã bị liệt vào danh sách những người mất tích trên hải dương. Anh là bằng hữu của cậu ấy, có thể theo chúng tôi đến cảnh cục một chuyến, cung cấp chút tư liệu được không?”
“Cần gì tư liệu, tôi biết cậu ấy ở đâu.”
“Anh biết?”
“Đúng.” Xuất Vân khe khẽ cười: “Ở biển Caribe.”
Nhân gian có thể có thiên đường?
Có thể có bờ cát lãng mạn, con sóng say lòng người?
Nếu tương ngộ bất quá chỉ là một lần ngẫu nhiên, vậy hủy diệt có phải chỉ là một trò vui đùa?
Là lúc mặt trời lặn, khi tiếng thủy triều bồi hồi bên tai,
Bọn họ đã gặp gỡ, nơi biển Caribe.
Hồng Kông, thành phố được mệnh danh là “hòn ngọc phương Đông” đang rộng mở chào đón tôi.
Tôi vừa bước chân vào biệt thự của Vinh gia, đã thấy cha con nhà Vinh đứng chờ sẵn ở cửa.
“Đi đường vất vả rồi, Sinh Sinh.” Chủ nhân Vinh gia – Vinh Bỉnh đi tới.
“Bác Vinh ạ.” Tôi lễ phép cúi người chào ông ta. Hồng Kông là nơi hãy còn đậm đặc tư tưởng truyền thống lễ giáo, tôi không biết ông già ấy có để ý quá đến lễ tiết châu Âu hay không. May là ông ta vẫn cười cười tiếp nhận rồi hôn mừng gặp mặt một cái.
Vinh Dữ Đình đút tay trong túi, mặc Tây trang lộ vẻ thoải mái, nhẹ nhàng cười trưng ra hàm răng trắng với tôi, “Bọn anh đều chờ mong cậu đến đó, Sinh Sinh.”
“Làm phiền mọi người rồi.” Tôi vốn không thích người khác gọi thẳng tên thân mật của mình, có điều vậy cứ coi như là cách người Hồng Kông thể hiện sự thân thiết đi, “Em chỉ định đến Hồng Kông một thời gian ngắn thôi, không ngờ ba lại gọi điện phiền đến bác Vinh thế này.”......
Biên tập viên: Leonemean
Thể loại: Đam mỹ/ Round Robin/ Hiện đại văn, ngược văn, có H/ Nhất thụ đa công/ Cường – cường/ HE
Cổ Thiếu Hoa, một thanh thiếu niên xinh đẹp lúc nào cũng phải gồng mình chịu sự dày vò của 5 người bạn đồng học.
Nhưng vào cái đêm y bị bắt buộc phải quay lại cái địa ngục đó mặc người chà đạp, y đã vô tình gặp một thiếu niên bí ẩn tên Phi Hàn. Câu thiếu niên này đã cấu rỗi y ra khỏi cái địa nhục tối tăm và sao đó cho y nến trải hương vị trả thù sung sướng.
Nhưng khoái lạc qua đi, hắn nhận ra thực sự hắn chỉ là di dời từ Địa ngục thể xác để bước vào Địa ngục linh hồn, càng đau đớn khổ sở hơn mà thôi…
Phi Hàn thoắt ẩn thoắt hiện, chỉ khiến Thiếu Hoa thêm hoang mang và thương nhớ. Cho tới khi hắn gặp Phương Cần Lực – vị luật sư đến từ Trần thị, gia tộc của hai trong số 5 kẻ cường bạo hắn. Dây dưa không dứt của hắn cùng Trần gia đã tạo cơ hội cho con người mất đi ánh sáng tương lai kia biết được thế nào là Tình Yêu chân chính, làm người chân chính…
Nhưng rồi Phi Hàn trở về. Hạnh phúc chênh vênh của Thiếu Hoa, đau đớn thay, lại vỡ nát trong tay Phi Hàn. Cậu ta đã ra tay sát hại Phương Cần Lực, chấm dứt những ngày tháng tươi sáng duy nhất.
Yêu và Hận.
Tù ngục và Giải thoát.
Rốt cuộc, tất cả họ sẽ đi về đâu?
Thể loại: hiện đại, nhất thụ đa công, mỹ công mỹ thụ, cường thủ hào đoạt, ngược thân ngược tâm
Edit: Tiểu Ly
"Lái xe đi ra ngoài, đến phía cuối con đường tư gia trải nhựa ngắn ngủi, nếu đi về phía bên trái sẽ trực tiếp đi tới khu trung tâm chợ, cũng chính là một mảnh đất phồn hoa, đi thêm khoảng hai, ba km nữa có thể thấy hai bên đường với rất nhiều bảng hiệu đèn nê ông. Còn nếu rẽ hướng bên phải, sẽ tới nơi được xưng là “Thiên đường học phủ” – Học viện Đức An......."