[ “Ngươi đến bây giờ… Còn yêu ta?”. Thanh âm Phạm có chút run rẩy.
“Đúng vậy, trên đời này, người ta yêu nhất là ngươi! Tuyệt không hối hận! Cuộc đời này không thay đổi! Phạm của ta…”]
“Bổn vương phải tự mình điều giáo ngươi để ngươi có thể làm việc cho bổn vương.”
Cái tên Tễ Lăng Nhạc này bị ngớ ngẩn sao trời? Vì cái gì hắn phải bị “điều giáo”?
Nhưng không ngờ chính là… hắn lại phải đi thanh lâu làm gian tế….
Ai, xem ra hắn không làm cũng không được….