Tác giả Tô Mịch

Âm Láy Ma Quỷ

Lượt Đọc:

0

- Đề bài lần này của Ám Hoa không nhắm vào em mà là anh.

- Sao anh biết?

- Xét trong một lĩnh vực, Van Gogh là người vô cùng tài hoa, nhưng tài hoa của ông rất khác người, vì thế thời đó nảy sinh rất nhiều tranh cãi về ông. Ám Hoa muốn ám chỉ rằng, anh cũng giống Van Gogh, quan điểm sống và cả lối hành xử đều không dễ được mọi người chấp nhận.

Cửu Thiều cười mỉa:

- Đúng là cách nghĩ thiển cận từ một phía....

- Em nhìn bức tranh này đi, những bông hoa diên vĩ màu lam tím không ngừng vươn lên sinh sôi, nhưng có một bông hoa màu màu trắng duy nhất mọc tách biệt, giống như đang đứng bên ngoài quan sát vậy. Khổ đau chính là cuộc đời, và bi thương là mãi mãi. Khi vẽ bức tranh này, tinh thần của Van Gogh đã bắt đầu có vấn đề.

Anh gõ ba chữ Hoa diên vĩ không một chút do dự, và chỉ trong nháy mắt màn hình vi tính xuất hiện một trang mới. Thanh Hoành cảm thấy máu huyết trong cơ thể bỗng nhiên sục sôi. Đây là lần đầu tiên cô được tận mắt thấy Cửu Thiều giải mã, có cảm giác như đang được chứng kiến anh và Ám Hoa đấu trí, và trong bước đi đầu tiên, anh đã đưa ra quyết định rất chính xác.…

Bỗng, anh cầm xấp giấy và chiếc bút mà khách sạn bày sẵn trên bàn, viết chữ đầu tiên ra giấy… Sau đó là một câu hoàn chỉnh: “Tôi và anh giống nhau cả thôi”.

Chương 47
Ngạo Mạn Và Biến Đen

Lượt Đọc:

0
Thể loại: Ngôn tình hiện đại
Editor: Trang_Heo
Converter: ngocquynh520

Giới thiệu:

Bạn thân "xấu xa": Tôi vẫn cho là hai người không hợp nhau, không ngờ cô ấy lại đối với cậu tốt như vậy. Nghe anh trai tôi nói, bây giờ muốn ở phòng bệnh vip thì phải xếp hàng dài dài đấy.

Trác Diễm: Buổi tối cô ấy còn tới phòng bệnh giúp tôi đắp chăn cơ đấy.

Bạn thân "xấu xa": Với kinh nghiệm của tôi, nhất định là cô nàng ấy thầm mến cậu rồi!

Trác Diễm: Trước khi cậu đến, cô ấy đưa thư tình cho tôi ——

Trác Diễm: Đọc đến dòng cuối cùng mới phát hiện, hóa ra không phải do cô ấy viết, chỉ là chuyển thư giúp người khác, còn thu lệ phí 10 đồng một lần.

Trác Diễm: Từ chiều cao, cân nặng đến thức ăn, màu sắc hay loại hình vận động ưa thích của tôi, cô ấy đều biết hết, cuối cùng đem bán cho người khác 5 đồng một tin.

Bạn thân "xấu xa":......                                   

Đây là câu chuyện giữa một nam chính ngạo mạn, tâm địa đen tối với một nữ chính bị hắc hóa(*), cũng là chuyện xưa của nữ chính vốn là con gà nhỏ yếu bắt đầu vùng lên!

Truyện có năng lượng cao (cảnh nóng à), báo động trước, xin cẩn thận.

Hắc hóa (*): Trở nên đen tối
Chương 57
Trầm Vụn Hương Phai

Lượt Đọc:

0
Độ dài: 77 chương + 5 ngoại truyện
Editor: Mạt Trà, Nhã Vy

Trầm Vụn Hương Phai được đăng trên mạng văn học Tấn Giang từ tháng 4 năm 2009, theo lời thổ lộ của tác giả thì ý tưởng hình thành câu chuyện khởi nguồn từ một giấc mơ: Số là giữa chặng hành trình mưu cầu tri thức trải đầy chông gai của mình, cô nằm mơ thấy một nồi canh cá được ninh trắng nục, rồi từ “giấc mộng hồng trần” mang tính lịch sử này, bản phác thảo sơ bộ nhân vật, tình tiết dần được mở rộng phát triển, thành quả là một thiên truyện dài hơi mà mình dịch hoài hông hết.

Mình muốn gửi lời cảm ơn và xin tha mạng chân thành nhất đến tác giả, thứ nhất vì đã viết ra một tác phẩm mà theo cảm nhận của mình là rất “có tình”, tuy lúc bắt đầu đọc truyện là mang chủ ý tìm vui nhưng về sau thật không khỏi bị làm cho cảm động, thứ hai vì mình mới hỏi xin nhưng chưa được sự đồng ý của cô thì đã tươm tướp mang truyện dịch sang tiếng Việt (Mình không tìm được thông tin liên lạc cá nhân như email hay blog của tác giả nên đã để lại comment trên Tấn Giang để xin phép, nhưng có vẻ đã lâu lắm rồi cô không ghé qua đó nữa).

Dù sao mình cũng xin chúc tác giả mọi điều tốt đẹp, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ và chúc mình sẽ hêm bị g.iết. Amen.

Giới thiệu:

Đây là phần giới thiệu viết bởi Tô Mịch, bản giới thiệu trong link bên dưới là do một bạn đọc lấy tên là Quân trên Tấn Giang viết lại và được tác giả đăng lên thay thế sau này.

Khoảnh sân trống trải tịch mịch, một lò trầm hương chỉ còn tro vụn.

Ngư tinh Dư Mặc mãn hạn tu hành tái xuất giang hồ, cùng liên hoa tinh Nhan Đàm thông đồng cấu kết, chuyên đi thu thập tinh phách của những phàm nhân ở ác bồi bổ tu vi, lấy cái tên mỹ miều là “mỗi ngày làm một việc tốt”. Thế nhưng đi đêm có ngày gặp ma, hai người bọn họ và thiên sư Đường Châu oan gia ngõ hẹp chạm mặt, cuối cùng đành phải chia làm hai ngả bỏ trốn.

Đường Châu rời nhà lên đường vì muốn tìm câu trả lời cho những bí ẩn xoay quanh bản thân, nghe được lời đồn thượng cổ thần khí hiện thế, cùng với đạo thuật học được hắn đã bắt đầu chặng đường truy tìm xa xôi vạn dặm, giữa đường trở ngại trùng trùng, tứ phía đều là nguy cơ rình rập. Trong giấc mơ của hắn thường xuyên xuất hiện bóng lưng một người, rồi người đó bước đi ngày một xa dần, cuối cùng hóa thành một mảng mây mù lượn lờ.

Truyền thuyết kể rằng tàng ẩn bên trong thượng cổ thần khí là một bí mật, một bí mật mà khi lời giải đáp vừa được vén màn, cùng lúc cũng sẽ mở ra một đoạn tiền trần dĩ vãng.

…..

Nơi giữa vô ngần trời đất, bên người sớm tối có nhau, khoan thai ngắm nhìn thiên hạ.
Chương 110: Ngoại truyện 5 ♥ Dư Mặc
Chỉ Là Vì Thói Quen

Lượt Đọc:

0
Thể loại: Đô thị ngôn tình, võng du, hài, nhẹ nhàng, HE
Convert: DĐ Lê Quý Đôn
Dịch giả: Ngô Hạnh
Biên tập: JR94
Độ dài: 13 chương

- Tớ không muốn làm người qua đường, chỉ muốn làm người cuối cùng.

Sau cuối cùng còn có cuối cùng, cái cuối cùng đó là vô tận…

***

Nếu tình yêu có thể chia loại, nếu loại thứ nhất gọi là gặp và yêu ngay (tình yêu sét đánh), vậy loại thứ hai gọi là thói quen. Sớm muộn có một ngày, tình yêu thứ nhất sẽ trở thành loại thứ hai, lúc đó, cảm giác mới mẻ không còn, sẽ kéo theo sự mệt mỏi, những tranh chấp tăng thêm, những cuộc chiến tranh lạnh không ngừng nghỉ.

Nếu trực tiếp bắt đầu từ loại thứ hai, không có mơ mộng và lãng mạn, không có cảm giác mới mẻ, ai cũng đều hiểu rõ về đối phương, cho đến những thói quen nhỏ nhặt.

Tại sao lại không thể bắt đầu từ thói quen?

***

Trong lòng mỗi người đều có cái mười năm như thế.

Mà thời gian là liều thuốc tốt nhất, mọi người có chạy nhanh đến mấy cũng đuổi không kịp thời gian.

Có thể từng có người như thế đi qua cuộc đời bạn, sau đó xa rời.

Có thể mười năm sau bạn vẫn còn nhớ, hoặc là quên, hoặc là người đó vẫn ở bên cạnh.

Ánh nắng chiều chiếu rọi lên khung cửa sổ.

Từ đó, lễ truy điệu tuổi xuân của chúng ta đi qua…
Chương 13

Top 10 truyện tranh hot