[Nữ chính quyến rũ hệ cá muối] vs [Nam chính phúc hắc, cao lãnh như hoa trên núi]
Cao Hạnh Hạnh từng yêu Lục Trạch Ngôn ngay từ cái nhìn đầu tiên, không chút sợ hãi vượt biển băng sông để đến bên anh, nhưng lại nhận được câu nói: “Chúng ta không phải người cùng một thế giới.”
Cô đàng hoàng quay lưng rời đi, quyết tâm quên anh.
Mấy năm sau, tại một buổi đấu giá, Cao Hạnh Hạnh — giờ đã là một nhân viên ngân hàng mới vào nghề — lại một lần nữa gặp Lục Trạch Ngôn. Anh đã trở thành Tổng giám đốc Lục, kẻ chiến thắng cuối cùng trong cuộc tranh đấu quyền lực, hoàn toàn ứng với câu nói năm xưa: “Chúng ta không phải người cùng một thế giới.”
Cao Hạnh Hạnh luôn ghi nhớ bài học cũ, cố gắng giữ khoảng cách với Tổng giám đốc Lục, nhưng dường như khoảng cách ấy không do cô kiểm soát, ngày càng rút ngắn…
Cao Hạnh Hạnh nhíu mày: “Nếu thế, tôi sẽ coi anh là bàn đạp đấy! Tôi cảnh cáo anh, bây giờ tính khí tôi không tốt đâu!
Lục Trạch Ngôn: “Cam tâm tình nguyện.”
Lục Trạch Ngôn từng bình thản trả lời câu hỏi về cái chết:
Anh nói: “Trong mắt tôi, nếu cái chết đến với cô ấy, tôi hy vọng có thể ở bên cô ấy. Nếu cái chết đến với tôi, tôi hy vọng cô ấy có thể buông bỏ tôi.”
Tôi từng nghĩ việc thoát khỏi xiềng xích của số phận là vì khao khát tự do. Hóa ra thứ tự do tôi muốn chính là…tự do yêu em.
[Cô gái trầm lặng + Đại lão lạnh lùng + Chênh lệch tuổi tác + Giấu giếm + Lừa dối]
Ôn Nhiễm từ nhỏ đã ngoan ngoãn, suốt hai mươi hai năm cuộc đời, lần phản nghịch duy nhất của cô chính là để giành lại di vật của ông nội. Cô giấu đi thân phận, trở về nước, trở thành một nhà thiết kế trang sức sơ cấp. Rời khỏi vòng bảo bọc của gia đình, từng bước của Ôn Nhiễm đều đầy khó khăn.
Nhan Vọng Thư lạnh lùng, cao ngạo, tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn. Nhưng dù biết rõ thân phận của Ôn Nhiễm, anh vẫn mềm lòng với cô, cẩn thận nâng niu đóa hoa trong nhà kính này.
Anh dạy cô cách sinh tồn, dạy cô cách vượt qua giới hạn của bản thân, dạy cô cách yêu anh.
Trước đây, tại một ngôi chùa, Ôn Nhiễm nhìn Nhan Vọng Thư: “Trông anh chẳng giống người tin Phật chút nào.”
Nhan Vọng Thư mang sự ngông cuồng của riêng mình: “Đó chỉ là những niềm tin hư ảo. Chỉ khi không thể chống lại hiện thực người ta mới đi tin những thứ này. Còn anh chỉ tin chính mình.”
Về sau.
Ba quỳ một lạy, bước qua 1088 bậc thang.
Cầu mong người tôi yêu bình an vô sự.
Tôi nguyện năm nào cũng làm vậy.
Chỉ mong cô ấy mãi mãi bình an.