Sáng sớm, một bàn tay mò mẫm trên ngăn tủ đầu giường, tìm kiếm mắt kính của mình rồi đeo lên. Sau đó nhẹ nhàng nhấc chăn, hết sức cẩn thận bước xuống giường, cố không đánh thức người còn lại đang ngủ.
Mang dép lê vải bông, mặc vào áo ngủ đặt trên chiếc ghế sofa gần bên, cậu bước đến trước cửa sổ, kéo màn cửa sổ dày ra, để ánh nắng xuyên qua lớp rèm mỏng chiếu vào trong phòng.
Người đàn ông nằm trên giường cảm nhận được ánh sáng, trong giấc mộng hơi nhíu mày lại.
Cậu nhìn thấy thế, khóe môi khẽ cong lên. Rồi mới đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Sau khi vệ sinh sạch sẽ bước ra, người nằm trên giường đã chống tay ngồi dậy, một tay vuốt mặt:”Sao dậy sớm thế?”
Cậu đi qua, khẽ mỉm cười nói:”Hôm nay là sinh nhật Lee, cậu ấy mời chúng ta đến tham dự, đừng nói với em là anh đã quên đấy.”
Hắn nghe xong, mới bỏ tay xuống:”Đương nhiên anh không quên, chỉ là……”
“Vậy thì mau đứng lên mặc quần áo rửa mặt đi, rồi chúng ta đến đó.”
Hắn vì thế lẩm bẩm ừ một tiếng, rời giường.......
Thể loại: hiện đại, thương trường, đô thị sinh hoạt, hỗ công
Edit: Huang Fang
Tiêu Luân gặp Dung An Trúc lần đầu tiên, lúc đó cũng khoảng 24 25 tuổi mà thôi, đó là thời kỳ trẻ tuổi hăng hái. Thế nhưng Dung An Trúc lại mặc một bộ đồ vãi bông đi giày vải trên tay còn mang theo một quyển kinh thư hư hư thực thực.
Từ đó về sau, cảm giác của Tiêu Luân đối với Dung An Trúc vô cùng phức tạp, trong kính sợ mang theo một tia khinh thường, trong khinh thường mang theo một tia tò mò, trong tò mò lại mang theo một tia xa cách.
Hai người lần đầu gặp mặt, là vì chuyện hợp tác mở công ty.
Nữ tử không thể nói rõ là xinh đẹp nhưng mang theo một tia khí chất nhịn xuống khoé miệng run rẩy. “An Trúc, trường hợp ngày hôm nay, không cần anh phải mặc tây trang giày da, nhưng tốt xấu gì cũng nên ăn mặc bình thường một chút có được không?”
Dung An Trúc khoé miệng khẽ cười, không ưu không phiền đáp. “Vì biểu đạt thành ý của anh, hôm nay anh đã đem một mặt chân thật nhất của mình thể hiện ra, Tiểu Tuệ em cảm thấy như vậy không tốt sao?
Khang Giai Tuệ đỡ trán.
Ngược lại Tiêu Luân không có phản ứng quá lớn, chỉ mỉm cười vươn tay ra. “Xin chào, tôi là Tiêu Luân”.
“Nghe danh đã lâu”. Dung An Trúc đứng lên, cùng hắn bắt tay. “Xin chào, tôi là Dung An Trúc”.