Tác giả Vị Tịch

Chặng Đường Áp Giải

Lượt Đọc:

0
Văn án

Dĩ Thành rủ Thiên Việt: Em nghe thử bài này xem.

Thiên Việt nghiền ngẫm khúc hát một hồi mới nhận xét: Tuy giai điệu rất hay, nhưng nội dung nghe như điềm chẳng lành ấy.

Dĩ Thành bá lấy cổ Thiên Việt, vỗ về cậu, giọng vẫn hiền hòa như mọi khi, liên quan gì đến chúng ta đâu.

Bản nhạc này, kể từ khi ấy đã bất giác bén rễ trong lòng Thiên Việt, cho dù chẳng muốn, vẫn, nhớ mãi không quên.

Ổ khoá nào khóa chặt những ước hẹn.
Để giữ lại muôn vẻ dịu dàng của em.
Khúc ca nào hát vang được muôn thuở
Để khi năm tháng nhuộm bạc mái đầu
Em sẽ vẫn nhớ đến?
Nếu yêu nhau sẽ luôn thủy chung son sắt
Khi thề nguyền sẽ luôn trọn đời trọn kiếp
Nếu anh muốn được bên em mãi mãi
Thì mãi mãi ấy rốt cục là bao lâu?
Mà hoa kia nở đến khi nào sẽ tàn
Chim kia bay đến nơi nào khuất bóng
Nếu thanh xuân chỉ vụt qua trong chớp mắt
Thì người ta yêu nhất bao giờ sẽ lìa xa
Chúng ta đều mải tìm một mùa xuân vĩnh hằng
Chúng ta cứ ngóng trông lời hứa hẹn bất diệt
Lại chẳng hay mộng đẹp chóng tàn
Má hồng mau phai
Rồi cũng đành nhìn nhau lệ ứa nhòa
Chương 49: Kết
Thiên Lý Khởi Giải

Lượt Đọc:

0
Thể loại:Hiện đại, ấm áp, ngược tâm, khắc cốt ghi tâm
Editor: Lưu Thuỷ
Beta: Phúc Vũ

"Lại nghe khúc hát này đi, Đó là lời của Dĩ Thành nói với Thiên Việt

Thiên Việt lắng nghe một hồi nói: Êm tai thật, nhưng dường như có chútc chẳng lành.

Dĩ Thành ôm lấy Thiên Việt, vỗ về cậu, vẫn như cũ ôn nhu vô cùng, “Không liên quan tới chúng ta.”

Khúc hát ấy, kể từ đó luôn ở trong lòng Thiên Việt, không cần hồi tưởng, nhưng, vĩnh viễn không quên.

Loại khóa nào có thể khóa được những lời hứa hẹn

Để giữ lại bao nhiêu ôn nhu của người?

Khúc ca nào có thể hát đến vĩnh cửu

Cho đến khi tháng năm phủ trắng mái đầu xanh?

Người có còn nhớ chăng?

Tình nhân lúc nào cũng nồng nàn thắm thiết

Trong lời thề đều luôn trọn kiếp trọn đời

Nếu như ta cầu mong sự vĩnh viễn

Cuối cùng người có thể cho ta bao nhiêu năm?

Nhưng hoa nở lâu đến đâu rồi cũng sẽ tàn

Chim bay xa đến đâu rồi cũng sẽ mỏi.

Nếu thanh xuân chỉ là trong nháy mắt

Người yêu nhất bao thuở muốn ly biệt

Chúng ta đều đang tìm một mùa xuân vĩnh hằng

Chúng ta đều mong đợi một lần lời thề bất hủ

Thế nhưng mộng đẹp dễ tan

Hồng nhan dễ tàn

Cuối cùng chỉ đành gạt lệ nhìn nhau.
Chương 48: Vĩ thanh – Bạc đầu đến già
Mặc Chi Đồng

Lượt Đọc:

0
Thể loại: hiện đại, ngược, BE

Chu Quảng Phúc chết.

Chết vì nhồi máu cơ tim đột phát.

Sáu mươi tuổi, tất nhiên không được coi là trường thọ, nhưng cũng không tính là chết trẻ.

Nếu là một người sáu mươi tuổi bình thường nào đó chết đi, bất quá cũng chỉ như gió thoảng qua tai, không lưu lại chút dấu vết nào.

Nhưng Chu Quảng Phúc không phải là người thường.

Lão là bá hộ tiếng tăm lừng lẫy N thành, thậm chí là cả nước.

Có người nói lão nắm trong tay hơn nửa kinh mạch kinh tế của N thành.

Hơn hai mươi năm trước, lão chẳng qua cũng chỉ là một tay đầu cơ.

Trước cải cách, lão đã bắt đầu tranh sáng tranh tối làm vài vụ kinh doanh nho nhỏ, đến lúc quốc gia bắt đầu mở cửa, lão đã tích lũy được ít vốn.

Người vợ kết tóc của lão bảo, chỗ tiền này không dễ kiếm, tốt nhất tìm chỗ nào đó mà cất kĩ, tương lai có thể dùng dưỡng già. Bị lão mắng cho một trận.

Theo lý luận của lão thì, tiền chết sao đẻ ra tiền được?......

Chương 61

Top 10 truyện tranh hot