Tác giả Vưu Tứ Tỷ

Kinh Độ Vong

Lượt Đọc:

0
Văn án

“Có thể là làm yêu quái lâu rồi, nên cũng thấy cô đơn.

Cần một người tựa như tiên, không dính bụi trần, cùng ta làm bạn.”

Giới thiệu:

Trên Đại Mạc, tiếng lục lạc leng keng vang.

Lạc đà chậm rãi đi quaGia Dục quan, hướng đến thành Trường An xa hoa lộng lẫy.

Tại nơi phồn hoa này, có mỹ nhân kiều diễm, có tài tử phong tư, còn có một vị quốc sư Đại Lịch như thiên tiên trên trời – Lâm Uyên.

Quốc sư đã tại chức từ khi Đại Lịch dựng nước. Từng có phản quân công thành, thái tổ lâm nguy, là quốc sư đã trèo lên lầu cổng thành, dùng sức một người đánh lui ba vạn đại quân. Sau khi giang sơn yên bình, quốc sư ẩn cư tại Thái Thượng thần cung, quanh năm lánh mình không tiếp khách.

Quốc sư trong tưởng tượng của Liên Đăng là một ông lão râu tóc bạc phơ, tiên phong đạo cốt. Đến khi tới thần cung rồi, ý nghĩ này càng thêm kiên định. Từ trên xuống dưới ở thần cung đều nghiêm cấm thảo luận tuổi tác của quốc sư. Nếu không phải đã già như trái cà rồi thì sao phải chột dạ như thế?

Nhưng tình hình tiến triển của chuyện này đã lao thẳng xuống dốc sau khi cô phá hỏng chuyện quốc sư tắm rửa…
  • Sau này, tất cả mọi chuyện cô đều phải lấy bổn tọa làm đầu. Không hỏi đúng sai, vẫn phải đứng về phía bổn tọa. Bổn tọa bảo cô đi hướng đông, cô không được đi hướng tây. Bổn tạo bảo cô chết đứng, cô không được chết ngồi. Sinh thời, cô phải nghe lời bổn tọa răm rắp. Còn một điều quan trọng nhất, trong lòng cô không được có người khác.
  • Cô cho rằng nhìn thấy lưng cô rồi thì bổn tọa có thể mọc thêm miếng thịt sao? Sao thiên hạ lại có người mặt dày như cô chứ?
  • Cô nói gì? Cô dám nói bổn tọa đã có tuổi?
  • Cô thích bổn tọa đúng không? Cô đã động lòng với bổn tọa rồi phải không?


Trung Nguyên có một câu chuyên để diễn tả người giữ mình trong sạch cả đời, đến khi về già lại không thể giữ được tiết tháo.

Đó là:  Già đổ đốn.



Chàng lẻ loi độc hành chốn nhân gian cả trăm năm chính là vì đợi khoảnh khắc gặp gỡ cô.

Vưu Tứ Tỷ/ Đường Nhĩ Đóa
Chương 100
Điện Từ Bi

Lượt Đọc:

0
Cả đời ta, có ba thứ chân tình…

Quyền lực vô thượng, phú quý vô biên, xá muội Nguyệt Hồi.

Tóm tắt: Lòng có bồ đề tay có đao, muốn thành Đà lại thành yêu.

Lưu ý: Triều đại trong truyện là hư cấu, dựa trên bối cảnh thời Minh, nam chính hơi (bị) ác, không cùng huyết thống. Hoàn cảnh cổ đại, xin đừng gò ép theo lối suy nghĩ hiện đại.
Chương 105
Cung Lược

Lượt Đọc:

0
Thể loại: cổ đại triều Thanh, cung đình hầu tước, tình hữu độc chung, HE
Số chương: 130
Nữ chính: Tố Dĩ  20t/ Nam chính: Đông Tự 28t
Editor: Mạc Thiên Y

Cổ nhân thường có câu người tài thường bị ông trời chèn ép, chịu nhiều cay đắng. Điển hình có thể thấy Tố Dĩ cô cô của Thượng Nghi Cục chính là ví dụ tốt nhất. Từng huấn luyện người ta, từng lo liệu tang sự của Thừa Ân Công*, ngoại trừ chứng bệnh mù mặt** ra, những việc khác không gì là không làm được. 

Lăn lộn trong chốn hoàng cung đại nội, chịu chút thiệt thòi không hề gì. Chịu thiệt là phúc, cắn răng là qua hết.Xòe đầu ngón tay đếm ngày, trông chờ thời điểm được thả ra ngoài lấy chồng. Nhưng Vạn Tuế Gia nói, dùng thuận tay, thế là dùng tiếp hai năm… Trong cung làm gì có đạo lý vô duyên vô cớ giữ người lại, một đám cung phi đều liếc xéo nàng. Một đầu là nước sâu, một đầu là lửa nóng, cuộc sống này thật sự là —— không thể nói thành lời!

* Thừa Ân Công: tước vị, cha vợ của vua.
** bệnh mù mặt: mù khả năng nhận diện khuôn mặt.
Chương 130: Chương kết

Top 10 truyện tranh hot