Tác giả Xuyên Lan

Nhãi Con

Lượt Đọc:

0
NHÃI CON

Tác giả: Xuyên Lan

[VĂN ÁN]

Khi Lâm Tri Vi tám tuổi, cô nhặt được một em trai nhỏ nhà hàng xóm ngoan ngoãn xinh đẹp.

Từ đó cho đến mười mấy năm sau, cô xem cậu như em trai mà mang theo bên người, tận tâm yêu thương.

Ai biết cô chỉ mới đi xem mắt có một lần, bé con ngoan ngoãn này đột nhiên đổi tính, khóe mắt đỏ lên mà áp cô vào trong góc sô pha.

Lâm Tri Vi: “Chị là chị của em!”

“Đúng vậy, là chị.” Cậu nhìn như ngoan ngoãn đáp lại cô, mắt đen lại như có ngọn lửa thiêu đốt, giọng nói bướng bỉnh lại đáng thương, “Nhưng làm sao bây giờ, em chỉ cần tưởng tượng đến cảnh chị sẽ đối tốt với người khác thì đã ghen ghét đến phát điên lên rồi.”

*

Sau này, cậu trở nên nổi tiếng, là em trai quốc dân, là khách quen của hotsearch.

Fan chị gái cả nước không biết sự thật: Ngao ngao ngao! Cún con siêu cấp đáng yêu!!

Lâm Tri Vi đỡ trán: Phúc hắc, tràn đầy tinh lực, ghen tuông cực mạnh, bắt được rồi thì không buông tay, mỗi ngày đều cố chấp quấn lấy cô không bỏ… Cậu là cún con khi nào chứ??!!

——————
  1. Tình chị em, kém nhau 5 tuổi, sủng lẫn nhau, đương nhiên vẫn là em trai sủng chị gái nhiều hơn ~
  2. Nội dung liên quan đến giới giải trí không theo hướng hiện thực, chỉ là hư cấu, không có bất cứ cái gì là thực tế.
  3. Đây thật ra cũng là một quyển dưỡng thành văn.
“Sự lễ phép hiểu chuyện và tính tiến thủ của em đều là do chị dạy, ngay cả yêu, cũng là do chị dạy.”
Chương 100
Em Có Thể Nuôi Anh Không?

Lượt Đọc:

0
Bạn đang đọc truyện Em Có Thể Nuôi Anh Không? của tác giả Xuyên Lan. Dự Dao về nhà trong một đêm mưa to gió lớn, vừa nhìn sang lại thấy một thiếu niên cực kì đẹp đang ngồi ngay trước của nhà mình...

Hóa ra thiếu niên không hiểu sao bị mất trí, nhìn khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu kia, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời kia, còn có thân hình vì lạnh mà run rẩy, cô cảm thấy thật là bất đắc dĩ (Thực ra là rất hưng phấn), đem người mang vào trong nhà.

Vì anh không nhớ gì cả, nên cô đành lấy tên cho anh là Nặc Nặc, còn phải dạy anh cách sinh hoạt, cách nói chuyện, không khác gì nuôi dạy con nhỏ cả...

Cô cho rằng, có lẽ chỉ là lòng tốt đột nhiên quấy phá, khiến cô không thèm suy nghĩ đã cưu mang anh, cô càng không nghĩ xa xôi, càng không hề tính toán sau này thế nào, nhưng sau đó, cô lại thay đổi...

Bởi vì có một ngày, Nặc Nặc biến mất, cô tìm anh mãi không thấy, sốt ruột đến mức phát điên lên.

Thì ra anh bị người ta đuổi đánh trong ngày tuyết lớn, lúc tìm được anh ở ven đường giữa đêm khuya, anh đang co rúc bên canh đống tuyết, trong ngực ôm thật chặt một tờ giấy nhăm nhúm bẩn thỉu.

Trên giấy là con chữ xiêu vẹo do anh tự viết và vệt nước mắt: “Tôi có chủ.”

Đằng sau là một cái tên “Dụ Dao” và số điện thoại di động của cô.

Dụ Dao cảm thấy trái tim mình run lên.

Không bỏ được, không để mất được, vậy thì cô nuôi anh cả đời.

Nhưng nuôi rồi, Dụ Dao mới phát hiện đã xảy ra chuyện lớn.

Có một ngày, chú cún con đáng yêu nghe lời của cô đột nhiên khôi phục lại bình thường, biến thành nhị thiếu gia của nhà họ Dung, ai nghe thấy cũng sợ hãi, đuổi như đuổi vịt.

Một người quái đản máu lạnh, lòng dạ ác độc, có thể khuấy động cả một vùng trời, hết lần này tới lần khác…

Điên cuồng chắp hai tay dâng hết tất cả tài sản của mình ra, xin cô tiếp tục nuôi mình.
Chương 82: Phiên ngoại 14: Thời không song hành (2)
Khanh Khanh Của Tôi

Lượt Đọc:

0
VĂN ÁN:

1.

Đêm khuya, Ngôn Khanh lái xe đi ngang qua một cây cầu bắc qua sông, ai ngờ nửa đường xe bị chết máy.

Cô liếc mắt thấy một người đàn ông đẹp trai đang đứng cách đó không xa, vì thế tiến lên xin giúp đỡ, trăm triệu lần không nghĩ tới —

Tay người đàn ông này lại nắm lấy lan can, chân dài nâng lên, đang chuẩn bị từ trên cầu nhảy xuống.

Ngôn Khanh cảm thấy như mình đang nằm mơ.

Dù cô chỉ tiện tay lôi kéo, thế mà lại cứu được Hoắc Vân Thâm, người có tiếng là âm trầm hung ác, lạnh lẽo bạc tình.

Nhưng mà cái vị nhân vật lớn nhà họ Hoắc này không giống như trong tưởng tượng của cô lắm.

Chẳng những cứ cuốn lấy cô gọi là bà xã một cách khó hiểu, lại còn coi cô như báu vật mà sủng lên tận trời, thậm chí không tiếc quỳ xuống, hốc mắt đỏ bừng, bướng bỉnh mà bất lực năn nỉ cô:

“Khanh Khanh, đừng rời xa anh nữa.”

2.

Có tin đồn nói rằng người yêu của vị nhân vật lớn nhà họ Hoắc đã chết, nên anh ta mới có thể lạnh băng tuyệt tình như thế, đối với phụ nữ đều không để vào mắt.

Lại không ngờ rằng, một tiểu minh tinh vừa mới xuất đạo không lâu đã được anh bế ngồi lên đùi mình?!

Người người oán hận khắp nơi: “Cũng chỉ là giống người yêu cũ, là thế thân mà thôi, có cái gì đắc ý!”

Không bao lâu sau, “tiểu minh tinh” Ngôn Khanh cầm trên tay giải thưởng lớn, đứng trước màn ảnh cười ngọt ngào: “Chính thức làm sáng tỏ một chút, người yêu cũ của Hoắc tiên sinh, chính là tôi.”

Đêm đó, Hoắc Vân Thâm tự mình đến trình diện, cởi áo khoác bọc cô vào trong lòng, đối mặt với vô số câu hỏi của phóng viên, anh chỉ nói một câu:

“Không có người yêu mới người yêu cũ nào hết, cả đời này của tôi, chỉ có cô ấy.”

3.

Ngôn Khanh không biết bản thân bị mất đi ký ức.

Càng không biết…

Trên đời này có một người đàn ông, trong ba năm cô biến mất, sống không bằng chết, điên cuồng thành ma.
Chương 98: Kết thúc (Một nhà ba người)

Top 10 truyện tranh hot