Ở hiện đại nàng là cao thủ đệ nhất tản đà quốc gia, sau khi xuyên qua, thành nữ nhi vô dụng của tướng quân, thay muội muội xuất giá, gả cho Cửu vương gia bị người đời xem là "thích nam nhân".
Người ta đồn Cửu vương gia là chiến tướng dũng mãnh của Lương quốc, anh tuấn tuyệt mĩ, chỉ là không bao giờ gần nữ sắc!
Liễu Lâm Ba sau khi xuyên tới, châm ngôn là: chính phi không độc, địa vị không vững, tiểu thiếp không cút, không thể nương tay!
Không gần nữ sắc? Cũng tốt!
Đêm đại hôn, tân nương không thấy! Nửa năm sau, nghe đồn trên triều đình có thêm một vị đại tướng dũng mãnh, mày liễu xinh đẹp thắng ba quân, tay nhỏ khẩy đàn lùi ngàn quân, nhoẻn miệng cười vạn ngựa hí, một người địch lại muôn vàn người!
Triều thần quan lại trăm người đều biết, Cửu vương gia xem vị "huynh đệ" kia như là bảo bối, che chở hết lòng, so với người nhà còn thân hơn.
Nhưng lại không biết, thay ra một thân quân trang, nàng là bạch y thắng tuyết, đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Đương lúc Cửu vương gia đổ mồ hôi cho rằng mình thật sự là đoạn tay áo, Lương Thi công chúa khóc cực kì bi thảm, “Hoàng, hoàng huynh, Liễu Tướng quân nàng là nữ nhân!”
Kết quả là, có người hoàn toàn rối loạn, n lần lâu sau mới biết nguyên lai Liễu tướng quân mặt như quan ngọc mình nhận "tiểu huynh đệ" cư nhiên là Cửu vương phi mình còn chưa vén khăn voan!
—————————–
Đoạn đặc sắc một:
“Vương gia, Vương gia không tốt , Vương phi đem Thái tử phi ném ra khỏi vương phủ.” Thị vệ vương phủ vội vàng báo lại.
“Là Vương Phi tự mình động thủ?”
“Hồi Vương gia, đúng vậy!”
“Việc nặng như vậy cư nhiên lại để Vương phi tự mình động thủ, truyền lệnh xuống, toàn bộ gia đinh hộ vệ trong phủ trừ tiền công một năm.”
—————————–
Đoạn đặc sắc hai:
Ban đêm gió lớn, hai vợ chồng bị nhốt trong sơn động say rượu ngửa đầu đếm sao.
“Lương đại ca, huynh có đói bụng không?”
“Đói.”
“Xuỵt, ta đây có mang đồ ăn.” Có người say rượu hí hửng, lộ rõ hình tượng nữ hán tử thế kỉ 21.
“Là cái gì?”
“Bánh bao nhân đậu đỏ!” Bộ dạng luôn không ăn khói lửa nhân gian đột nhiên xốc vạt áo lên, nghe nói, đêm đó có người cả đêm chảy máu mũi.
Trước khi xuyên tới, nàng là sát thủ vô tình, hành quyết lạnh lẽo, người người khiếp sợ.
Sau khi xuyên tới, nàng là tam tiểu thư bị bỏ rơi của phủ Hữu tướng.
Kiếp trước vì nàng có Huyết Sắc Thiên Ma nhãn mà được người đời tôn sùng, kiếp này cũng chính vì nó mà bị nhân gian dè bỉu khinh ghét.
Vì mẫu thân, vì đệ đệ, thù này, nàng nhất định thay bọn họ trả đủ.
...... ...... .....
Hơn mười mấy năm ẩn nhẫn ngụy trang, nàng cuối cùng thành công gây dựng sự nghiệp trải dài khắp đại lục.
Một thân huyền y lạnh nhạt, dung mạo khuynh thành, phong thái ngàn vạn tao nhã.
Luận sức mạnh, những kẻ từng đấu qua với nàng đều không chết cũng thành phế vật.
Luận mưu kế, nàng xưng thứ hai không ai dám xưng đệ nhất.
Luận dung mạo, vẻ đẹp yêu nghiệt, khí chất điềm tĩnh, da thịt tựa ngọc tuyết, mê hoặc hết nam nhân nữ nhân thiên hạ, nàng, là Đệ Nhất Mỹ Nam của đại lục.
Thế gian này, ai dám cùng nàng tranh?!
Đoạn trích ngắn:
Ma Tôn bỗng chuyển tầm mắt, nhìn sang nam tử bên cạnh khẽ nói: "Mạc ái khanh năm nay đã hơn nhược quán, cũng đến lúc phải thành gia lập thất, chẳng hay..."
"Đời này không phải Ma Tôn ta không lấy!" Nam tử mặc ngân bào, đứng phắt dậy, kiên quyết nói, câu chữ rõ ràng, khiến cung nữ thái giám một phen tái mặt.
"Nhưng ta không phải nam phong." Cơ Quân Tà phản bác, giọng nói như cũ lạnh nhạt.
"Nhưng thần thì phải." Mạc tướng quân thập phần khẳng định.
"Ta không lấy ngươi." Cơ hồ có chút tức giận
"Vậy thần gả cho ngài." Mạc tướng quân ánh mắt chờ mong
"..." Một đám cung nữ thái giám hận không thể lập tức ngất xỉu, thần a, Chiến vuơng gia của bọn họ đây là làm sao vậy...
Khi rơi vào tuyệt vọng, khi lâm vào nguy cấp nhất thì người nọ lại xuất hiện như thần tiên.
Trong lạnh lùng lại nhè nhẹ hiện lên từng đợt từng đợt nhu tình, nếu có thể thì Tô Lưu Y thật sự mong muốn bản thân mình có thể chết ngay trong niềm hạnh phúc này.
Mà Giang Thượng Phàm, người từng bị phản bội, hận ý ẩn nấp sâu tận đáy lòng suốt mười năm qua thật sự sẽ dễ dàng chậm rãi biến mất hay sao?
Hắn dùng vô tận nhu tình tạo thành cái lưới làm cho Tô Lưu Y cam tâm tình nguyện sa chân, mục đích cuối cùng của hắn là cái gì?
Gương vỡ khó lành, ái hận tình thù, kết cục cuối cùng, rốt cục là ai nát tâm?
Vết thương chồng chất cũng là tình cảm thương hải tang điền, đến tốt cục còn có thể có một tương lai tốt đẹp hay không?
Thế nhưng, thử hỏi trên đời này có vị thị vệ nào làm giống hắn vất vả như vậy?
Vừa phải hao tâm tổn trí giúp tiểu hoàng đế phối dược, còn phải đề phòng hắn bị người hạ độc,tệ hơn nữa chính là, tiểu hoàng đế còn lén lút trốn nhà rời cung, làm hại hắn dọc theo đường đi xốc lên toàn bộ tinh thần đến làm tốt kiến tập nhiệm vụ, ngự y kiến tập hết, lại vội vàng làm kiến tập thị vệ, còn kiêm chức kiến tập người hầu, một hơi không hiểu sao kiến tập luôn trên long sàng.
Không phải lo âu mất nước chỉ có thái bình thịnh thế, làm sao ta có cơ hội bộc lộ nhiệt huyết thanh niên đại triển quyền cước chứ?
Cho nên ta nhất định, nhất định phải thoát khỏi cuộc sống không thú vị này!