Phù dung như diện liễu như mi.
(Trường Hận Ca - Bạch Cư Dị)
Phân bậc: Từ cấp 1-3 được gọi là sơ cấp, từ 4-6 được gọi là trung cấp, từ 7-9 được gọi là cao cấp. Từ cấp chín trở lên phân ra các cấp bậc như sau: Thiên Không, Đại Địa, Quân Chủ, Thống Hoàng, Vương Quyền, Tông sư, Tôn sư, Bán Thánh, Linh Thần.
Đan dược sư và phẩm cấp đan được chia như sau: Phân ra bốn loại hạ phẩm đan dược, trung phẩm, thượng phẩm, cuối cùng là cực phẩm đan dược. Luyện ra được nhất phẩm đan dược - Nhất phẩm luyện dược sư, Nhị phẩm đan dược - Nhị phẩm luyện dược sư... cho đến Cửu phẩm đan dược - Cửu phẩm luyện dược sư, Thập phẩm đan dược được gọi là Thánh đan.
“Thế nhân chỉ nghĩ đến thương cân động cốt – đó là khổ ải hết sức thảm thiết, kỳ thật chỉ là số không. Cái gọi là khổ hình, chính là từ tâm mà phát, chặt đứt ý nghĩ con người, làm hắn muốn sống không được, muốn chết không xong, ngày đêm chịu dày vò, trầm luân địa ngục, vạn kiếp không được siêu sinh, chẳng phải so với cái gì đau đớn đều tới khắc cốt?” |
Xuyên tới Tống triều, nhà chỉ có bốn bức tường, nghèo rớt mồng tơi.
Nhà chỉ có mẹ già, hai mắt bị mù, dở ngây dở dại.
Danh tự không biết, thân phận không biết, cha ruột không biết, cái gì cũng không biết.
Thiếu niên Triệu Trăn 45° nhìn qua cửa sổ, lòng tràn đầy tang thương…
Bỗng nhiên có một ngày, một mỹ thanh niên toàn thân y phục đỏ thắm từ trên trời giáng xuống:
“Tại hạ Triểu Chiêu!”
Bỗng nhiên có một ngày, lão trung niên mặt đen trăng khuyết giữa trán mừng rớt nước mắt:
“Lão thần Bao Chửng!”
Thiếu niên Triệu Trăn đột nhiên ngộ đạo: “Chẳng lẽ ta chính là vị thái tử trong Li miêu tráo Thái tử kia sao?!”
Nàng, tuy cơ thể yếu đuối, mong manh nhưng lại thanh khiết, thông minh. Vì thành toàn cho người hữu tình mà thay người đó gả cho một nam nhân, theo truyền thuyết là kẻ bất khả chiến bại, giết người không chớp mắt, tàn bạo vô tình khiến cho người ta vừa mới nghe qua đã sợ mất mật — U Linh Vương.
Nàng không hiểu tại sao phải gánh chịu hết tất cả nhục nhã này, từ tiến cung nghiệm thân (xem có còn trinh tiết không) cho đến bị vũ nhục trước mặt mọi người, rồi bị vứt bỏ ở lãnh cung, nhận hết đủ loại hình tra tấn sỉ nhục, mà nàng lại không biết bản thân đã làm sai chuyện gì? Nhưng nàng vẫn kiên cường sống sót, đơn giản là nàng không thể chết được…
‘Vân Yên, ngươi không cần dùng ánh mắt vô tội này nhìn ta, như vậy sẽ chỉ càng làm cho ta thêm ghê tởm, lẽ ra ta nên móc hai mắt của ngươi.’ Hắn dùng tay bóp chặt lấy cằm nàng, khóe môi gợi lên một nụ cười lãnh khốc, tàn nhẫn.
‘Được.’ Nàng không hề tỏ vẻ sợ hãi nhìn chằm chằm hắn, nói: ‘Nhưng hãy cho ta biết lý do, lý do khiến ngươi oán hận ta.’
‘Bốp.’ Hắn tát nàng một cái, hung hăng tiến về phía trước, lấy tay dùng sức bóp lấy yết hầu của nàng, ánh mắt bắn ra tia nhìn như muốn cắn nuốt người khác ‘Còn muốn tiếp tục giả vờ vô tội trước mặt ta sao?’
“Ta vốn vô tội, cực kỳ vô tội.” Khóe miệng dính máu của nàng lộ ra một nụ cười châm chọc, chậm rãi nhắm mắt lại, thân thể ngã xuống một bên…
Nội Dung Truyện:
Rơi vào thời cổ đại, nàng đã biết mình rất xinh đẹp, nhưng thân phận của nàng là bị người khác sai bảo —— là một nha hoàn ti tiện, xinh đẹp hơn người với nàng mà nói là tai họa chứ không phải phúc khí. Thêm một đóa hoa mai xinh đẹp, chỉ cần tô đậm lông mày, nàng đã dễ dàng che giấu đi dung mạo thật của mình.
Hắn là ác ma kinh khủng nhất trong lịch sử Đoan Tuấn vương triều, rõ ràng có một gương mặt búp bê đáng yêu, nhưng lại ít ngôn quả ngữ, âm ngoan thô bạo, giết người như ngóe, tiết mục xiếc thích nhất chính là một đao chém người thành hai nửa, nhưng nội tạng lại không bị phân ra, làm cho người nọ chết nhưng vẫn có thể giãy giụa.
Buổi chiều đầu tiên khi thành thân, hắn hậm hực nói:” Nữ nhân này thật xấu!” Nàng cười hì hì đưa tay véo nhẹ lên khuôn mặt ác ma, béo má, tiện thể vuốt ve một chút, khiến hắn nhăn nhó mặt mũi, rồi thân thiết gọi nh : ” Tiểu quỷ!”—- ” Tiểu quỷ?” Cái tên nữ nhân xấu xí này hình như không biết chữ “chết” viết như thế nào, nhỉ, hắn sẽ rất hài lòng nói cho nàng biết!
Sơ lược về tác phẩm
Hàn Hàn viết chuyện giang hồ mà lại chịu khó tập hợp không ít công phu của kiếm hiệp: Cũng môn phái Thiếu Lâm Võ Đang, cũng luận bàn quyền cước, khinh công, kiếm báu, ám khí, thuốc giải độc, cũng quần hùng tỷ thí tranh đoạt ngôi vị minh chủ… Ấy vậy nhưng, hết thảy công phu lại chỉ như trò chơi trong mắt Thích Nhiên, đệ tử cưng của Thiếu Lâm tự.
Hắn ở trong chùa mà không tụng kinh niệm phật; cao thủ hành tẩu nhanh như mây gió thì hắn đủng đỉnh cưỡi con ngựa còm ngớ ngẩn đi chậm như sên; mọi cao thủ chỉ mơ thành đệ nhất thiên hạ thì hắn chỉ muốn dùng Vô Linh kiếm, để chặt cây dựng nhà, sống đời yên bình bên ngoài Trường An…
Vì thế mà, đọc “Trường An loạn” mà lại không thấy “loạn” – sau mấy trò náo nhiệt, ngớ ngẩn, dấm dớ, giễu nhại, chợt thấy tâm mình tĩnh lại như không. Đúng như Hàn Hàn muốn nói: “Cuốn sách này thực sự không phải truyện chưởng”. Tựa hồ, nó đã đạt đến một cảnh giới nào đó. Vậy nó là truyện gì?
**********
“Từ nhỏ sư phụ đã dạy tôi nhiều đạo lý, khiến tôi cảm thấy, đạo lý thực ra đều vô lý, bất kỳ câu nói nào cũng là đạo lý cả, nếu như bạn muốn tìm đạo lý đến tận cùng.”
“Trường An nổi tiếng ở sự phồn hoa diễm lệ, những người phụ nữ ra đường làm việc mà ta có thể trông thấy không phải bán rau thì là bán thân, cũng không cứ bán rau thì cao quý, bởi nếu đặt một số phụ nữ cạnh nhau, bạn sẽ cảm thấy vài người trong số đó chỉ có thể đi bán rau mà thôi.”