"Mạn châu sa hoa" chỉ có 10 chương, đó là câu chuyện về bi kịch của một gia đình đã trở thành bi kịch của cả võ lâm.
Từ một tiểu thư được cưng chiều, cô bé Thiên Lại đã trở thành một quân cờ thí của cha, của các thúc thúc, bá bá, của cả sơn trang để đổi lấy danh tiếng và chút yên ổn tạm thời. 13 tuổi, quen được yêu thương, bảo bọc, thế mà phải đột ngột đối mặt với sự phản bội, ruồng bỏ. Niềm tin mất, hy vọng cũng mất. Trái tim nhỏ bé ấy đã không còn có thể yêu thương ai được nữa....
Cha từ bỏ con vì "đại cuộc". Anh cứu nhầm người không phải là em gái. Nhị tiểu thư bị cướp thân phận. Tình yêu không bao giờ thành của trang chủ. Lừa dối và hy sinh. Đợi chờ và thất vọng.... Tất cả đều là những bi kịch được gói gọn trong "mạn châu sa hoa".
Câu chuyện dường như luôn diễn ra trong bóng tối, chỉ có những hồi ức rực rỡ là mang khung cảnh ban ngày. Có lẽ cuộc đời các nhân vật cũng thế, luôn bị bao phủ bởi một bóng tối mà bản thân cũng không nhận thấy được. Những bông hoa đỏ rực mọc khắp nơi kết hợp với màn đêm u ám đầy máu và hận thù làm cho khung cảnh như mô phỏng lại chốn địa ngục kinh hoàng. Để rồi đến phút cuối cùng thì chính lửa địa ngục ấy cũng thiêu cháy tất cả, kể cả máu tanh lẫn hận thù và bi kịch. Và liệu ngọn lửa ấy có thiêu cháy luôn cả hy vọng và trái tim một ai đó? Dám lắm chứ....
Có lẽ "Mạn châu sa hoa" là phần đầu của "Bỉ ngạn hoa" chăng? Khi mà câu chuyện chỉ mới kết thúc một phần? Bi kịch của 8 năm về trước đã khép lại nhưng còn bi kịch của 8 năm Thiên Lại phải sống trong Bái Nguyệt Giáo và bi kịch của võ lâm khi Vân Tức được giải phóng khỏi huyết chú thì sao? Có lẽ còn một câu chuyện khác vẫn đang chờ độc giả phía trước....
Kiếp trước, nàng tham vinh hoa phú quý, thầm mong một cuộc sống giàu sang, người người vọng ngưỡng
Chính vì vậy nàng bị phụ thân bán vào Tống phủ làm thiếp
Cuối cùng nhi tử chính mình mang nặng đẻ đau, đi một vòng qua quỷ môn quan mới sinh hạ được, lại bị người cưới đoạt
Bản thân kết cuộc là chết dưới mộc côn
---
Quế Thanh Thanh nhìn khuôn mặt có chút quen thuộc, nhớ tới đây là Lý Đồng thím Tống thị, vẫn đối xử với nàng rất tốt, mắt thấy thím mở hộp đựng thức ăn ra, một cỗ mùi thơm xông vào mũi, Quế Thanh Thanh không khỏi hoảng hốt, tất cả thế nào lại chân thực như vậy? Chẳng lẽ mình không phải linh hồn? Chẳng lẽ mình còn sống? Chẳng lẽ trọng sinh trở lại mười năm trước sao?
Nếu như được sống lại một lần, nàng không muốn tranh cường háo thắng, nàng không quan tâm ai vinh ai bại
Nàng thầm nghĩ làm lại một cuộc sống mới, nàng muốn dựng nghiệp bằng bản thân dù cho chỉ có đôi bàn tay trắng
Nàng sẽ có cuộc sống mới, gia đình mình, sẽ vượt qua nghèo đói
Còn những kẻ đã hãm hại nàng, những kẻ trước kia chà đạp nàng,... đi chết đi!
Một ngày trước đại hôn của ta, vị hôn phu nói muốn cưới nha hoàn của ta làm chính thê.
Ta lập tức cắt đứt quan hệ, chúc bọn họ trăm năm hạnh phúc, thề sẽ hận bọn họ đến cuối đời.
Mọi người đều cho rằng ta đau lòng quá độ, nhưng thực sự không phải vậy. Bởi vì ta biết, nha hoàn của ta là nữ nhi của phản vương. Chẳng bao lâu nữa cả nhà bọn họ sẽ bị liên lụy bắt giam.
Kiếp trước ta gả làm chính thê, nha hoàn làm tiểu thiếp, nhà mẹ đẻ dốc hết gia tài cứu bọn họ ra. Nhưng ta lại bị bọn họ bỏ rơi trên đường lưu đày.
Kiếp này, cầm tiền nuôi phủ binh bảo vệ hoàng quyền không tốt hơn sao?