Hoan nghênh ngươi đến với thế giới Tây Du Ký.
Xin hãy tuân thủ những quy tắc sau:
【Chớ nên tin lời Trư Bát Giới, trên đời này vốn không hề tồn tại Cao Lão Trang.】
【Tôn Ngộ Không là giả mạo, nếu phát hiện hắn mọc ra sáu cái tai, hãy lập tức tránh xa, tuyệt đối không được nhìn thẳng vào mắt hắn!】
【Khi Đường Tăng mở lời hóa duyên, lập tức chém lấy huyết nhục trên thân bỏ vào bát vàng, chớ có do dự!】
【Khi màn đêm buông xuống, thân bạch long mã sẽ mọc đầy mụn mủ, tuyệt đối không được chạm vào da thịt của nó.】
【Hãy tìm lấy chân kinh, đó chính là then chốt để phá giải mọi thứ…】
Ta là hoàng hậu bị thất sủng nhất hậu cung.
Không con cái, không được sủng ái, mà nhà mẹ đẻ cũng chẳng có thế lực gì.
Năm xưa chẳng qua là vì thay thái tử chắn một kiếm, mới được ban hôn làm thái tử phi.
Thái tử vốn chẳng ưa ta, sau khi đăng cơ nhiều lần muốn phế hậu.
Chỉ ngại miệng lưỡi thế gian, sợ bị chỉ trích lên án.
Đành phải trút hết căm hờn lên người nhà ta, không ngừng dày vò, hành hạ.
Bao năm vợ chồng như oan gia, thù hận sâu như biển.
Sống lại một đời, khi thích khách ập tới, ta dứt khoát bỏ chạy.
Ấy khoan đã! Thích khách này sao lại nhằm vào ta?!
Không đúng, thái tử... à không, hoàng thượng cũng xông về phía ta là sao?!
Thái hậu thích dùng đạo đức để trói buộc người khác, thế lực ngoại thích thì hoành hành ngang ngược.
Thái tử vô tài vô đức, các hoàng tử khác thì ôm mộng bá vương, thèm khát ngai vàng.
Các công chúa tuy là cành vàng lá ngọc, nhưng thường xuyên bị phò mã và nhà chồng ức hiếp.
Phi tần trong hậu cung thì đấu đá không ngừng, mạnh ai nấy tự lo lấy thân.
Ngay cả các ngôn quan cũng lời lẽ sắc bén, chỉ cần ta hơi sơ sẩy một chút là lập tức bị chửi bới thậm tệ.
Mẹ nó chứ, làm hoàng đế mà đến mức này thì đúng là mất mặt.
Ngày đầu tiên làm hoàng đế, ta đã muốn chém đầu người khác rồi.
Ta là một quý phi, có thể nghe được tiếng lòng của hoàng thượng.
Ở kiếp trước, ta luôn thuận theo tiếng lòng ấy, mọi việc đều làm theo mong muốn của hắn.
Tưởng rằng có thể thăng quan tiến tước, được phong làm hoàng hậu.
Nào ngờ, hoàng thượng lại là kẻ bỉ ổi.
Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, cuối cùng lại đem lòng yêu một nữ tử chài lưới ngoài cung.
Bất chấp lời can ngăn của triều thần, phong nàng ta làm hoàng hậu.
Lại sợ ta sẽ làm hại vị hoàng hậu kia, liền sớm ban c.h.ế.t cho ta.
Đời này sống lại, vừa nghe thấy tiếng lòng của hoàng thượng, ta liền đem tin tức tiết lộ cho những kẻ đối đầu với ta.
【Bệ hạ hễ ăn vải là bị nổi phong chẩn.】
【Bệ hạ định ra tay với nhà ngươi.】
【Bệ hạ khen ngợi muội muội ngươi không dứt lời.】
An phi, Thục phi cùng các phi tần khác đều kinh hãi.
“Hoàng tỷ, ta phải làm sao bây giờ? Hoàng tỷ mau nghĩ cách giúp ta đi!”
Nữ thổ phỉ vô tâm vô phế × Hoàng đế chó má không ra gì|Cổ ngôn ngọt sủng 1v1sc
Biên cương nước Yến quanh năm chiến loạn, thổ phỉ hoành hành.
Ngư Ninh lớn lên trong ổ thổ phỉ, là một nữ thổ phỉ chiếm núi làm vua.
Nàng nhặt được một người đàn ông tuấn mỹ phi phàm bị thương dưới chân núi, ép anh ta thành thân làm phu quân.
Phu quân không chịu động phòng hoa chúc thì phải làm sao?
Dễ thôi, dùng dây trói lại, ấn đầu ép buộc.
Cứ gà bay chó sủa như vậy được hai tháng, phu quân rẻ mạt bỏ chạy, nhưng Ngư Ninh đã có thai.
Đúng lúc hai nước giao chiến, hoàng đế Đại Yến thân chinh, Ngư Ninh thừa cơ giải tán ổ thổ phỉ, quy ẩn giang hồ.
Sáu năm sau.
Con gái út của phủ Vĩnh Ninh hầu bị lạc đã được tìm thấy, cả nhà vui mừng, yêu thương như châu báu.
Chỉ tiếc vị quý nữ này mệnh khổ, phu quân mất sớm, một mình nuôi con khôn lớn.
Hầu phu nhân đau lòng con gái, tỉ mỉ lựa chọn phu quân cho con gái tái giá, ngay cả trong cung yến cũng không quên tìm kiếm đối tượng phù hợp.
Chỉ là…
Tại sao ánh mắt con gái nhìn hoàng đế lại kinh hoàng như vậy, giống như gặp quỷ?
Ngày Hoàng hậu lâm bồn, tẩm cung bỗng chốc ngập trong biển lửa.
Một nữ tử áo trắng tay lăm lăm kiếm xông thẳng vào, một mình tả xung hữu đột, chém tan mọi cản trở trong hoàng cung.
Nàng cướp đi đứa bé vừa mới cất tiếng khóc chào đời, chính là vị tiểu công chúa. Ôm chặt hài nhi đang nức nở, một tay nàng vẫn kiên định nắm chặt thanh kiếm.
"Ngoan nào, đừng khóc. Đợi ta dẫn con xông pha vòng vây này."
Một bóng hoàng bào rực rỡ chợt hiện ra trước mắt. Hoàng đế nhìn nàng với bao nỗi niềm chất chứa, hồi lâu sau khẽ phất tay.
"Thôi... cứ để nàng đi."
Bảy năm sau, một thiếu nữ thôn dã dung mạo tuyệt sắc nhập cung, vẻ đẹp lấn át cả trăm hoa, trở thành vị tân hoàng hậu.
Bên cạnh nàng luôn có một tiểu nha đầu, dung mạo giống hệt vị tiền hoàng hậu năm xưa.
Lũ lụt, đói kém hoành hành. Phụ thân ta, vì gom đủ lộ phí lên kinh ứng thí, đã gói ghém ta cùng mẫu thân bán cho một gã lái buôn làm kẻ hầu bếp.
Mẫu thân chẳng chịu nổi nhục nhã, liền quay đầu nhảy vào dòng nước lũ cuộn trào.
Nhiều năm sau, phụ thân ta rốt cuộc cũng trèo lên cao vị, được tiến cung yết kiến Thánh thượng.
Hắn ngẩng đầu, liền thấy ta đã sớm an tọa trên long ỷ.
Quần thần trong triều đồng loạt giận dữ nhìn hắn:
“Đã diện kiến Nữ Đế, cớ sao chưa quỳ?”
Nàng ra đời liền mang theo tiên đoán trời định, long tình phượng cảnh thiên hạ chi mẫu, chỉ tiếc nàng mang danh phận đê tiện nhất – nữ nhi của thương nhân.
Nàng đọc thuộc tất cả điển tịch, là một tài nữ không hơn không kém, chỉ là có chút “giả tạo”! Như thế nào “giả tạo”? Tài nữ chân chính tất nhiên phải có một tấm lòng bao la, hải nạp bách xuyên*, khoan dung độ lượng! Nhưng vị tài nữ này, lòng dạ rất hẹp hòi, rất phúc hắc, trừng mắt tất báo*, vì vậy ngày nào cũng gây thù kết oán với không biết bao nhiêu người!
“Nguyên lai là cô!” Tiêu Vân Trác nhìn nữ tử trước mắt, dung nhan khiến núi sông phải e lệ mà cắn răng nghiến lợi.
“Tại sao lại là ngươi?” Ngu Thường Hy nhìn cái người trước mắt từng khiến nàng hận không thể róc xương lóc thịt của hắn, nhất thời hóa đá! Đây hắn phải là tên thối cầm thú, cư nhiên lại biến thành Đông cung thái tử!
Một ngày nào đó.
“Thái tử điện hạ, Phùng lương đễ hỏi tối nay vị nào thị tẩm?”
“Đi hỏi Ngu cung nữ!”
“Hải Hà vương đang muốn xông vào phủ, không ai dám ngăn cản, làm sao bây giờ?”
“Đi hỏi Ngu cung nữ!”
“…..” Mỗ thái giám im lặng triệt để, cái gì cũng hỏi Ngu cung nữ, vậy Thái tử gia ngài dùng làm cái rắm gì a? Đông cung này đến tột cùng là ai làm chủ?
Vì vậy mỗ nữ hoàn toàn bị chọc giận, vò đầu bứt tai, lệ rơi đầy mặt, liên tục vỗ ngực ngẩng đầu hô to: “Ai tới diệt tên cầm thú này đi!”
***
*hải nạp bách xuyên: biển lớn dung nạp trăm dòng sông nhỏ, ý chỉ khoan dung độ lượng.
*trừng mắt tất báo: người ta thì có thù tất báo nhưng chị Hy thì chỉ cần trừng mắt cũng sẽ cố sống cố chết mà báo thù!
Thể loại : Ngôn tình cổ đại, xuyên không, cung đình, OE.
Từ nhỏ đến lớn, một giấc mộng luôn quấn quanh lấy nàng, trong mộng có một nam tử thâm tình kêu gọi quái nhiễu giấc ngủ của nàng, đau đớn triền miên.
Vừa cảm giác tỉnh lại thế nhưng xuyên qua đến một cái thời đại không có trong lịch sử, ngoái đầu nhìn lại,nam tử tựathanh phongxuất hiện trước mặt, mỉm cười nói, Điệp nhi ngươi rốt cuộc đã trở lại.
Còn chưa nói xong, liền bị tên còn lại đánh gãy, thô lỗ túm tay nàng nói, ngươi chỉ có thể làm nữ nhân của Trẫm.
Tam sinh tam thế luân hồi chỉ có duy nhất một lựa chọn, nàng dị thường kiên định thoát khỏi tay của hoàng thượng nhìn phong dạng nam tử nói, ta chỉ có thể làm vương phi của ngươi.
Chính là đường tình lại như thế nhấp nhô.
Một khi tỉnh lại, bề ngoài tuy lười nhác,
Kì thực trong khung lại có điểm gian xảo phúc hắc, nàng đã biến thành cửu đẳng thị thiếp của Thụy vương phủ mặc người lăng nhục
Còn xếp thứ mười bảy.
Trăm tên thị thiếp đấu đá, nàng trở thành túi trút giận đáng thương chỉ bởi vì bị Vương gia sờ tay nhỏ bé một chút,
Liền bị thiết kế hãm hại, chịu khổ độc thủ.
Hừ! Nghĩ nàng là bánh nhân đậu, tùy tiện vuốt ve sao?
Nàng thề, nhất định phải khiến thiên hạ của hắn đại loạn!
“Chưa qua thị tẩm thì đều tống ra ngoài!”
Vị Vương gia nào đó ngồi ở phía trước, nhìn một hàng nữ nhân trang điểm, ăn mặc xinh đẹp đứng trước mặt mình, lãnh huyết vô tình nói.
Cửu đẳng thị thiếp bài danh thứ mười bảy mang theo vẻ mặt hưng phấn tiến lên,
Mặt đỏ au như đít khỉ, chu đôi môi đỏ mọng hôn gió với vị Vương gia nào đó,
Hai mắt nàng đầy nùng tình, giọng nũng nịu, õng ẽo nói:
“Vương gia, thiếp thân còn chưa có được thị tẩm đâu.”
Vẻ mặt vị Vương gia nào đó đầy chán ghét, “Cút!”
Hai mắt thập thất thiếp ngấn lệ, bờ vai run rẩy, “Vương gia. . .”
Vị Vương gia nào đó lại càng chán ghét đến cực điểm,
“Đừng để cho bổn vương ở trong vương phủ lại thấy được ngươi.”
Thập thất thiếp bi thương xoay người, lúc rời đi,
Điềm đạm đáng yêu, nhất thời, hai mắt nàng tỏa sáng lấp lánh,
Trên môi hiện lên nụ cười gian trá vô cùng. . .
Gặp lại, vị Vương gia nào đó ôm lấy âu yếm nữ tử,
Nhìn nữ tử một thân hào quang khiếp người, đây là cô nàng háo sắc kia đó sao?
Chắc hẳn khi đọc truyện xuyên không bạn sẽ thấy thích thú những nhân vật trong truyện vì được trở về phiêu lưu cùng cỗ máy thời gian, nhưng có lẽ điều ghét nhất vẫn là bị đày đọa khi sống trong thân phận người khác. Nữ chính trong truyện Trọng Sinh Chi Ôn Uyển trọng sinh đến thế giới cổ đại đã chịu không ít ấm ức.
Nàng không chỉ có trở thành người câm miệng không thể nói; mà còn tổ mẫu không thích, phụ thân không thương, mẹ kế ác độc, là người không may mắn khắc phụ khắc mẫu khắc cả nhà. Đối mặt với đủ loại gian khổ, các loại gây khó dễ, nàng vẫn nghênh khó khăn mà tiến lên, từng bước hóa giải. Trúng độc, ám sát, giá họa theo nhau mà đến, nàng cũng không run không sợ hãi. Nàng vốn chỉ muốn bình thản, an tĩnh mà sống đến già, nhưng mà số mệnh không như ý người. Nếu đã như thế, nàng cũng sẽ không muốn trên lưng phải gánh lấy cuộc sống u ám đáng thương nữa, vì vậy nàng nhất định phải sống một cuộc sống đầy màu sắc đẹp đẽ, sáng tạo ra một truyền kỳ thuộc về riêng nàng.
Nhân vật chính: Ôn uyển,
Chồng: Bạch Thế Niên,
Con trai: Bạch Minh Cẩn, Bạch Minh Duệ
Cha: Bình Hướng Hi
Mẹ: Phúc Huy Công Chúa
Mẹ kế: An Hương Tú
Anh em: Thượng Kỳ, Thượng Lân, Thanh San
Người hầu:
Tứ đại nha hoàn: Hạ Dao, Hạ Ảnh, Hạ Nhàn, Hạ Ngữ;
Tứ đại thị vệ: Võ Tinh, Võ Thần, Võ phong, Võ Lâu.
Ma ma: Cổ ma ma, Trần ma ma
*Bên Nội
Bình quốc công phủ:
Ông bà nội của Ôn Uyển: Quốc công gia, quốc công phu nhân (Nữ nhi của Xương Ấp hầu Dung gia, đã sớm suy tàn)
Đại lão gia (Bác cả): Bình Hướng Thành
Vợ : Hứa Thị ( Đích trưởng nữ của Đan Hầu Hứa gia)
Con trai:
Bình Thượng Hoành – vợ Tống thị, là đích trưởng nữ của Lễ bộ Thượng Thư ;
Bình Thượng Vệ; Bình Thượng Bân ( do Lưu di nương sinh )
Con gái:
Bình Thanh Hà ( đích trưởng nữ, gả cho thế tử Bạch Thế Hoa của Thần Tiễn Hầu Bạch gia; cùng nhà chồng với Ôn Uyển), Thanh Liên ( đã chết )
Thanh Hồng ( Lưu di nương sinh ),
Thanh Trâm ( thiếp thất Diêu di nương sinh )
Nhị lão gia (Bác hai): Bình Hướng Đông,
Vợ : Mã thị, (đã qua đời)
Con trai:
Bình Thượng Dũng, Bình Thượng Đường ( con trai trưởng ); Thượng Khoan, Thượng Thủy, Thượng Hạc
Con gái:
Thanh Thủy ( đích nữ ), Thanh Từ, Thanh Chiếu, Thanh Khóa
Tam lão gia (Bác ba): Bình Hướng Cối, con vợ kế;
Vợ : Đông thị ( thứ nữ của bộ Hộ Thị Lang ), có ba trai hai gái, ở nhà quản lý thứ vật ( quản lý sản nghiệp)
Tứ lão gia (Bác tư): Bình Hướng Sung, con vợ kế;
Vợ là: Chu thị ( đích thứ nữ của Lễ bộ lang trung );
Bác tư của Ôn Uyển có công danh là Tiến sĩ cập đệ, ra ngoài tỉnh nhậm chức Đồng Tri, có hai trai một gái ( vợ cả sở sinh )
*Bên Ngoại (cũng tức là hoàng gia)
Ông ngoại: hoàng đế Nhân Khang,
Bà ngoại: Tô Qúy phi (đã chết)
Các cậu:
Chu vương (cậu ba), Yến Hồng Thành, tam hoàng tử,
Mẹ là Bạch Hoàng quý phi đích nữ của lão Thần Tiễn Hầu, đã chết
Triệu vương (cậu năm), Yến Hồng Bân, ngũ hoàng tử;
Mẹ Hiền phi ( tiểu thư của Trấn Quốc công phủ ). Sống ở Hàm Phúc cung,
Ninh vương, (cậu sáu) Yến Hồng Ninh, lục hoàng tử
Mẹ Thục phi ( đích nữ của Binh bộ thượng thư) đã chết.
Trịnh vương, (cậu tám) Yến Hồng Chương, bát hoàng tử
Mẹ: Tô Qúy phi
Vợ: Quách Thị,
Có con trai là: Kỳ Ngôn, Kỳ Cơ, Kỳ Mộ, Kỳ Huyên, Kỳ Phong…
Con gái: Tư Thông, Tư Hàm, Tư Mặc, Tư Văn..
Hằng vương: Thập Lục hoàng tử, mẹ là Đức phi sống ở Trường Xuân cung
*Các họ hàng xa
Thuần vương: là thiết mạo tử vương, vương vị cha truyền con nối, là một nhánh phân ra từ hoàng tộc
Vợ là Giang thị.
Con trai: Yến Kỳ Hiên
Con gái: Tư Thiến
Tô gia: Nhà của bà ngoại Ôn Uyển
Tô tướng: Tô Hộ, em trai của bà ngoại Ôn uyển.
Vợ đã qua đời
Con trai: Tô Hiển; Vợ: Tiết thị.
Có con trai trưởng: Tô Dương
Con gái:Tô Chân
Tôn thất đấu đá, chịu tình nghĩa chú cháu; thanh danh Cẩm Thái, để lại hồng nhan tuyệt thế; ngàn năm một vị vua, yên bình vì hậu thế.
Khúc mắt tình cảm giữa ba người, giang sơn làm mồi nhử, thiên hạ làm tiền cược, chỉ để tác thành cho sự bình an của một người.
WARNING: Nữ chính ko sạch, nếu ko hợp gu các bạn có quyền dừng ở phần 1 & chia tay tại đây. Miễn nói lời cay đắng! Mọi bình luận tiêu cực về vấn đề này mình sẽ xóa thẳng tay nhé!
P/S: Tính cả phần 1 thì đây là câu chuyện có bối cảnh trải dài suốt 4 thế hệ nên mình tóm gọn bằng sơ đồ cho các bạn dễ hình dung nhé! (click vào hình để xem full-size)
Thể loại: | Cổ trang, cung đình, giang hồ, cường công cường thụ, nhất công nhất thụ, công cực sủng thụ, sinh tử văn, HE |
Phụ nữ cổ đại, đấu với nhau bằng mưu kế nhỏ, nam nhi cổ đại đấu với nhau nơi chốn sa trường, giành ngôi vị chí tôn cửu ngũ, thống trị giang sơn.
Quyền khuynh thiên hạ, nhi nữ trong lòng họ có nghĩa gì?
—————–
Hàn Mặc : Sát thủ giết người theo đơn đặt hàng của tổ chức, lại bỏ mạng vì một khách hàng.
Đông Phương Phong: Nhu hòa như nước, nhưng nước cũng không thể mãi êm đềm.
Phương Khắc Vân: Bàn tay chìa ra cho người khác nắm, đến cuối cuộc đời tự hỏi: ” Có ai cam tâm nắm tay mình đến cả đời chưa?”