Gần đến ngày tốt nghiệp đại học, chuyên gia chuyên khuyên can kẻ thứ ba Bạch Mộc Ninh nhận được một đơn hàng lớn. Đối tượng cần khuyên nhủ là một bác sĩ Đông y có ngoại hình anh tuấn, giữa đôi mày còn có một nốt ruồi nhỏ.
Người bác sĩ này cứ đeo theo bạn trai khách hàng như đỉa, đòi sống đòi chết khiến người ta không còn cách nào khác đành nhờ cậu giúp dụ dỗ người đàn ông thứ ba kia để anh ta yêu một người khác đi.
-
Lần đầu gặp mặt, Bạch Mộc Ninh giả làm bệnh nhân để bắt chuyện với anh ta, ai ngờ lại bị chẩn đoán mắc chứng thận hư. Thế là cậu mặt mày xám xịt ôm một túi đầy thuốc bắc về nhà.
Lần thứ hai gặp nhau, Bạch Mộc Ninh giả vờ bị đụng để xin liên lạc, cuối cùng bị anh ta châm cứu cho suýt thì không xuống giường nổi.
Lần thứ ba gặp lại, cậu rút kinh nghiệm, từ bỏ chiến thuật vòng vo mà chơi tỏ tình trực tiếp luôn. Ai dè người đàn ông lạnh lùng từ chối: "Xin lỗi, tôi chỉ thích người có thể đọc thuộc số pi đến tận chữ số thứ 1.000 thôi."
"...?".
Đã xác định được rồi, thằng cha này có độc.
-
Cho đến khi khó khăn lắm mới cưa đổ được anh ta, còn chưa kịp báo cáo kết quả cho khách hàng thì Bạch Mộc Ninh lại trông thấy em trai của bác sĩ Đông y. Người này có gương mặt giống hệt anh ta, giữa đôi mày cũng có một nốt ruồi nhỏ.
Bạch Mộc Ninh hóa đá ngay tại chỗ. Má ơi, nhầm người cmn rồi!!
Để chia tay nhanh chóng, Bạch Mộc Ninh lập tức bật chế độ phiền phức lên: đi đường cần bế, ngủ thì phải dỗ, không hôn là dỗi, thậm chí còn có thể khóc nháo chỉ vì không uống được cà phê pha tay.
Nhưng sau một thời gian nhập vai xuất sắc, cậu bắt đầu thấy nghi hoặc, sao anh ta còn chưa chịu chia tay với mình nữa?
Giờ bỏ chạy còn kịp không ta...?
Tags: Ngọt ngào, nhẹ nhàng, nguy hiểm ngầm, trêu nhầm người, công lớn hơn thụ 12 tuổi, giả chết bỏ trốn
Bác sĩ Đông y bụng dạ khó lường Văn Cảnh (công) x Chuyên gia khuyên nhủ trà xanh Bạch Mộc Ninh (thụ)
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại, HE, Tình cảm, Làm ruộng, Trọng sinh, Niên thượng, Chủ thụ, Duyên trời tác hợp, Bình dân sinh hoạt
Giới thiệu:
Lâm Thù Văn từng là con trai độc nhất của Lâm gia.
Tuy cơ thể yếu đuối, tai bị điếc một bên, nhưng tính cách cậu ngoan ngoãn lương thiện, tất cả mọi người đều cho rằng cậu sẽ trở thành địa chủ nhỏ trẻ nhất.
Sau này lại lộ ra tin Lâm Thù Văn không phải con ruột Lâm gia, Lâm gia kế đó đón con ruột trở về, còn cậu thì bị đuổi về quê.
Trở về quê nhà, Lâm Thù Văn không cách nào tiếp thu được những thay đổi này, cậu qua đời ngoài ý muốn.
Sau khi sống lại, cậu quay về ngày đứa con út được đón về.
Lúc này Lâm Thù Văn quyết định sống tốt cuộc đời mình, từ bỏ thân phận địa chủ nhỏ của Lâm gia và vị hôn phu từng hứa bên cậu suốt đời.
***
Lâm tiểu công tử bị trục xuất về quê không giống mọi người, cậu yếu đuối mong manh, mặt trắng môi mềm, sở hữu đôi mắt mèo xinh đẹp nhưng xa cách.
Lâm công tử không thể đỡ nỗi chai dầu, bông lúa ngoài ruộng dường như cao hơn cả cậu, những thôn dân âm thầm vây xem đều sợ những bông lúa đó sẽ đè bẹp cậu mất thôi.
Sau này, các thôn dân bắt đầu gọi Lâm Thù Văn một tiếng tiểu Lâm tiên sinh.
Trên đường về nhà, Lâm Thù Văn không may gặp phải trận mưa to, vì để tránh mưa cậu không thể không mặt dày hỏi xin một thương đội một nơi để nghỉ ngơi.
Khi thanh âm dễ nghe của Lâm Thù Văn vang lên, cách một tấm màn che, vị chủ thương đội khó ngủ lâu năm, nhờ vào giọng nói ấy, bất ngờ chìm vào giấc ngủ.
Để duy trì kế sinh nhai, Lâm Thù Văn mỗi ngày đều đến chỗ đại địa chủ đọc sách cho hắn nghe.
Dần dần, đại địa chủ dường như không còn hài lòng với việc cậu chỉ đến đọc sách mỗi ngày nữa, những yêu cầu kỳ quái của hắn ngày càng nhiều lên.
Thoát khỏi bóng ma tâm lý, Lâm Thù Văn trở thành một bé mèo xinh đẹp với bộ lông mượt mà, ai thấy đều phải quay lại nhìn một cái.
Cuộc sống của cậu càng ngày càng tốt, người đến học văn, học vẽ cũng ngày một nhiều lên.
Cha mẹ Lâm muốn đón cậu quay về, hứa hẹn sẽ cho cậu làm quản sự. Thậm chí vị hôn phu còn tìm đến cửa, nói rằng hắn vẫn luôn nhớ cậu không quên.
Cuối cùng, Lâm Thù Văn thành địa chủ nhỏ, nhưng không phải địa chủ nhỏ của Lâm gia, mà là địa chủ nhỏ Nghiêm gia.
Đại địa chủ Nghiêm gia còn đối với cậu hết lòng hết dạ, trước sau như một, rất giống kiểu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
***
Đoạn kịch nhỏ:
Đêm khuya, Lâm Thù Văn đốt đèn muốn đi, vị đại địa chủ đang bệnh trên giường mở miệng giữ cậu lại.
Lâm Thù Văn quay đầu nhìn bóng dáng cao lớn của người đàn ông dưới ánh đèn mờ, sắc mặt không được tự nhiên, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Đêm đã trễ lắm rồi, cô nam quả nam, sợ là không được ổn lắm."
Nghiêm Dung Chi: "Có gì không ổn?"
Lâm Thù Văn: "Thân phận không ổn."
Nghiêm Dung Chi hướng dẫn từng bước: "Tiểu Lâm tiên sinh không ngại có thể lớn gan một chút, đem thân phận trở thành chính thức."
Tai trái Lâm Thù Văn không nghe được: "Cái gì?"
Nghiêm Dung Chi nhìn cậu nhóc nhỏ nghiêng tai trái, trên tai có một nốt ruồi đỏ nhỏ xíu, phảng phất như đang gọi mời hắn đến cắn một ngụm.
-----------------------------------------
Niên thượng, công theo đuổi thụ, lỗ tai thụ cuối cùng sẽ không khỏi, có giả thiết ca nhi, cuộc sống sinh hoạt nhỏ hàng ngày.
Tâm cơ thâm trầm đại địa chủ x nghèo túng cơ thể yếu đuối tai trái gần như điếc tiểu công tử
PS: Thụ không có quay về với "vị hôn phu" trên danh nghĩa
Tag: Bố y sinh hoạt, duyên trời tác hợp, làm ruộng văn, trọng sinh
Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Lâm Thù Văn, Nghiêm Dung Chi ┃ vai phụ: ┃ cái khác:
Một câu tóm tắt: Bị đại địa chủ lừa về nhà
Lập ý: Từ giàu về nghèo khó, bắt đầu học cách yêu lấy chính mình.
TÊN TRUYỆN : BẠN CÙNG BÀN CÓ KẸO KHÔNG?
TÁC GIẢ: FY16
THỂ LOẠI: CHỦ CÔNG, HIỆN ĐẠI, NIÊN THƯỢNG, VƯỜN TRƯỜNG, THỤ CAO HƠN CÔNG, THỤ SỦNG CÔNG, HE
EDITOR: MOECHAN
TÓM TẮT:
Ngao Minh An tính tình có phần kỳ quặc, nhưng sâu bên trong lại là một người nhạy cảm, luôn khao khát được yêu thương (CÔNG) X Lê Thâm Việt một người mà chẳng biết phải giới thiệu thế nào (THỤ).
Lúc mới quen, Ngao Minh An được Lê Thâm Việt mời đi ăn một bữa, y cười nói: "Cậu bạn cùng bàn này đúng là vừa đẹp người lại vừa tốt tính."
Sau này, khi đã trải qua một đêm ân ái, Lê Thâm Việt ghé sát tai Ngao Minh An, thì thầm bằng giọng khàn khàn: "Vợ yêu, vừa đẹp người lại tốt tính."
Cả hai đều thâm tình, cả hai đều yêu sâu sắc.
Niên thượng, truyện tập trung vào góc nhìn của công, thụ cao hơn công, trên giường công có phần yếu thế hơn, thụ gọi công là "vợ", "cục cưng", có tình tiết công gọi thụ là "cục cưng", "ông xã".
Cảnh báo: Ngược công (công chịu nhiều tổn thương), độc giả cân nhắc trước khi đọc.
Lưu ý: Truyện có nhiều yếu tố hư cấu, không giống với thực tế.
Các yếu tố "lôi" khác: Độc giả tự khám phá và cân nhắc trong quá trình đọc.
(Nội dung tóm tắt chỉ mang tính chất giải trí, không hoàn toàn phản ánh cốt truyện.)
Tháng 12 này, cùng "nhảy hố" nhé, ha ha!
HE
LƯU Ý:
- KHÔNG ĐỔI VỊ TRÍ CÔNG THỤ TRONG TRUYỆN NHÀ MÌNH! TAG ĐÃ GHI RÕ RÀNG, NÊN ĐỪNG CMT HỎI, ĐỪNG CÓ MÀ NGHỊCH CP. MÌNH RẤT LƯỜI NÊN CHỈ CẦN THẤY CMT KIỂU "CÔNG GIỐNG THỤ" SẼ KHÔNG ĐÔI CO MÀ TIỄN ĐI LUÔN NHÉ!!!
- Xưng hô đầu truyện
Công (Y) - Thụ (Hắn): Tôi - Cậu
- Khi yêu nhau:
Công - Thụ: Anh - em
Thụ - Công: Em - anh
- À thật ra, vì truyện niên thượng nên thấy xưng hô lúc đầu để nó chưa hay. Mà nghiệp dư nên cũng chưa biết đổi thế nào. Mà muốn đổi thì cũng lười đổi lại quá:)))) NÊN AI THẤY KHÔNG HỢP THÌ BỎ QUA TRUYỆN GIÚP MÌNH Ạ!!! MÌNH CẢM ƠN.
- Niên thượng nhưng công hay gọi thụ là anh. Ai lôi thì cân nhắc trước khi đọc.
Thể loại: Truyện gốc, đam mỹ, cổ đại, cung đình hầu tước, góc nhìn của thụ, yêu hận tình thù, xuyên vượt thời không, mối tình đầu, công nhỏ tuổi hơn thụ, nhẹ nhàng, HE.
Giới thiệu:
Thời điểm Tần Đạc Dã lên ngôi, triều đình hoạn quan chuyên chính, quan trường ngoại thích loạn quyền.
Y dốc cạn tâm huyết, dùng hết sức mình đặt nền móng cho thời kỳ thái bình thịnh trị của Đại Ngụy, nhưng vì lao lực quá độ mà đổ bệnh nặng, rồi đột ngột qua đời ngay trước khi nhìn thấy thời kỳ vàng son ấy.
Lúc mở mắt, y phát hiện mình xuyên vào thân thể của một quan văn ốm yếu thời trăm năm sau. Chỉ vì đối phương lỡ lời chọc giận bạo quân trên triều mà bị ném vào thủy lao, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.
Trong tình thế cấp bách, đối mặt với hậu bối trẻ tuổi, Tần Đạc Dã nở nụ cười, ôn tồn thuyết phục: "Bệ hạ, chúng ta hợp tác được không?"
Bạo quân nhìn chằm chằm vào đôi mắt y một thoáng rồi gật đầu, mọi việc diễn ra suôn sẻ đến mức vượt ngoài dự liệu của Tần Đạc Dã.
Song, dần dần y bắt đầu nhận ra có điều không ổn.
Dường như bạo quân rất thích cắn y.
Dường như bạo quân cực kỳ si mê ánh mắt y.
Cách bài trí cung điện của hắn không khác gì thời trăm năm trước.
Một ngày nọ, Tần Đạc Dã tiện tay lấy một cuốn sách trong ngăn kéo.
"Hận người sinh sớm chẳng đợi ta,
Yêu rồi ly biệt,
Tình chẳng vẹn,
Ý chẳng thành,
Lệ đẫm khúc thương ca."
Tần Đạc Dã giật mình ném phăng cuốn sách đi, mạnh tay đóng sập ngăn kéo đầy tội lỗi ấy.
Trong đó toàn là những thứ do chính tay y viết, tranh y từng vẽ, còn có vật dụng quen thuộc như ấm trà hay bút mực của y từ kiếp trước.
Hỏng bét rồi, hình như bạo quân thích y, hoặc chính xác hơn, là thích Ngụy Thành Liệt Đế đã chết từ trăm năm trước.
Như một kẻ si tình cuồng dại, hắn giam giữ tất cả những thứ thuộc về y trong cung điện.
Khỉ thật, đáng sợ thật!
Bỗng nhiên, hơi thở mang theo khí lạnh phủ xuống từ phía sau, đôi tay lạnh lẽo của bạo quân nắm lấy đầu ngón tay y, giọng nói chứa đầy ham muốn chiếm hữu không tài nào che giấu: "Cuối cùng ngài cũng nhận ra rồi sao, bệ hạ của ta..."
Tổ tông rất giỏi dụ dỗ người khác - thụ × Bạo quân lý trí nhưng cực kỳ si tình - công.
Lưu ý:
● Thụ không có con cái, ẻm chỉ định con cháu trong tộc kế vị.
● Công không phải là hậu duệ của gia tộc thụ, không có chút quan hệ máu mủ nào.
● Công là bạo quân hàng thật giá thật, giết người như ngóe.
● Trước khi biết công không phải người trong tộc mình, thụ đối xử với công như con cháu trong nhà, đến khi chân tướng phơi bày mới dần nảy sinh tình cảm.
● Công và thụ chỉ có nhau về cả thể xác lẫn tâm hồn.
Tóm tắt: Nắp quan tài sắp bật rồi!
Thông điệp chính: Quốc thái dân an, trời yên biển lặng
Đây là một câu chuyện thiên về tâm lý xã hội hơn là tiểu thuyết trinh thám, mở màn bằng hai vụ án mạng, một của vị luật sư sự nghiệp thành công – Lý Tín Như và hai của một nữ sinh trước kia từng làm trợ lý cho vị luật sư đó – Chu Khiết Khiết. Cả hai đều bị sát hại trong cùng một ngày.
Người phụ trách vụ án này là cảnh sát Trần Tử Ngư, hai mươi tám tuổi, một cảnh sát có ngoại hình rất điển trai, anh có một cộng tác viên xinh đẹp – cô Hứa Lưu Ly; cả hai đều là cảnh sát hình sự thuộc Cục cảnh sát.
Một vụ án tưởng như bình thường không chút đặc sắc nhưng lại kéo tằm nhả tơ phát hiện ra chân tướng đau lòng xót xa.
Biết rằng, có một loại tình yêu giống như bức tường Berlin ngăn cách hai mặt Đông – Tây nước Đức, rồi đột nhiên một ngày, bức tường đổ sụp, biến mất hoàn toàn, cho nhân dân hai miền tự do…
Một chiếc ô đưa ra, một cánh tay vươn tới, cản đi không ít mưa, cũng đồng thời giảm bớt sự rát buốt của những hạt mưa táp vào da thịt…
Nam tử mê man nhìn lên, lại bị nước mưa khiến cho không cách nào nhìn rõ, chỉ mơ hồ nhận ra… đó là một người thiếu niên!
PS: Truyện khá cẩu huyết. Bạn đã được cảnh báo.
(Tên riêng qua từng bản edit khác nhau sẽ khác nhau)
Tên người
Tên riêng khác
Nam nhân khắp nơi, anh cần gì phải treo cổ tự tử vì một Chu Vũ Đồng. Nhưng khi anh đang trên đường về nhà thì xảy ra tai nạn giao thông.
Thời điểm mở mắt ra một lần nữa, bi ai phát hiện, mình từ một đại thiếu gia phong lưu biến thành một ngôi sao hạng ba.
*Hoa Cúc*: Vì bộ này liên quan quá nhiều đến kiếp trước mà mình thấy bạn thụ trong này rất cường nên mình gọi thụ là ‘anh’, còn công là ‘y’ nhé dễ phân biệt. Nhưng khi người khác nói chuyện với thụ sẽ xưng hô là cậu vì thụ trọng sinh vào một tiểu minh tinh mới có 18 tuổi XD~~~, xưng hô chuyện này thật lẫn lộn TT^TT
Quan hệ đổ bể, tựa như mối nguy hiểm đang chực chờ lộn ụp.
Suy cho cùng thì, là ai chìm đắm? Là ai trầm mê?
Ván bài đối đầu này đã không còn đường rút rồi…