Edit: Fynnz
Thể loại: cường công cường thụ, ấm áp, hiện đại, xã hội đen, sát thủ, cảnh sát
“Kẻ nào yêu tôi thì chỉ có thể chết.” Hắn giết tất cả những con người từng yêu và đi qua cuộc đời của hắn, nưng có 1 và duy nhất 1 người hắn không giết được.
“Người tôi yêu nhất định phải còn sống.” Y có thể bắt giữ tất cả tội phạm mà Y truy đuổi nhưng Y không tài nào có thể còng tay được người kia.
“Sớm biết có ngày hôm nay thì lúc trước tôi nên giết anh….” hắn không phục không cam lòng, từng tiếng thở dốc, còng tay trên đầu giường phát ra tiếng lách cách, một người đàn ông khác dần dần tiếp cận, ánh mắt thâm thúy lộ ra ý cười, “Đáng tiếc cậu không thể xuống tay, cũng giống như tôi không thể bắt được cậu.”
Khi một siêu sát thủ chuyên nghiệp gặp phải một đội trưởng đội đặc nhiệm FBI, khi lập trường đối nghịch, hai người hết lần này đến lần khác lại gặp nhau trong hiểm cảnh, rốt cục là ông trời trêu ngươi hay là số mệnh đã an bài?
Cùng nhau làm bạn, đấu trí đấu dũng, hắn và y –
Xem ai là người đầu tiên về đích, vì yêu mà nhận thua.
Thể loại: hiện đại,kinh điển ngược văn, 1×1, tra công, ngược thân ngược tâm, BE
Editor: Lệ Cung Chủ
Hắn nhìn mọi vật xung quanh không rõ ràng - hắn thấy một người con trai ngồi bên góc tường đã cũ có nhiều bông tuyết rơi đầy, ánh sáng của điện thoại tắt dần, nhưng cũng không tắt đi những lời nhắn thoại của người nhắn để lại.
Trái tim không nguyện đập kia rốt cuộc ngừng phập phồng, gương mặt bị tuyết trắng bao phủ lẳng lặng ngủ, khóe miệng vẫn còn vấn vương người nọ, nở một nụ cười hạnh phúc hoài niệm.
Khóc à… Có một số lời nói, cứ thoải mái nói ra.
Có một số cơ hội, cả đời chỉ có một lần. Nhưng lại không biết nắm bắt.
Một người như bị sét đánh giữa trời quang mây tạnh, một người lại vô tình không hay biết…
Ba năm sau, tái kiến…
Chuyện gì sẽ xảy ra…
Bảo hắn đi pha trà, hắn lại đem đồ cổ trong phòng toàn bộ huỷ hết, bộ ngươi là hầu tử hả?! A? Thật đúng là xảo đoạt thiên công hầu tinh a!
Nhưng mà có tên hầu tinh này, cũng cảm thấy tâm ấm áp hơn
Thế nhưng hắn lại cảnh cáo mình không được yêu hắn…
Không được, y đối với một tiểu hầu nhi để tâm như thế, vô luận như thế nào cũng phải đem hắn lưu lại…
Ngày tái ngộ, A Lê vẫn là A Lê vừa xấu vừa gầy,
Nhưng Tam Lang, ngươi vẫn là Tam Lang lúc trước sao?
Song một lần nhiệm vụ thất bại, vận mệnh Miêu Tuyết Khanh hoàn toàn thay đổi.
“Phế võ công hắn, đem ném ra ngoài cho dã lang, như vậy được rồi chứ?”
Nhiều năm tận lực trung thành, cuối cùng đổi lấy kết quả như thế này sao?
Ha hả, nếu mạng mình là do y cứu, như vậy đem mạng trả lại cho y đi!
Tình cảm vô vọng cũng coi như giải thoát, không phải là một chuyện tốt à…