Bãi biển Caribe, đã từng là thiên đường.
Xuất Vân nhớ rõ, bờ cát lãng mạn nơi ấy, con sóng say đắm lòng người; nhớ rõ khi dùng số tiền của một viên chức nhỏ mà mình đã phải khổ cực tích góp rất lâu, cắn răng tham gia vào chuyến lữ hành ngắn ngày tới biển Caribe lần ấy, nhớ rõ một nụ cười nhàn nhạt.
Còn nhớ rõ cái tên đã ép chính bản thân mình phải quên đi suốt hai năm qua.
Cái tên này đại biểu cho ngọt ngào và hạnh phúc, đáng tiếc chính là, cũng đại biểu cho một người không thể phai mờ trong sinh mệnh của Xuất Vân.
—- ◇ ◆ ◇ —-
“Bạn anh đã bị liệt vào danh sách những người mất tích trên hải dương. Anh là bằng hữu của cậu ấy, có thể theo chúng tôi đến cảnh cục một chuyến, cung cấp chút tư liệu được không?”
“Cần gì tư liệu, tôi biết cậu ấy ở đâu.”
“Anh biết?”
“Đúng.” Xuất Vân khe khẽ cười: “Ở biển Caribe.”
Nhân gian có thể có thiên đường?
Có thể có bờ cát lãng mạn, con sóng say lòng người?
Nếu tương ngộ bất quá chỉ là một lần ngẫu nhiên, vậy hủy diệt có phải chỉ là một trò vui đùa?
Là lúc mặt trời lặn, khi tiếng thủy triều bồi hồi bên tai,
Bọn họ đã gặp gỡ, nơi biển Caribe.
Sớm biết không có tiền thì làm gì có ăn. Đã nói tiểu thư vì cái gì lại đối tốt với hắn như thế, nguyên lai là có mục đích. Bất quá, nếu là chuyện bình thường thì không sao, thế nhưng hắn là một nam nhân đó, nam nhân nào lại xuất giá? Muốn hắn chết cũng đâu cần dùng cách độc ác ấy chứ! Nghe nói cô gia tương lai là một người ngang tàng bạo ngược, ăn sống nuốt tươi, hắn cứ thế mà gả đi, chỉ sợ không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng đi.
Đôi lời:
Đây là lần đầu tiên mình edit một tác phẩm, hơn thế nữa mình không giỏi đọc QT lắm, nên chỉ xin truyền tải tất cả những gì mình đọc hiểu được và cảm nhận được.
Cách xưng hô các nhân vật trong truyện đôi khi mình có xáo trộn và đổi liên tọi tùy vào cảm xúc của từng người mà có lúc này lúc kia. Các bạn không quen cũng cố mà quen nha :”>
Bắn pháo, tung hoa ! Thiên hạ đệ nhất si tình Dịch Vân Trai tìm được nữ nhân giả nam bốn năm trước cùng hắn đính ước bên nhau, xong lại vô cớ biến mất.
Đây đúng là chuyện tình phiên bản [Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài]. Kế tiếp đương nhiên là chờ uống rượu mừng của hai người.
Nhưng sự tình phát triển lại khiến người khác nghẹn họng trân trối.
Bước vào nhạc gia, Dịch Vân Trai tựa hồ như ma mê quỷ hoặc, đối với người mới gặp lần đầu tiên – quỷ phế lao tử Tả Chấn Ngọc phán một câu : “Ta có thể cởi quần ngươi không ?”. Không chỉ ương ngạnh “bắt lên giường”, còn công bố hắn mới là “lão bà” của mình, đòi cưới.
Đối mặt với loại “kì ngộ” này, khổ chủ Tả Chấn Ngọc cư nhiên không phản bác, không kháng cự, ngược lại liên tiếp nhẫn nhục.
Kì quái ! Tên si tình Dịch Vân Trai kia không lẽ ngu dại đến mức không nhận ra ai mới là thê tử của hắn ?
Hay Tả Chấn Ngọc có tính toán khác ?
Thể loại : Võng phối, hiện đại, 1×1, HE, nhẹ nhàng, ấm áp.
Edit : Sên
Lí Cẩm Khang mãi gần đây mới rảnh rỗi, cân nhắc nên tìm bạn bè ra ngoài đánh mạt chược, ăn cơm hay ở nhà lên mạng chơi game. Bất quá gọi một cú điện mới biết hắn vừa xuất môn nửa tháng, ở bên ngoài đàm công trình, Đường Nghiêu càng tuyệt (1), dứt khoát nửa tháng không bước chân ra khỏi cửa, về phần người bận rộn quanh năm suốt tháng như Cảnh Viễn Phàm kia, không phải là ngày nghỉ lễ lớn thì đừng mong thấy cậu ta xuất hiện.
Đám bạn độc ác không ở nhà, Lí Cẩm Khang trở nên bị động. May mà hắn còn có mấy kỳ nhạc để tự an ủi. Kéo xuống list tích lũy được, âm hai ngày trước đều đã nghe mòn. Lí Cẩm Khang nhìn máy tính, dự định xoát các post(2) kịch mới.....