Thể loại: Bá đạo cường công x Manh thụ, bựa, xuyên thư, HE.
_ Hắn là chuột bạch, đọc "thử nghiệm" truyện của cô em gái...
_ Và, thế là xuyên qua.... Huhuhu!!!!
_ Hữu Bân xuyên vào chính cuốn truyện của em gái mình đang viết, là thể loại đồng nhân tác phẩm nổi tiếng "cô bé quàng khăn đỏ" có tên: "Chàng trai quàng khăn đỏ".
Edit: Du Du
Thể loại: đam mỹ, cường cường, phương Tây (còn nữa nhưng bạn không nói đâu :”)) ~).
""Trước chiến tranh London thật là sầm uất, người ta theo nhau lui tới rạp hát và quán bar, giá rượu Brandy lẫn rượu nho chưa bao giờ đắt đỏ đến như những năm 1940. Mà Cambridge, cách London chỉ chín mươi dặm ấy, trong trí nhớ của tôi vẫn là một thiên đường trong mơ.
Ngày tôi trúng tuyển vào King’s College Cambridge chú ruột tôi bảo rõ là trò đùa. Ổng nổi giận đùng đùng, thiếu chút nữa thì liệng luôn lá thư còn nguyên dấu xi Cambridge vào lò lửa. Nhưng hai tháng sau đó, tôi vẫn đáp xe lửa từ quận Bedford lên London, ôm rương hành lý ra khỏi nhà ga, nhảy xe ca đường dài, và xuống giữa đường ở Cambridge. Khoảnh khắc xuống xe, hoàng hôn ngợp mắt, đỉnh tháp cao tít đằng xa và tòa hội trường được rải đẫm màu cam thần diệu, chói lóa đến nỗi tôi phải giơ tay chắn bớt mắt mình. Dưới mây chiều, thế giới sao mà bình yên tươi đẹp....."""
Ngay khi mùi hoa trong không khí thản nhiên dần dần phiêu tán, anh chợt phát hiện ra anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên. Em là gấu gấu đầu gỗ của anh, còn anh là quế hoa đường của em. Chúng ta yêu nhau, dùng cả cuộc đời để bảo hộ lẫn nhau.
Rất tốt! Chung Như Thủy bị bạn cùng phòng vài năm và Nghiêm Chuyên đập bẹp …… Lúc Như Thủy cho là mình đã chết, tỉnh lại thì phát hiện, con mẹ nó, cắn hắn cũng đừng đuổi tới nơi này chứ? Nhưng sống lại vẫn là vui sướng nhất!
Vì sống sót, hắn cũng chỉ có thể hảo hảo dựa vào chuyên ngành của mình – nghiên cứu văn hóa và lịch sử, vượt qua cuộc sống ở thời cổ đại……
A? Đây là triều đại gì? Kháo! Trong lịch sử từng có triều đại như vậy sao! Cái này không phải lừa bịp người ta sao!
Gì? Hắn có nguy cơ bị thao! Tuyệt đối không được! Nhất định, nhất định phải thủ trận địa a……
Vinh Khô, một đời sống không trọn vẹn, không có bất cứ thứ gì, tình thương hay cuộc sống chân chính, khi chết đi lại trở thành Ngũ hoàng tử Đại Hạ quốc, nhưng là một hoàng tử không ai biết, từ lúc sinh ra đã ở trong lãnh cung tồi tàn hẻo lánh, đến cả cái tên cũng không có, hắn tự lấy tên kiếp trước làm tên cho bản thân mình.
Một ngày nọ, lúc hắn năm tuổi, Hoàng cung do động đất mà sụp đổ, lãnh cung cũng bị tàn phá, hắn nhờ đó mà thoát được khỏi chiếc lồng kềm kẹp mình. Nhưng hiện tại, hắn lại tự hỏi bản thân… Hắn có còn nơi nào để về ư?
Lưu lạc một thời gian, một lần sơ ngộ tình cờ, hắn được nhận vào làm thư đồng của Phó Hòa Cẩn ở Phó phủ. Sau đó gặp gỡ, được Hoàng đế thừa nhận đón về. Hắn trở về Hoàng cung, trở về thân phận Ngũ hoàng tử của mình, gặp gỡ huynh đệ thân sinh, nhận ơn sủng của phụ hoàng, hết thảy khiến cho người người đều nhận định hắn là kẻ Hoàng đế tối sủng.
Nhưng, có thật đó là chân tình không? Hay tất cả chỉ là lừa dối?
——————————————
Không chỉ là cổ trang, rồi đế vương công mà còn có cả xuyên không, chút ngược, chút thanh thủy văn… nhiêu đó thôi đã khiến cho ta dù có phụ tử hay không phụ tử cũng phải lao vào đọc thử. Ta tiếp tục không đề cập hay có bất kì nhận xét gì liên quan đến tình phụ tử ở trong này, ta sẽ chỉ coi đó như một cặp đôi chính bình thường trong truyện, không phải ta bài xích hay này nọ… chỉ là ta không biết phải nhận xét thế nào nếu như nhìn dưới góc độ phụ tử, ta có chút không quen được với thể loại này, mn thông cảm.
Về nội dung, uhm mọi thứ đều có vẻ bình bình đạm đạm, hay có lẽ là bởi vì nó viết theo ngôi kể của Vinh Khô là chính nên lúc nào cũng bình đạm lạnh nhạt như tính cách của hắn, không có gì quá nặng nề, quá áp lực. Chung quy chỉ thấy Vinh Khô thật đáng thương, ta rất thích tính cách của hắn. Tình cảm của Hoàng đế dành cho Vinh Khô, đôi khi khá là mâu thuẫn, nhưng chí ít thì cuối cùng ta cũng biết Hoàng đế vẫn là rất yêu Vinh Khô, chỉ là giống như editor có nói, đôi khi ta cũng tự hỏi, nếu Vinh Khô đi với Phó Hòa Cẩn, nếu như Hoàng đế không có cảm tình với Vinh Khô, nếu như… thì câu chuyện sẽ thành thế nào? Có lôi cuốn ta hơn nữa hay không? Kết của chuyện, nói viên mãn, uhm thì hai người họ đã ở bên nhau, nói không viên mãn, uhm thì Phó Hòa Cẩn chết… Nói chung, kết thế này cũng tạm được đi. Nhẹ nhàng mà lắng đọng, đó là những gì ta cảm nhận về bộ này.
Về văn phong, văn phong tác giả hay, văn phong của editor… uhm đây chỉ là nhận xét của riêng ta, không có muốn gây thị phi gì, thỉnh mn giơ cao đánh khẽ, tôn trọng nhận xét này của ta. Sở dĩ ta nói văn phong tác giả hay bởi ta không thật sự cảm nhận được cách hành văn của riêng editor ở trong đó. Editor nói theo một cách nào đó, thì edit có lẽ là chưa được hoàn chỉnh(?) có thể editor thích đọc như vậy, nên edit như vậy, vì thế ta không có chê bai gì cách edit này. Nhưng quả thật, có rất nhiều đoạn, rất nhiều câu, chữ,… hoàn toàn có thể edit lại cho mượt và dễ hiểu, nhưng lại không dc edit, mà chỉ có những dòng chú thích lúc nào cũng rất dài ở dưới. Khiến cho đôi khi mạch cảm xúc đang chảy dài, lại bị ngắt đoạn bởi những câu những từ chẳng khác gì như đang đọc QT.
Tuy nhiên, bộ này từ nội dung tình tiết cho đến văn phong tác giả đều rất hay, và ta tôn trọng cách edit của editor, không những vậy, ta còn rất thích phong cách làm việc của editor, đó là ko pass hay ji cả, lại có đầy đủ word. Vậy nên ta giới thiệu bộ này cho mn, hãy đọc thử nó ^^
Giới thiệu tác giả:
Giả Nghiên hay Giả Nghiễn (赭砚) là tác giả đam mỹ cùng thời với Triệt Dạ Lưu Hương, Ám Dạ Lưu Quang, Hiểu Xuân, Peta. . . nổi tiếng với văn phong tế thủy lưu trường đẹp mà tinh tế, tràn ngập hơi thở thanh xuân của tuổi trẻ, rất được đông đảo fan hâm mộ yêu thích.
Ở VN, Giả Nghiên được biết đến qua tác phẩm “Soa kính hòa soa kính đích giản đan tương gia” với fic chuyển ver “Khi kém tắm gặp kém tắm”. Trước không nói mấy chuyện dính líu đến bản quyền, những ai từng có dịp đọc qua nguyên tác hoặc bản chuyển ver rồi hẳn sẽ có chút ấn tượng với lối viết của tác giả này: ấm áp, tươi mát, thoải mái, ngẫu nhiên ngược nhưng không quá bi lụy, chỉ có chút tiếc nuối nhàn nhạt, hơn tất cả là niềm tin và hi vọng vào tương lai.
Mượn một câu nói để hình dung: “Hồi ức là đường, ngọt đến ưu thương”
Thể loại: Tiền đam mỹ, hậu ngôn tình, ngược luyến tàn tâm, ngược
Nhân vật chính: Thiếc Thẩm Nhiên >< Liễu Thu Yên
Nhân vật phụ: Hiệp Phong, Lục Hoà Khánh
Nàng là tiểu thư con quan chỉ một lòng muốn thượng kinh cáo trạng để giải oan cho cha nhưng lại vướn vào một bọn ‘cướp của cướp’ mà gã thủ lĩnh lại rất là ghét nữ nhi nha.
Hắn ta đối xử với nàng tàn bạo, luôn miệng chửi nàng là hồ ly, gặp nguy lại đem nàng ra trước làm lá chắn cho hắn an toàn. Mà thậm chí biết rõ hắn xấu xa biến thái là thế nàng vẫn mù quán thích mới đáng sợ.
Đến khi hắn từ thủ lĩnh bọn cướp trở về đúng danh phận quý tộc thì nàng lại càng lao đao vì hắn càng ngoài tầm với của mình.