Ôn nhu sủng vợ công (Thẩm Hoài Chi) x Đanh đá (lanh lợi) chăm chỉ thụ (Lâm Việt)
-------------
Văn án:
Lâm Việt là tiểu ca nhi nổi danh cả làng trên xóm dưới, tính tình hào sảng, trù nghệ xuất sắc. Người đến hỏi cưới có thể xếp hàng từ đầu thôn đến cuối thôn. Cha mẹ cậu cẩn thận chọn lựa, nhưng vận may không tốt, cuối cùng chọn trúng một gia đình lâm thời hối hôn.
Thế nhưng, Lâm Việt nhìn thì có vẻ văn tĩnh, thực ra lại là người khá đanh đá. Cậu lập tức mắng cả nhà kia ra khỏi cửa không chút khách khí.
Bề ngoài thì không bị ảnh hưởng gì, nhưng thanh danh của cậu ít nhiều vẫn bị ảnh hưởng. Người trong thôn đều nghĩ rằng Lâm Việt qua lần này khó mà tìm được một mối hôn nhân tốt. Ngay cả Lâm Việt cũng đã chuẩn bị tinh thần cho chuyện hôn nhân không được suôn sẻ.
Nào ngờ, ngày hôm sau, một bà mối mới đã đến tận nhà. Bà làm mai với một câu tuyên bố chắc nịch: "Nếu cưới được Lâm Việt, quả thực Thẩm Hoài Chi là người có phúc ba đời!"
Lâm Việt:!!!
Người này lúc này đến cầu hôn, chẳng lẽ là vì làm việc thiện mỗi ngày?
Thật là người tốt!
--------
【Thị giác của công】
Thẩm Hoài Chi khi còn học ở tư thục đã sinh lòng hảo cảm với Lâm Việt, tiểu ca nhi nhà bên. Nhưng vì tự thấy gia cảnh bần hàn, không xứng với người ta, y đành đem tình ý chôn sâu đáy lòng, không để lộ nửa điểm.
Nào ngờ, hôn sự của Lâm Việt lại gặp biến cố. Thẩm Hoài Chi không chần chừ mời bà mối đến Lâm gia, không phải để mưu cầu hôn nhân, mà chỉ mong có thể giúp vãn hồi thanh danh cho Lâm Việt, tránh để cậu chịu cảnh xấu hổ trong thôn.
Trăm triệu lần không nghĩ tới, Lâm gia lại đồng ý!
Thẩm Hoài Chi:!!
Sau khi thành thân, Lâm Việt dần nhận ra tình ý của Thẩm Hoài Chi. Không biết từ lúc nào, chính cậu cũng đã động lòng.
Về sau, hai người nắm tay bên nhau, cùng nghe tiếng ve kêu đầu hạ, thu hoạch vào cuối thu, thưởng tuyết bay mùa đông, và ngắm cây cỏ đâm chồi vào mùa xuân. Trong vòng xoay bốn mùa, tình nghĩa phu phu ngày càng thắm thiết.
Ba bữa cơm nước, bốn mùa hoa trái, trước cửa sau nhà trồng rau trồng hoa.
Một gian cửa hàng, một ngôi trường tư thục.
Từ mấy gian nhà ngói đơn sơ trong thôn, Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi gây dựng nên một tiểu viện rộng rãi nơi phủ thành. Cuộc sống gia đình trải qua vô cùng náo nhiệt và mỹ mãn.
--------
【Lời nhắc nhở】
1. Không bàn tay vàng, không phất nhanh, phố phường ấm áp hằng ngày, ăn ăn uống uống.
2. Hậu kỳ có bảo bảo
3. Chủ làm ruộng hằng ngày, không tuyến triều đình, khoa cử nội dung cực nhỏ.
4. Góc nhìn bai bên đều có.
-------
Một câu tóm tắt: Ôn nhu thư sinh tinh tráng da ngăm, kết đôi cùng phu lang đanh đá kiều khí, tình sâu nghĩa nặng, cùng nhau vượt khó làm giàu.
Lập ý: Cùng nhau đối mặt gian khó, vun đắp hạnh phúc, từ bàn tay trắng xây dựng cuộc sống sung túc.
Ba mẹ mất sớm, từ nhỏ Tống Ngọc Lan đã phải ở nhờ nhà phải nhìn sắc mặt người khác mà sống qua ngày, rõ ràng lấy được một bộ bài xấu nhưng mà cô không chịu thua số phận, kiên trì phấn đấu suốt 20 năm, cuối cùng ở tuổi 45, cô trở thành quản lý cấp cao của một công ty thuộc top 500 công ty lớn nhất...
Nhưng ai có thể ngờ rằng cô chỉ vừa mới mở chai sâm panh để chúc mừng, sau một giấc ngủ, cô lại xuyên không vào một cuốn tiểu thuyết?
Lại xuyên vào đúng người trùng tên trùng họ là Tống Ngọc Lan, một nhân vật phụ xinh đẹp, có đầy đủ ba mẹ, còn có một bà nội hết mực cưng chiều. Tuy gia cảnh không giàu có, nhưng gia đình hạnh phúc. Vậy mà lại trở thành bậc thang cho kẻ khác leo lên.
Sao cô có thể nhịn nổi điều này!
Cái gì mà mở màn đã bị từ hôn, mọi người nói cô là giày rách, nhưng với tư cách là quản lý cấp cao của công ty thuộc top 500 công ty hàng đầu thế giới, cô chưa bao giờ thiếu kỹ năng vượt qua thử thách. Để xem cô làm sao để đối phó với tên tra nam và tiện nữ kia, đoạt lại vận mệnh thuộc về mình.
Quả nhiên cô đã đoạt lại được vận mệnh của mình, cũng chứng thực câu nói cô mang mệnh phượng hoàng vàng của bà nội Tống, vừa mở cửa hàng vừa học tập, cuộc sống quả thực không thể suôn sẻ hơn...
Nhân vật phụ đoạt lại kịch bản nữ chủ của mình, kiếm tiền! Kiếm tiền! Kiếm tiền!
Đích nữ Cù Cẩm của Tây Bình hầu phủ, từ nhỏ được nuông chiều, từng được nuông chiều quá mức. Nàng bất chấp người nhà phản đối, cố ý muốn gả cho một vị tiến sĩ xuất thân hàn môn, vốn tưởng rằng hai người từ nay về sau sẽ được như sen nở rễ, cánh cùng bay. Ai ngờ nàng chỉ là một quân cờ để hắn ta leo lên quyền quý, từ đó về sau hắn ta một đường thăng chức, nạp quý thiếp, hãm hại phụ huynh nàng vào tù, mà nàng cuối cùng ôm hận mà chết.
Cù Cẩm sống lại một đời chỉ muốn báo thù rửa hận, sau đó nhàn nhã sống qua ngày tháng, lại bị hoàng đế ban một tờ hôn thư, tứ hôn cho đương kim thái tử Tiêu Trình. Tiêu Trình này chẳng phải là bạo quân sát phạt quả quyết, kiệt ngạo bất kham kiếp trước sao? Cù Cẩm kinh ngạc? Kiếp trước cũng không có việc tứ hôn này?
Kiếp trước, Tiêu Trình nghe tin nàng chết, tim của hắn như bị móc rỗng, sau đó hắn đích thân hạ chỉ xử tử tên phụ lòng kia, lại đặc xá người nhà của nàng, chỉ là nữ tử này đã trở thành tiếc nuối vĩnh viễn trong lòng hắn. Đời này Tiêu Trình quyết định sẽ tiên hạ thủ vi cường, hắn nhìn qua hai mắt trong suốt của nàng, đè nén cảm xúc bốc lên đáy lòng, nói: "Bất kể sau này địa vị của nàng ở trên đời này là như thế nào, thì địa vị của nàng trong lòng ta vĩnh viễn sẽ không thay đổi."
Tô Diên khí chất thanh cao, xinh đẹp động lòng người, là nữ thần trong cảm nhận của một chúng trúc mã.
Ngày nọ truyền ra tin đồn thân phận cô có điều uẩn khúc, là thiên kim giả của nhà họ Tô. Tin tức này khiến toàn bộ trúc mã, thậm chí là cha mẹ của họ đều khϊếp sợ không thôi.
Lúc trước không dám thổ lộ, nhân cơ hội này muốn đến ôm mỹ nhân về, cuối cùng lại thất vọng rời đi.
Ai ai cũng cho rằng người đẹp rơi xuống thần đàn sẽ trở thành một đóa hoa thố ti, tùy tiện leo lên một trong số trúc mã, lần nữa sống một cuộc sống an nhàn.
Nhưng cô chỉ muốn làm cánh chim ưng, tự do bay lượn.
Dọn ra khỏi tòa nhà nhỏ, một mình Tô Diên nhẹ nhàng bước lên chuyến xe lửa về hướng Đông Bắc, đi xuống nông thôn.
Khi mọi người cho rằng Tô Diên rời khỏi nhà họ Tô sẽ chết cóng ở Đông Bắc, lại truyền đến tin tức cô lên báo chí trở thành một người anh hùng mẫu mực.
Khi tất cả trúc mã thay lòng chuyển sang yêu thiên kim thật, Tô Diên dẫn Phó Bạch Mặc, nắm tay một cặp song sinh nhỏ, vinh quang trở về quê cũ.
Càng có tin tức truyền ra cô là cháu gái của một cụ ông nào đó đau khổ tìm kiếm nhiều năm.
*
Phó Bạch Mặc, kẻ mang danh "Chiến lang khu Bắc".
Anh luôn bày ra bộ dạng người sống chớ gần, cũng làm những chuyện tàn nhẫn nhất, chẳng những mấy đứa trẻ trong khu nhìn thấy anh là run bần bật mà ngay cả binh lính dưới trướng cũng sợ anh.
Chẳng qua chỉ có một người không sợ, đó là Tô Diên.
Tô Diên lúc nhỏ: "Phó Mặc Bạch, kẹo của em rớt xuống đất rồi, hu hu hu ~ hết kẹo ăn rồi."
Phó Mặc Bạch chỉ đành tung tăng đi lấy chocolate mình lén giấu ra để dỗ dành cô.
Tô Diên sau khi lớn: "Phó Mặc Bạch, váy em bẩn rồi, em..."
Chưa đợi Tô Diên nói hết lời, Phó Mặc Bạch đã bưng thau giặt đồ đến, cẩn thận giặt sạch chỗ váy bị bẩn.
Trong viện gia chúc nào đó ở quân khu phía Đông Bắc, tất cả mọi người biết đoàn trưởng Phó ít khi nói cười thương vợ mình nhất, dù hoàn cảnh gian khổ cũng muốn để vợ mình ăn đồ ngon nhất, mặc đồ ấm nhất!
[Bạch nguyệt quang lạnh lùng xinh đẹp x Anh trai quân nhân tàn nhẫn kiệm lời]
Thiện Phúc Bảo chuyển kiếp, mang theo một túi đại lễ, đầu thai vào một nhà nông thời cổ đại, trong túi đại lễ chỉ có một, chính là có được max độ hảo cảm của động vật.
Trong nhà, gà mái quý nàng, ra sức đẻ trứng để nàng ăn no. Trong núi, động vật nhỏ mến nàng, hái quả rừng, tặng thảo dược cho nàng. Mà con người là động vật cấp cao, tự nhiên cũng sẽ yêu thương nàng.
Truyện dã sử, không liên quan nhiều đến triều chính, hoàng thất, nam chính là người thường, chủ yếu nói về sinh hoạt gia đình trong thôn trang nhỏ.
Sau khi trở về từ Tu chân giới, khả năng giao tiếp với động vật của Lục Nịnh vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Vốn dĩ chỉ nghĩ rằng an an ổn ổn sống một cuộc sống bình phàm. Nhưng bởi vì sự tồn tại của “bàn tay vàng” này, cùng với sự khó khăn trong việc tìm hiểu về các con vật đi lạc trong thành phố, cô lại phải cân nhắc.
Thành phố Dung đã xây dựng một Khu bảo vệ động vật, có diện tích 20 ha, động vật đi lạc trong thành phố đều được gửi đến đây.
Theo quy định thú cưng mới nhất của thành phố, không có giấy phép nuôi chó, không dây xích, không hốt phân, thì đều sẽ bị đối xử như động vật đi lạc. Con sen phải nộp tiền phạt và cung cấp bằng chứng chứng minh thì mới có có thể lãnh thú cưng về.
Một khi bị phát hiện vứt bỏ thú cưng, ngoài việc bị phạt tiền, trong vòng 05 năm sẽ không được nhận nuôi bất kì con vật nào.
Nếu thú cưng làm tổn thương người khác, chủ sở hữu phải chịu trách nhiệm, thú cưng sẽ được gửi về Khu bảo vệ động vật.
Không được ăn, mua bán thịt chó mèo.
Nếu phát hiện các hành vi trên, người dân có thể gọi đến đường dây nóng để báo cáo. Thành phố sẽ xử lý nghiêm khắc các doanh nghiệp cố tình vi phạm.
……
Diễn đàn Thành phố Dung:
“Gần đây, Khu bảo vệ động vật được thành lập, những người dắt chó đi dạo trên đường phố quá văn minh. Tôi chỉ có thể nói rằng lần này nhà nước đã làm rất rất tốt. ”
“Đúng đúng đúng, tôi rất khó chịu với người không xích chó. Ha, họ nói rằng chó của họ không cắn đâu, tao nghe mà tao tức :)))”
“Nếu không có động vật đi lạc, thì những người đó cũng không có cơ hội làm hại chúng rồi.”
“Lần này những người yêu chó và những người ghét chó nên hòa thuận với nhau đi, đừng suốt ngày cạch mặt nhau nữa. ”
“Hơn nữa mọi người có phát hiện ra không, bên trang web chính thức của Khu bảo vệ động vật vừa đăng thông báo tìm chủ nhân, rất nhiều chó mèo đi lạc chưa đến 02 ngày đã tìm được chủ nhân, bọn họ làm sao có thể xác định những con chó con mèo này đi lạc mà không phải bị vứt bỏ.”
“Lầu trên, tui nghi ngờ có người trong Khu bảo vệ động vật có thể nghe hiểu tiếng động vật ”
“Ha ha ha, bớt xem tiểu thuyết huyền huyễn lại đi ba”
“Lạc đề rồi, hiện tại nói về chính sách này, mấy người có để ý không, thành phố Dung bắt đầu cấm cửa hàng thú cưng và trung tâm chăn nuôi bán chó mèo và các động vật khác. Nếu bạn cần nuôi thú cưng trong tương lai bạn chỉ có thể đến Khu bảo vệ động vật và trung tâm cứu trợ.”
“Tốt quá, nhận nuôi thay vì mua bán. “
“+1, để kiếm được nhiều chó mèo trong tuần, nhiều người chẳng màng lương tâm”
“Nghe nói sau này nuôi thú cưng còn phải làm bài kiểm tra, chậc chậc chậc, học ngo* không xứng.”
“Tăng ngưỡng nuôi thú cưng, nhưng quy định vẫn chưa có, vậy là chúng ta còn phải đợi thêm vài năm nữa”
……
Lục Nịnh: “Tụi mày dạy cho tốt chó mèo trong nhà mới, dạy tốt thì có lương nha ~”
“Gâu ~” (có tiền rồi, có phải muốn ăn cái gì thì ăn không?)
“Gâu ~” (quá ngốc, dạy không được thì phải làm sao?)
“Gâu ~” (nếu không nghe lời, có thể đánh không? )
Động vật bị lạc trong Khu bảo vệ động vật đều giành nhau vị trí giáo quan*, tuy rằng chúng nó không thiếu ăn thiếu uống, cũng không muốn bị nhận nuôi, nhưng cuộc sống chung quy lại vẫn cần đến niềm vui.
Nếu nuôi thú cưng cần có điều kiện, thì phải chăng sẽ không còn thú cưng bị vứt bỏ, bị tổn thương nữa?
Hướng dẫn đọc truyện của tác giả:
1. Về triệt sản chó mèo, bài viết này sử dụng cách ly vật lý, khám sức khỏe, sau đó xác định triệt sản, đây là trạng thái lý tưởng và không có giá trị tham chiếu. Người mới nuôi thú cưng, nếu bạn có bất kỳ câu hỏi nào, hãy liên lạc với bác sĩ thú y kịp thời để xác nhận.
2. Các loài động vật trong văn bản đều có chỉ số IQ tám hoặc chín tuổi, giống như trẻ em. Chúng có thể giao tiếp với nữ chính, nhưng chúng không thắc mắc tại sao nữ chính có thể hiểu ngôn ngữ của chúng. Chúng không có khả năng nghĩ sâu xa đến mức độ đó.
2. Truyện có phá án, nhưng không nhiều, giai đoạn đầu là giải cứu động vật đi lạc, giai đoạn sau là sắp xếp chỗ ở cho chúng.
3. Nữ chính 16 tuổi, tuyến tình cảm được thể hiện ở vài chương cuối, cốt truyện là chủ yếu.
4. Nếu chưa bao giờ nuôi chó mèo, chẳng may chúng mắc lỗi, hãy nhẹ nhàng với chúng và quản tốt nắm đấm của bạn…
Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Lục Nịnh, Lương Túc ┃ vai phụ: Mèo, chó, các động vật khác ┃ khác:
Một câu tóm tắt: Cuộc sống hằng ngày khi có thể nghe hiểu tiếng động vật
Lập ý: Con người và động vật chung sống hài hòa.
—
Lời của Niên:
Đọc truyện giải trí là chính, đừng suy nghĩ logic quá nhiều :33
Giới thiệu:
【 Điên loạn nhưng cực phẩm đế vương công VS Vạn người mê vương gia thụ, còn có tên 《 Hoàng huynh vì sao nhìn ta bằng ánh mắt ấy 》, 《 Cách giả mạo huynh đệ dưới mắt bạo quân 》】
1.
Năm Thiên Vận thứ mười hai, kinh thành thất thủ, tông thất hoàng tộc tán loạn khắp nơi. Mười bốn năm sau, dưới bàn tay sắt máu của tân đế, Đại Chu hỗn loạn cuối cùng cũng trở lại thái bình.
Đúng lúc này, một nam tử trẻ tuổi từ ngàn dặm xa xôi tìm về kinh thành, tự xưng là hoàng đệ ruột - Lục hoàng tử Phù Diệp bị thất lạc năm xưa, khiến triều đình chấn động.
Phù Diệp quỳ giữa điện, ngẩng đầu đã thấy ánh mắt sắc lạnh như dao của hoàng thượng.
Nhớ lại kết cục trong nguyên tác - bị chém đầu treo trên thành lâu ba năm vì tội mạo danh, hắn run rẩy toàn thân!
Làm sao để giả làm hoàng đệ sống sót dưới tay bạo quân? Đây quả là vấn đề nan giải!
Thế là hắn trực tiếp ngất xỉu dưới chân hoàng thượng ngay trước mặt y.
2.
Tính tình của tân đế thất thường, độc đoán chuyên quyền, dùng hình phạt tàn khốc trị quốc, lên ngôi nhiều năm chưa từng có ai dám bước vào hậu cung.
Nay có kẻ tự xưng là hoàng đệ, bệ hạ phong làm Vương gia.
Triều ta dùng võ lực trị thiên hạ, chư hoàng tử đều thiện chiến, vì vậy mọi người đều cảm thấy vị quận vương hay ngất xỉu này thực quá khác biệt với bệ hạ.
Khác đến mức như đồ giả mạo!
Hơn nữa: "...Chẳng phải Hoàn vương điện hạ đẹp đến bất thường sao?!"
Mặt phấn da trắng, rất giống mỹ nhân kế của địch!
Tính cách cũng quá khác biệt! Bệ hạ nghiêm nghị, thích tĩnh lặng, Hoàn vương lại náo nhiệt, đúng là loại người hoàng thượng ghét nhất!
"Bệ hạ cả đời ghét nhất lừa đảo, sớm muộn cũng vạch trần âm mưu của hắn."
"Bọn trung thần chúng ta sống dưới ánh mắt bệ hạ còn run như cầy sấy, nếu hoàng thượng phát hiện hắn giả mạo... không dám tưởng tượng hắn sẽ thảm thế nào!"
Phù Diệp: Run như cầy sấy!
3.
Quần thần mỗi ngày ba hỏi: "Hôm nay Hoàn vương điện hạ bị lộ chưa?"
Nội thị: "Chưa, nhưng hôm nay bệ hạ ba lần sai người hỏi vì sao điện hạ chưa về cung nghỉ ngơi."
Quần thần: "?? Bệ hạ lại dịu dàng với điện hạ vậy hả?"
Nội thị: "Cũng không hẳn, nô tài một đêm canh gác, thoáng thấy Hoàn vương điện hạ bò ra từ rèm châu, toàn thân run rẩy như muốn cầu cứu, lại bị bệ hạ vô tình nắm chân lôi trở vào."
Quần thần: "!!"
Sử quan đời sau ghi chép: "Diệp Hoàn vương, được hoàng thượng yêu chiều... à không... yêu thương hết mực... ờ... sủng ái vô cùng."
Hướng dẫn đọc truyện:
PS: Như tên gọi, vương gia giả mạo, không có huyết thống.
Giằng co tình cảm, thời điểm yêu nhau là biết vương gia giả rồi.
Văn cung đình nhẹ nhàng!!
Thể loại: Xuyên việt thời không, điềm văn, triều đường, trưởng thành.
Một câu giới thiệu: Hoàng huynh vì sao nhìn ta bằng ánh mắt ấy!
Bà chủ Yến Thu Xu của cửa hàng nào đó nhận thầu mấy trăm mẫu đất, xây dựng trang viên, nuôi mấy trăm con heo dê bò, gà vịt. Cuộc sống mỗi ngày là cầm máy quay quay hôm nay ăn gì, làm fan hâm mộ thèm ăn gào khóc.
Đến khi một chuyện ngoài ý muốn đột nhiên xuất hiện, nàng mở mắt ra đã thành nữ phụ trong văn trạch đấu.
Nguyên chủ vì trạch đấu thất bại mà bị đuổi đến thôn trang, lại bị cường đạo cướp đi.
May mà có một tướng quân thiếu niên đi ngang qua diệt ổ trộm cướp, nàng sống sót, gia tộc lại chê nàng không còn thanh danh nên xóa tên.
Yến Thu Xu thành kẻ hắc hộ*
*Hắc hộ: chỉ những người không có trong đăng ký nhân khẩu.
Mà trong thời đại này, hắc hộ sẽ bị cho vào đại lao!
Yến Thu Xu vì mạng sống, nửa đêm gõ cửa nhà tướng quân thiếu niên. Dưới ánh mắt cảnh giác của đối phương, nàng vô cùng chân thành tự tiến cử mình: "Dân nữ ngưỡng mộ tướng quân, cho nên liền làm món cua xào cay tự tiến cử..."
Đối phương đỏ mặt lên, vừa thẹn vừa giận.
Yến Thu Xu vội giải thích: "Muốn trở thành đầu bếp của tướng quân, làm cơm cho tướng quân cả đời!"
Thiếu niên: "..."
***
Yến Thu Xu nói nấu cơm thì nấu cơm thật.
Ngày đầu tiên nàng được tướng quân đưa về nhà đã làm nước ô mai, chữa được bệnh kén ăn của Tiêu phu nhân đã mắc từ lâu, ăn căng cả bụng!
Ngày n, làm gà nướng ăn kèm cơm, gà nướng phối với các nguyên liệu khiến đời thứ ba Tiêu gia bị người ta ghét bỏ trở thành đứa nhỏ được hoan nghênh nhất trong học viện!
Ngày n+n, phế Thái tử không còn sống lâu trong truyền thuyến được nàng cho ăn mà sống lại!
Chỉ có thiếu niên nào đó mang nàng về lại lén nhìn nàng với ánh mắt đen kịt, hung hăng nói: "Tất cả mọi người đều có phần, ta cũng muốn~"
Yến Thu Xu ung dung liếc nhìn thiếu niên: "Vậy ngài đừng tới đưa tin một ngày ba bữa nữa!"
***
Yến Thu Uyển trùng sinh.
Nàng ta dựa vào tiên tri cứu được thế tử Tấn Vương tương lai sẽ làm hoàng đế, thuận thế ném hòn đá trừ khử đích tỷ và thứ tỷ Yến Thu Xu sẽ trở thành hoàng hậu tương lai.
Nàng ta đã trải con đường lụa là cho mình.
Sau đó, nàng ta chỉ cần quyến rũ Tấn Vương thế tử, chờ sau khi cả nhà Tiêu gia bị hủy diệt, Tấn Vương thế tử lợi dụng sự phẫn nộ của dân chúng mà mưu phản, đoạt vị.
Song, chờ đợi mãi lại phát hiện con thứ sáu Tiêu gia còn sống!
Nên Tiêu gia thất bại trở mình lần nữa!
Thái tử nên âm thầm chết đi lại xưng đế!
Mà phu quân nhà mình vì mưu phản mà từ thế tử biến thành tù nhân???
[Chuyện chủ blog trang viên mỹ thực làm thức ăn ngon ở cổ đại ~]
[Có bàn tay vàng nhưng không nhiều...?]
------
Chủ yếu là mỹ thực, truyện thiên về tuyến sự nghiệp cùng mỹ thực nên có tuyến tình cảm nhưng sẽ ít, nam chính là tướng quân thiếu niên nhưng thường ẩn thân
"Sống lại một đời, ta sẽ không để bất cứ ai định đoạt số phận của mình nữa!"
Cố Hiểu Thanh chết thảm dưới tay người chồng vũ phu, nghiện cờ bạc. Nhưng khi tỉnh lại, cô thấy mình trở về năm 12 tuổi - thời điểm định mệnh khi cả gia đình còn chưa rơi vào bi kịch.
Kiếp trước:
Chị gái bị ép gả cho gã què già, sống kiếp nô lệ.
Bản thân bị bán đi vì món nợ 100 đồng, trở thành vợ của tên bạo hành Phó Quốc Cường.
Cả nhà chìm trong nghèo khổ vì bị ông bà nội và chú thím bóc lột đến tận xương tủy.
Kiếp này:
Với trí nhớ về tương lai, Cố Hiểu Thanh quyết tâm:
Cứu chị gái khỏi cuộc hôn nhân địa ngục.
Chặn đứng âm mưu bán đứng mình của ông bà nội.
Vạch mặt những kẻ độc ác đã hút máu gia đình cô.
Từ một cô bé nông dân nghèo, vươn lên làm chủ vận mệnh!
Nhưng liệu một cô gái nhỏ có thể chống lại cả hệ thống gia trưởng khắc nghiệt?
Khi những kẻ xưa nay coi cô như con rối bỗng nhận ra: "Con bé này... sao khác lạ thế?"
"Một câu chuyện về sự phản kháng, nơi máu không phải là thứ duy nhất định nghĩa gia đình!"
Phiên bản ngắn:
"Tái sinh về năm 12 tuổi, Cố Hiểu Thanh nhận ra: Nếu không tự đứng lên, số phận sẽ lặp lại như cũ. Lần này, cô sẽ dùng mọi thủ đoạn để bảo vệ gia đình - dù phải đạp đổ cả trật tự đã ăn sâu vào xương máu!"
Thể loại: Tình hữu độc chung, hoan hỉ oan gia, gương vỡ lại lành, điềm văn, đa phần là học đường. Ánh mặt trời, tươi tắn, siêu đẹp trai công x Bệnh kiều, xinh đẹp, trái ớt nhỏ thụ.
Giới thiệu
Trường Trung học số 2 có một học sinh giỏi mới chuyển đến thoạt nhìn rất ngoan, nhảy vọt lên đứng đầu lớp.
Eo thon, chân dài, sạch đẹp như tranh vẽ, đồng thời cũng cứng nhắc, nhàm chán, lạnh lùng xa cách, người lạ chớ lại gần.
Cậu học sinh mới chuyển trường được một tháng, bạn cùng lớp huých vai Tạ Tinh Lan: “Này, thấy Hạ Khâm thế nào?”
Tạ Tinh Lan nhìn thoáng qua Hạ Khâm, cợt nhả đáp: “Một tên mọt sách chẳng có gì ngoài khuôn mặt.”
Rồi có một ngày, hắn và Hạ Khâm bị một nhóm côn đồ chặn lại ở cổng sau trường, Tạ Tinh Lan thấy Hạ Khâm giữ nét mặt tĩnh lặng cho tên côn đồ ba bạt tai.
Tiếng tát ngày càng lớn dần, tên côn đồ hết sức đánh trả.
Hạ Khâm vô cảm bật ra hai chữ: “Đau không?”
Tên côn đồ run lẩy bẩy: “Không, không đau.”
Hạ Khâm lạnh nhạt: “Vậy à, nhưng tao thấy đau.”
Cậu giơ bàn tay ứ máu đến trước mặt Tạ Tinh Lan: “Thổi giúp tôi.”
Tạ Tinh Lan: “…”
Đù má, vợ mình nóng bỏng quá trời.
Gỡ mìn:
Thụ có bạn trai cũ nhưng không có tiếp xúc thân mật.
Phần đầu là học đường, phần sau có liên quan đến giới giải trí.
Chua chua ngọt ngọt, cốt truyện từ chương 64-70 khá chua, có tình tiết bị ép chia tay.
Tóm tắt trong một câu: Bạn trai ngang tàng của tôi.
Ninh Kiều là người đẹp nổi tiếng ở trong đại viện, được thế hệ trước cùng nhà họ Giang định ra hôn ước từ nhỏ.
Cô có tính cách dịu dàng, thân thể yếu đuối, được gia đình cưng chiều từ bé.
Con trai nhà họ Giang hiện nay đóng quân ở một hải đảo xa xôi, còn có hai em trai và một em gái khó bảo, ai cũng không dám lấy.
Cha mẹ không nỡ để Ninh Kiều lấy chồng, nhưng thông báo xuống nông thôn đã đến.
Thân thể của cô như vậy sao có thể chịu nổi?
Sau khi cân nhắc một hồi, vẫn là đồng ý lấy chồng ở hải đảo.
Đường đi đến hải đảo rất gian nan, Ninh kiều xuống thuyền liền bị ốm, mơ một ác mộng.
Hóa ra, cả nhà bọn họ là đối chiếu tổ của nam nữ chính trong một cuốn tiểu thuyết niên đại.
Nguyên nữ chính và nhà chồng sống hòa thuận, vợ chồng hạnh phúc.
Còn nhà cô, em trai thứ hai dùng con nhện dọa cô, em trai thứ ba dùng chổi đuổi cô đi, em gái út cắt hỏng quần áo của cô.
Doanh trưởng Giang tính tình lạnh lùng, ra nhiệm vụ hàng năm cũng không về, chưa bao giờ bảo vệ cô.
Ninh Kiều từ giấc mơ tỉnh dậy, bên cạnh lại có thêm một người đàn ông đẹp trai cao lớn.
Doanh trưởng Giang bưng một bát canh gà nấu với dừa thanh mát bổ dưỡng, từng muỗng một dỗ cô uống.
Ba người em trai em gái ngoan ngoãn xếp thành một hàng, ngoan ngoãn gọi cô là chị dâu nhỏ.
Ninh Kiều: Sao lại khác với trong mơ vậy?
————————————
Kiếp trước, vợ mới của Giang Hành đã kéo ba người em trai em gái trở về con đường đúng đắn, nhưng vì cứu em gái út mà chết sớm.
Cả nhà bọn họ vì báo thù cho Ninh Kiều, rơi vào âm mưu, kết cục bi thảm.
Sau khi Giang Hành trọng sinh, việc đầu tiên là gọi ba đứa trẻ nghịch ngợm ra bờ biển nói chuyện, chưa kịp mở miệng em hai đã quỳ xuống: “Anh em sai rồi, kiếp trước không nên hù dọa chị dâu nhỏ, sau này mỗi ngày em sẽ đi bắt tôm hùm cho chị dâu nhỏ”.
Em ba nước mắt chảy dài: “Anh em sai rồi, kiếp trước không nên đuổi chị dâu nhỏ đi, sau này mỗi ngày em sẽ xào rong biển, cua và sò cho chị dâu nhỏ”.
Em gái út xoay đầu bóp chặt cổ gà, chỉ huy anh hai leo cây dừa: “Chị dâu nhỏ thích ăn gà nấu với dừa nhất, không hái dừa thì không kịp nữa”.
Tiếng pháo đón dâu vang lên khắp nơi.
Giang Hành quay đầu lại nhìn, liếc mắt một cái liền nhìn đã thấy bóng dáng nhỏ nhắn sợ sệt nhìn về phía mình.
Anh thề, đời này nhất định phải bảo vệ cô thật tốt.
————————————
Ban đầu, các chiến hữu và các gia đình quân nhân trên hải đảo đều nghĩ rằng cuộc sống của gia đình này nhất định sẽ rối loạn, vợ mới xinh xắn chắc chắn không thể trị được doanh trưởng Giang và những đứa trẻ nghịch ngợm của nhà anh.
Ai ngờ sau đó ——
Ninh Kiều ăn tôm hùm, trứng cá muối, da dẻ càng ngày càng trắng hồng mịn màng, cuộc sống ngọt ngào hạnh phúc, em trai em gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, được cả nhà chiều chuộng.
Trong buổi tiệc, một người bạn thân của Phó Thịnh Hòa hỏi anh bằng tiếng Tây Ban Nha:
“Phó tổng giám đốc của cậu đã mang thai con của cậu rồi, chị dâu vẫn chưa biết sao?”
Anh lắc đầu: “Hoan Hoan không chấp nhận sự phản bội. Nếu cô ấy biết, cô ấy sẽ biến mất khỏi thế giới của tôi. Đó là cái giá tôi không thể gánh chịu. Tôi đã giấu rất kỹ, đợi đến khi đứa bé chào đời, tôi sẽ mang nó về cho cô ấy nuôi rồi đưa người kia rời đi. Mọi chuyện sẽ kết thúc.”
Nói xong, Phó Thịnh Hòa dịu dàng gắp một miếng thịt nướng đặt vào bát của tôi nhưng anh không hề nhận ra tôi đang cắn chặt môi đến mức run rẩy.
Anh không biết rằng tôi đã học tiếng Tây Ban Nha. Tôi cũng đã sớm biết chuyện anh lén lút đưa cô ta đi khám thai.
Vậy nên, tôi cũng đã giấu anh một chuyện.
Tôi âm thầm hoán đổi thân phận với một người bạn mắc bệnh ung thư. Chỉ cần nửa tháng nữa thôi, ngày định mệnh của bệnh nhân sẽ đến. Và tôi, cũng sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của anh.
Dù anh có lật tung trời đất, cũng sẽ chẳng bao giờ tìm thấy em nữa...
Thủy Lang xuyên vào cô gái trùng tên trùng họ trong niên đại văn.
Cô gái lầm tưởng tiểu tam khiến mẹ mình tức chết là ân nhân, đầu tiên giao ra ngôi nhà và tài sản riêng của mình ở Thượng Hải, sau đó ngàn dặm xa xôi xuống thôn quê.
Mười năm sau bên trên hoàn trả tài sản, lại bị tiểu tam lừa gạt, xé di chúc, dẫn đến việc căn nhà và tài sản riêng do mẹ để lại đều rơi vào tay hai mẹ con tiểu tam.
Thủy Lang vừa nhận được thư lừa gạt của tiểu tam: Chẳng phải nên xé xát tiểu tam nát bấy như xé tờ giấy di chúc sao?
Nói là làm, Thủy Lang lập tức gửi thư điện báo cho vị hôn phu đã nhiều năm không liên lạc, nói là cần anh trợ giúp kết hôn để về thành phố lấy nhà, nếu như đồng ý thì đến trạm xe lửa đón cô.
Xuống xe lửa, nhìn thấy người đàn ông cực kỳ nổi bật trong đám người, Thủy Lang cũng không bất ngờ, vị hôn phu này rất biết xem xem thời thế, không thể nào không đến.
Nhưng nhiều năm không gặp, cô vẫn phải tiến lên xác nhận quan hệ: "Đồng chí họ Trâu?".
Người đàn ông bất ngờ nhìn cô với vẻ đánh giá, khẽ gật đầu...
Thủy Lang đưa hành lý cho anh: "Đi, đi đăng ký kết hôn."
Một tháng sau, Thủy Lang đưa người đàn ông đến cục quản lý bất động sản, nhìn thấy cả nhà hoảng hốt khϊếp sợ nhìn vị hôn phu mới của cô, đang định giễu cợt thì đột nhiên cảm thấy người đàn ông tuấn tú đang né tránh này có vẻ quen mắt.
Giây tiếp theo, con gái tiểu tam như gặp kẻ địch, kéo lấy cánh tay người kia: "Trâu Khải đã kết hôn với tôi rồi!".
Thủy Lang :...?
Vậy vị hôn phu bên cạnh cô là ai???
Châu Quang Hách:
#Tình cảm ngọt ngào, sảng văn sự nghiệp, nuôi dạy con cái êm ấm, cuộc sống gia đình đời thường#
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Huyền huyễn , Xuyên việt , Mỹ thực , Cung đình hầu tước, Kiếp trước kiếp này , 1v1 , Thị giác nữ chủ
Văn án:
Xuyên không, trong nhà có một phần ba mẫu đất, Tống Anh cho rằng mình có thể làm một cô thôn nữ giản dị chất phác.
Nhưng hôm nay, trên mảnh ruộng lại có thêm một nhánh nhân sâm thành tinh, ngày mai có thêm yêu quái ếch xanh, nuôi gà, gà có thể bay, nuôi lừa, lừa có thể cười…
Bộp! Có thể xóa hồ sơ rồi làm lại không vậy?
Không còn lựa chọn nào khác sao?
Vậy chỉ có thể làm ruộng nuôi yêu quái thôi ~
Đám yêu quái: “Lão đại, nam nhân kia tỏa ra hào quang lấp lánh, công đức vô lượng, vừa nhìn đã biết chính là thần tiên hạ phàm, ôm đùi người ta đi, sau khi chết có thể biến thành thần tiên đấy!”
Hai mắt Tống Anh tỏa sáng rực rỡ, đây chính là thịt Đường Tăng trong truyền thuyết sao?
Cần phải giữ chặt lấy, nhất định không được buông tay!
“Đại nhân, có thể cho ta cắn một miếng thịt được không? Không nhiều đâu, chỉ một miếng thôi!”
“...”
[ Mục tiêu của nữ chủ: Khi còn sống thì vàng bạc đầy nhà, sau khi chết thì vinh quang trở thành thần tiên! ]
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại, HE, Tình cảm, Làm ruộng, Trọng sinh, Niên thượng, Chủ thụ, Duyên trời tác hợp, Bình dân sinh hoạt
Giới thiệu:
Lâm Thù Văn từng là con trai độc nhất của Lâm gia.
Tuy cơ thể yếu đuối, tai bị điếc một bên, nhưng tính cách cậu ngoan ngoãn lương thiện, tất cả mọi người đều cho rằng cậu sẽ trở thành địa chủ nhỏ trẻ nhất.
Sau này lại lộ ra tin Lâm Thù Văn không phải con ruột Lâm gia, Lâm gia kế đó đón con ruột trở về, còn cậu thì bị đuổi về quê.
Trở về quê nhà, Lâm Thù Văn không cách nào tiếp thu được những thay đổi này, cậu qua đời ngoài ý muốn.
Sau khi sống lại, cậu quay về ngày đứa con út được đón về.
Lúc này Lâm Thù Văn quyết định sống tốt cuộc đời mình, từ bỏ thân phận địa chủ nhỏ của Lâm gia và vị hôn phu từng hứa bên cậu suốt đời.
***
Lâm tiểu công tử bị trục xuất về quê không giống mọi người, cậu yếu đuối mong manh, mặt trắng môi mềm, sở hữu đôi mắt mèo xinh đẹp nhưng xa cách.
Lâm công tử không thể đỡ nỗi chai dầu, bông lúa ngoài ruộng dường như cao hơn cả cậu, những thôn dân âm thầm vây xem đều sợ những bông lúa đó sẽ đè bẹp cậu mất thôi.
Sau này, các thôn dân bắt đầu gọi Lâm Thù Văn một tiếng tiểu Lâm tiên sinh.
Trên đường về nhà, Lâm Thù Văn không may gặp phải trận mưa to, vì để tránh mưa cậu không thể không mặt dày hỏi xin một thương đội một nơi để nghỉ ngơi.
Khi thanh âm dễ nghe của Lâm Thù Văn vang lên, cách một tấm màn che, vị chủ thương đội khó ngủ lâu năm, nhờ vào giọng nói ấy, bất ngờ chìm vào giấc ngủ.
Để duy trì kế sinh nhai, Lâm Thù Văn mỗi ngày đều đến chỗ đại địa chủ đọc sách cho hắn nghe.
Dần dần, đại địa chủ dường như không còn hài lòng với việc cậu chỉ đến đọc sách mỗi ngày nữa, những yêu cầu kỳ quái của hắn ngày càng nhiều lên.
Thoát khỏi bóng ma tâm lý, Lâm Thù Văn trở thành một bé mèo xinh đẹp với bộ lông mượt mà, ai thấy đều phải quay lại nhìn một cái.
Cuộc sống của cậu càng ngày càng tốt, người đến học văn, học vẽ cũng ngày một nhiều lên.
Cha mẹ Lâm muốn đón cậu quay về, hứa hẹn sẽ cho cậu làm quản sự. Thậm chí vị hôn phu còn tìm đến cửa, nói rằng hắn vẫn luôn nhớ cậu không quên.
Cuối cùng, Lâm Thù Văn thành địa chủ nhỏ, nhưng không phải địa chủ nhỏ của Lâm gia, mà là địa chủ nhỏ Nghiêm gia.
Đại địa chủ Nghiêm gia còn đối với cậu hết lòng hết dạ, trước sau như một, rất giống kiểu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
***
Đoạn kịch nhỏ:
Đêm khuya, Lâm Thù Văn đốt đèn muốn đi, vị đại địa chủ đang bệnh trên giường mở miệng giữ cậu lại.
Lâm Thù Văn quay đầu nhìn bóng dáng cao lớn của người đàn ông dưới ánh đèn mờ, sắc mặt không được tự nhiên, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Đêm đã trễ lắm rồi, cô nam quả nam, sợ là không được ổn lắm."
Nghiêm Dung Chi: "Có gì không ổn?"
Lâm Thù Văn: "Thân phận không ổn."
Nghiêm Dung Chi hướng dẫn từng bước: "Tiểu Lâm tiên sinh không ngại có thể lớn gan một chút, đem thân phận trở thành chính thức."
Tai trái Lâm Thù Văn không nghe được: "Cái gì?"
Nghiêm Dung Chi nhìn cậu nhóc nhỏ nghiêng tai trái, trên tai có một nốt ruồi đỏ nhỏ xíu, phảng phất như đang gọi mời hắn đến cắn một ngụm.
-----------------------------------------
Niên thượng, công theo đuổi thụ, lỗ tai thụ cuối cùng sẽ không khỏi, có giả thiết ca nhi, cuộc sống sinh hoạt nhỏ hàng ngày.
Tâm cơ thâm trầm đại địa chủ x nghèo túng cơ thể yếu đuối tai trái gần như điếc tiểu công tử
PS: Thụ không có quay về với "vị hôn phu" trên danh nghĩa
Tag: Bố y sinh hoạt, duyên trời tác hợp, làm ruộng văn, trọng sinh
Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Lâm Thù Văn, Nghiêm Dung Chi ┃ vai phụ: ┃ cái khác:
Một câu tóm tắt: Bị đại địa chủ lừa về nhà
Lập ý: Từ giàu về nghèo khó, bắt đầu học cách yêu lấy chính mình.
[Quân hôn + Ngọt sủng + Song khiết]
Giang Niệm Tư, một thiên tài chiến đấu xuyên về những năm 80 trở thành một mỹ nhân xinh đẹp ốm yếu, mảnh khảnh, yếu ớt.
Cô cứ nghĩ trên đường sẽ gặp những người tài giỏi, cô xắn tay áo, chuẩn bị chiến đấu với những người giỏi nhất.
Kết quả, gặp bà mẹ đanh đá, trọng nữ khinh nam, chị gái bạch liên hoa thì khống chế em gái, bà nội thì sĩ diện, em trai bị mẹ tẩy não, coi em gái là Trời!
Câu cửa miệng của gia đình là: Niệm Tư, con không làm thế được, con cần nghỉ ngơi!!
Mấy vấn đề cá nhân của Thẩm Trình, một cử nhân trong quân đội, luôn được các lãnh đạo chú ý, bạn thân cũng nhận giúp đỡ chuyện quan trọng, giới thiệu đứa em gái của mình cho anh: “Lão Thẩm, em gái tôi hơi béo, hơi đen cũng hơi lùn, nhưng rất ngoan ngoãn.”
Khương Tuệ Tuệ bỗng dưng xuyên sách, trở thành người bị đoạt đối tượng mà nghĩ quẩn trong lòng rồi nhảy sông tự vẫn, mỹ nhân yểu điệu bị người nhà ghét bỏ vì lớn lên quá xinh đẹp, bọn họ nói cô trông quá quyến rũ, không có dáng vẻ của con gái nhà lành, nhìn y hệt như hồ ly tinh.
Khương Tuệ Tuệ: “…” Tôi mà là hồ ly tinh á? Tôi thấy các người mới là đầu váng mắt hoa không nhìn rõ thì có!
Hệ thống: Đinh! Hệ thống chiến đấu miệng quạ đen đã được mở ra, chúc mừng ký chủ tu luyện miệng quạ đen thành công, đạt được khen thưởng là kem trắng da x1!…
Cầm trên tay hệ thống cực phẩm, Khương Tuệ Tuệ cho rằng pháo hôi cũng có mùa xuân, cuộc sống ở những năm 70 cũng rất hạnh phúc.
Cô chẳng những nấu ăn ngon còn biết bói toán, không những vậy còn tính rất chuẩn.
Ai ngờ lúc sau hệ thống lại nói cho cô biết nếu muốn tiếp tục sử dụng hệ thống thì phải tiếp xúc với một người đàn ông.
Khương Tuệ Tuệ: Tìm ai làm đối tượng mới tốt giờ?
Tống đại lão đem cô đè vào góc tường, nhẹ giọng nghiến răng nghiến lợi nói ở bên tai cô: Em còn muốn tìm ai nữa hả?
Thân thể yếu ớt của Khương Tuệ Tuệ ngã vào trong vòng tay của anh, sau đó khóc rống lên: “Nhẹ một chút, em đau rồi đây này!”
Không phải trong sách viết là nam chính Tống Thời Thanh chỉ một lòng lo cho sự nghiệp sao, cơ bản là không đặt cô gái nào vào trong mắt? Nhưng người đàn ông trước mắt này không chỉ quấn lấy cô mà còn muốn ăn cô…vào bụng!
Nguyên văn trong cốt truyện là nam chính đi theo hướng không có CP, còn nữ phụ thì đảm nhận vai pháo hôi, cuối cùng từ truyện tuyến sự nghiệp lại thành truyện ngọt sủng.
Nam chính không có ánh trăng sáng trong lòng và cũng không có bạn gái cũ, chỉ yêu một mình nữ chính.
Một câu tóm tắt: Mỗi lần nữ chính phát huy được sở trường miệng quạ đen thì sẽ nhận được khen thưởng của hệ thống.
Chu Ôn Ôn, gặp tai nạn đầu thai sang kiếp khác, luyến tiếc kí ức kiếp trước, nghĩ biện pháp bảo trì được trí nhớ. Sinh ra trong thời loạn lạc, lại phát hiện ra chính mình trọng sinh trong thế giới tiểu thuyết võ hiệp Ỷ thiên Đồ long kí, hơn nữa còn là mỹ nữ đại danh đỉnh đỉnh Nga My Chu Chỉ Nhược.
Biết trước được kết cục thê thảm, Chu Chỉ Nhược tái sinh này làm thế nào để thay đổi vận mệnh?
Note: Nữ chính thông minh bản lĩnh nhưng vẫn là con người bình thường có yêu có hận, do vậy cực kì ghét nhân vật Trương Vô Kỵ đa tình đa mang.
Nam chính không phải Trương Vô Kỵ. Nam chính cực kì đẹp trai, cute, an toàn, đáng tin cậy, chung tình… nói chung là vô cùng đáng yêu ăn đứt Trương Vô Kỵ.