Chu Mỹ Tây đã làm việc ở công ty được hơn ba năm. Tuy không dám nói là luôn cần mẫn tận tụy, nhưng cô vẫn luôn thận trọng trong lời nói và hành động. Thậm chí đi làm muộn hay về sớm cũng hiếm khi xảy ra, hình tượng của cô trong công ty luôn là một người tuân thủ kỷ luật.
Cô không thể ngờ rằng sai lầm lớn đầu tiên của mình lại là vô tình đánh trúng "cậu em" của tổng giám đốc trong thang máy.
Sáng nay khi vào tòa nhà công ty, cánh tay phải của cô đột nhiên bị tê. Vừa dùng điện thoại tra cứu cách giảm tê cánh tay, cô vừa vung vẩy tay và bước vào thang máy. Cô đến sớm nên trong thang máy không có nhiều người, cô tiếp tục cúi đầu vung tay để giảm cơn tê.
Do biên độ hơi lớn và lực mạnh, cô chợt cảm thấy mình đánh trúng thứ gì đó, sau đó nghe thấy tiếng "hự" từ phía sau bên trái.
Chu Mỹ Tây theo phản xạ nói "xin lỗi", khi ngoảnh đầu lại mới kinh hãi nhận ra người bị cô đánh trúng chính là tổng giám đốc của họ.
Nếu chỉ đánh trúng cánh tay hay đùi thì cũng không sao, nhưng nhìn vẻ mặt bối rối và nhẫn nhịn của đối phương, cộng với quỹ đạo vung tay, độ cao và vị trí đứng của anh, trong tích tắc Chu Mỹ Tây nhận ra mình đã đánh trúng "cậu em" của đối phương.
Hoặc có thể là trúng vào hai quả "bi"? Bởi vì Chu Mỹ Tây cảm nhận rõ ràng từ mu bàn tay đến đầu ngón tay đều có cảm giác chạm phải thứ gì đó hơi đàn hồi, chắc chắn không phải cảm giác cứng như khi đánh trúng đùi.
Hay là cả hai?
TÊN TRUYỆN : BẠN CÙNG BÀN CÓ KẸO KHÔNG?
TÁC GIẢ: FY16
THỂ LOẠI: CHỦ CÔNG, HIỆN ĐẠI, NIÊN THƯỢNG, VƯỜN TRƯỜNG, THỤ CAO HƠN CÔNG, THỤ SỦNG CÔNG, HE
EDITOR: MOECHAN
TÓM TẮT:
Ngao Minh An tính tình có phần kỳ quặc, nhưng sâu bên trong lại là một người nhạy cảm, luôn khao khát được yêu thương (CÔNG) X Lê Thâm Việt một người mà chẳng biết phải giới thiệu thế nào (THỤ).
Lúc mới quen, Ngao Minh An được Lê Thâm Việt mời đi ăn một bữa, y cười nói: "Cậu bạn cùng bàn này đúng là vừa đẹp người lại vừa tốt tính."
Sau này, khi đã trải qua một đêm ân ái, Lê Thâm Việt ghé sát tai Ngao Minh An, thì thầm bằng giọng khàn khàn: "Vợ yêu, vừa đẹp người lại tốt tính."
Cả hai đều thâm tình, cả hai đều yêu sâu sắc.
Niên thượng, truyện tập trung vào góc nhìn của công, thụ cao hơn công, trên giường công có phần yếu thế hơn, thụ gọi công là "vợ", "cục cưng", có tình tiết công gọi thụ là "cục cưng", "ông xã".
Cảnh báo: Ngược công (công chịu nhiều tổn thương), độc giả cân nhắc trước khi đọc.
Lưu ý: Truyện có nhiều yếu tố hư cấu, không giống với thực tế.
Các yếu tố "lôi" khác: Độc giả tự khám phá và cân nhắc trong quá trình đọc.
(Nội dung tóm tắt chỉ mang tính chất giải trí, không hoàn toàn phản ánh cốt truyện.)
Tháng 12 này, cùng "nhảy hố" nhé, ha ha!
HE
LƯU Ý:
- KHÔNG ĐỔI VỊ TRÍ CÔNG THỤ TRONG TRUYỆN NHÀ MÌNH! TAG ĐÃ GHI RÕ RÀNG, NÊN ĐỪNG CMT HỎI, ĐỪNG CÓ MÀ NGHỊCH CP. MÌNH RẤT LƯỜI NÊN CHỈ CẦN THẤY CMT KIỂU "CÔNG GIỐNG THỤ" SẼ KHÔNG ĐÔI CO MÀ TIỄN ĐI LUÔN NHÉ!!!
- Xưng hô đầu truyện
Công (Y) - Thụ (Hắn): Tôi - Cậu
- Khi yêu nhau:
Công - Thụ: Anh - em
Thụ - Công: Em - anh
- À thật ra, vì truyện niên thượng nên thấy xưng hô lúc đầu để nó chưa hay. Mà nghiệp dư nên cũng chưa biết đổi thế nào. Mà muốn đổi thì cũng lười đổi lại quá:)))) NÊN AI THẤY KHÔNG HỢP THÌ BỎ QUA TRUYỆN GIÚP MÌNH Ạ!!! MÌNH CẢM ƠN.
- Niên thượng nhưng công hay gọi thụ là anh. Ai lôi thì cân nhắc trước khi đọc.
Tên truyện: 《Bác sĩ Diêm là đại ma vương》 《阎医生是个大魔王》
Tác giả: Trương Thất Bồ 张七捕
Nguồn raw: Tấn Giang – Edit & beta: Carrot
Tổng số chương: 49 chương + 3 ngoại truyện
» Giới thiệu – phiên bản kịch tính «
Diêm Mặc, một đại ma vương không đứng đắn, vì tùy tiện cứu người mà bị Ủy ban Địa Ngục phán quyết phải thu thập đủ mười ngàn linh hồn ở nhân gian mới có thể quay về. Cô suy nghĩ mãi, chỉ những nơi có chiến tranh loạn lạc mới có thể đáp ứng được điều kiện này.
Tại Syria, cô gặp được bác sĩ Quý, một người đàn ông cao lớn, mạnh mẽ.
Người đàn ông này có dương khí rất mạnh, hấp thụ một chút có thể giúp cô dưỡng da, giữ được làn da đàn hồi.
“Bác sĩ Quý, anh có cần trợ lý không, loại có thể sưởi ấm giường ấy?” Cô cào nhẹ móng vuốt lên lưng anh.
“Bác sĩ Diêm, xin hãy giữ tự trọng.” Bác sĩ Quý nghiêm túc nói.
… Một lúc sau.
“Bác sĩ Quý, tiếp theo tôi phải làm gì đây?” Diêm Mặc, nằm bẹp trên giường, mệt mỏi đến mức muốn khóc, chợt nhận ra con người cũng biết hút tinh khí.
“Tôi.” Bác sĩ Quý để lộ cặp răng nanh sắc nhọn~
» Giới thiệu – phiên bản vở kịch nhỏ «
Một ngày nọ, Diêm Mặc đăng một bài viết lên diễn đàn Địa Ngục:
— Làm thế nào để quyến rũ con người?
Ngưu Đầu: Lão đại, đừng sợ, cứ xông thẳng lên!
Bạch Vô Thường: Lão đại, trời ơi, không ngờ khẩu vị của ngài nặng vậy!
Đế Thính: @¥%……&@¥
Diêm Mặc nhìn màn hình, gật gù suy tư.
Ngày hôm sau, diễn đàn lại xuất hiện một bài viết khác:
— Gấp! Làm sao để an ủi con người bị mình đâm vào? Tặng thêm mười năm tuổi thọ được không…
Nhãn nội dung: Không gian huyễn tưởng, ngọt ngào, hiện đại giả tưởng, sảng văn.
Nhân vật chính: Quý Trạch x Diêm Mặc
Nhân vật phụ: Kỷ Thù, Tiểu Thự, Từ Du Ninh,…
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Hào môn thế gia, Nhẹ nhàng, Duyên trời tác hợp, Phương Tây, Thị giác nữ chủ
Văn Án
Rạng sáng sáu giờ
Lương Uyển đến Na Uy – nơi không một ai biết cô. Ban đầu cô chỉ định “mượn” chút gene Bắc Âu. Nhưng vào đêm cô đang tìm kiếm đối tượng tại quán bar, một người đàn ông châu Á điển trai bất ngờ lọt vào tầm mắt cô.
Men rượu giúp người ta thêm can đảm, Lương Uyển bước đến trước mặt anh ta.
“Xin hỏi, anh có bạn gái chưa?”
Anh ta hơi mất kiên nhẫn, đáp: “Chưa.”
“Anh có bệnh tật gì hay tiền sử bệnh di truyền trong gia đình không?”
Anh ta ngừng lại vài giây, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Cũng không.”
“Anh không phải là người Trung Quốc đúng không?”
Anh ta cười nhạt, hỏi ngược lại: “Trông giống sao?”
Anh ta nói mình sống lâu dài ở Đức. Lương Uyển liền đánh cược sau này họ sẽ không bao giờ gặp lại.
Trong vòng hai tuần, cô tận dụng triệt để. Đến ngày về nước, cô để lại toàn bộ số tiền mặt còn lại cho anh ta và lặng lẽ rời đi.
*
Trở lại Bắc Kinh, Lương Uyển tiếp tục cuộc sống bận rộn, thỉnh thoảng nhớ lại đoạn ký ức như một giấc mộng.
Cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ lại gặp gương mặt đó một lần nữa.
Chu Lịch đứng bên cửa sổ, nhìn cô bằng ánh mắt nửa cười nửa không: “Cô Lương, 1000 Krone… có vẻ quá rẻ thì phải?”
“Tôi… tôi có thể trả thêm tiền.”
Bỗng nhiên cô nhớ ra trong mười ngày ở bên Chu Lịch, anh đã từng nói anh chưa bao giờ tha thứ cho sự lừa dối.
Tag: Hào môn thế gia | Tình yêu duy nhất | Định mệnh gặp gỡ | Tinh anh ngành nghề
Tóm tắt: “Ngủ trước yêu sau, chọc xong chạy mất.”
Tư tưởng cốt lõi: Sống vì chính mình.
Nội dung then chốt: vai chính: Dương Dực / vai phụ: Lăng Vân, Lăng Ninh.
Edit: Dương Vũ
Cái khác: 1×1, chủ công, thụ theo đuổi công, Mặt đơ chăm chỉ thẳng thắn công x Thành thục tao nhã nội tâm đen tối thụ.
Liệu trên đời này có người có thể bạn gặp lần đầu tiên khiến bạn vui vẻ, khiến bạn giữa thành phố ồn ào vừa nhìn thấy bóng lưng vẫn có thể tìm thấy được người ấy.
Có hay không một loại người, mặc cho thời gian trôi vội vã, anh ta cũng mãi mãi không phai nhạt trong lòng bạn, chỉ muốn lại gần anh ấy, càng lúc càng gần, cho đến khi giữa hai người không còn khoảng cách….
Nội Dung Truyện: Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng
Đọc truyện Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng bạn đọc sẽ đến với chuyện tình yêu có những vị khác biệt, đau thương có, hận oán có, nhưng sự thủy chung da diết lại hằn lên. Bắt đầu truyện là một cơ duyên nhưng để đi đến với nhau duyên không còn chưa đủ còn cần phải có sự nỗ lực không ngừng, còn cần sự bền chặt và còn mang theo cả cái nợ bên mình. Truyện với mở đầu là sợi dây yêu thương được vẽ lên vô tình và vô hình nhưng rồi lớn dần rõ nét theo thời gian.
Trong đêm mưa đau lòng đó, cô phóng túng mình, tặng thứ quý báu nhất của mình cho một người đàn ông xa lạ. Sau cả đêm kích tình, cô mang theo cơ thể đầy vết thương, lặng lẽ rời đi. Nửa năm sau, anh bất ngờ gặp phải cô lần nữa. Tinh linh bóng đêm quyến rũ lòng người đó cư nhiên lắc mình biến thành thư ký của anh? Chưa từng có người phụ nữ nào dám làm giống cô ta, xem anh như vật liệu dùng một lần, dùng xong liền bỏ đi.
Chẳng lẽ, đây chính là thủ đoạn cao siêu của cô ta? Cô ta đang vờ tha để bắt thật sao? Anh nhìn chằm chằm bóng lưng uyển chuyển của cô, lộ ra nụ cười ý vị sâu xa: Cô gái, chọc phải tôi, là phải trả giá thật lớn! Không phải là chơi tình một đêm một lần sao? Mình mới là người thua thiệt chứ? Vậy tại sao anh ta lại hùng hổ tới cửa đòi nợ? Không chỉ có cưỡng bức cơ thể của cô, còn bá đạo muốn bắt giữ tim của cô? Cho thì cho đi, ai kêu cô lại không tự chủ yêu anh? Nhưng, khi biết cô mang thai, nhưng anh lại thay đổi vẻ dịu dàng thường ngày, lạnh lẽo nhìn cô:
"Giết nó!"
"Tại sao?"
"Bởi vì, trò chơi kết thúc!"
Trong khoảnh khắc dao giải phẩu đâm xuyên động mạch, cô rốt cuộc hiểu rõ, chọc phải anh, đến cuối cùng sẽ phải bỏ ra một cái giá lớn bằng máu... Liệu đây có phải là đoạn kết cho truyện tình cảm của cả hai hay không, có hay không có một cái kết đẹp và toàn vẹn.
Truyện có rất nhiều tình tiết có thể nói là hài hước nhưng cũng có thể nói là bi thương. Nhân vật chính trong truyện là một câu thanh niên với nhiều điều kỳ lạ xảy ra xung quanh, có những điều mà không thể tìm được câu trả lời, vây quanh hắn là những xô bồ nhân thế mặc dù lòng chẳng hề vấn vương, một nhân vật lạ được tác giả Phong Cuồng; mời bạn đến với truyện đô thị này.
Kim lân khởi thị trì trung vật, nhất ngộ phong vân tiện hóa long.
(Kim lân há là vật trong ao, một trận mưa gió liền hóa rồng.)
Một thiếu niên có thân thể không rõ ràng đi vào chốn phồn hoa đô thị, hắn chỉ mong sống một cuồng sống bình yên như mọi người nhưng lại phát hiện hồng phấn gian nhân, thế lực khắp nơi lao vào hắn giống thiêu thân lao đầu vào lửa.
Chuyện quốc gia, chuyện thiên hạ, từ xuất thế đến cứu thế, hắn giống như một đầu mãnh hổ xuống núi, một đường không gì cản nổi.
- Có rất nhiều kẻ muốn giết ta, có người đã sám hối trong Địa ngục, cũng có người đang trên đường xuống đó.
Diệp Phàm.
Tô Lưu Ly vốn không hợp mắt với Diệp Phàm, lúc này nghe Diệp Phàm nói như vậy thì nàng liền tức giận trừng mắt Diệp Phàm. Chử lão đầu không trị được nhưng tôi có thể trị.
Diệp Phàm nói. Chử thần y không chữa khỏi bệnh, hắn có thể trị? Lời nói của Diệp Phàm giống như là một đạo sét vang lên giữa trời xuân. Dưới ánh mặt trời, Phúc bá cũng tốt, Tô Lưu Ly cũng tốt, thậm chí ngay cả Tô Vũ Hinh cũng cảm thấy đầu óc của mình bị chập mạch. Bọn họ giống như pho tượng điêu khắc đứng ở đó, quên cả nói chuyện, chỉ là trừng to mắt nhìn vào Diệp Phàm. Cứ như vậy ngơ ngác mà nhìn.