Con dâu trẻ, mẹ chồng già, cùng chung sống trong một gia đình, mỗi người đều có quan điểm riêng, cãi vả không ngừng,
Vợ chồng trẻ, vợ chồng già, quan niệm về cái mới và cái cũ liên tục xung đột;
Rốt cuộc thì gió đông thổi tan gió tây, hay là gió tây đánh bay gió đông,
“Anh chàng” mưu sinh nơi kẽ hở nên đi nơi nào…
***
Giới thiệu:
Xuất thân trong gia đình thư hương môn đệ[1],là tài nữ đệ nhất kinh thành, cuối cùng lại bị bán làm thiếp cho một thương nhân, rơi vào thảm cảnh muốn sống được, muốn chết cũng không xong.
Trùng sinh trở về, Liên Nguyệt Dao thề, đời này sẽ không bao giờ để kẻ khác thao túng vận mệnh của nàng. Nàng phải đi một con đường mới, không ngại gian khổ, quyết chí đi đến cùng. Nhưng thế sự vô thường, bánh xe vận mệnh đã sớm chuyển hướng, tất cả đều đi lệch khỏi ý định ban đầu của nàng.
[1] Thư hương môn đệ: ý chỉ con nhà có học, dòng dõi Nho giáo
Trích lời editor: Bạn mới tập tành làm edit nên văn phong chưa được hay và trau chuốt lắm, tiến độ có lẽ cũng sẽ không được nhanh nhưng cũng sẽ cố gắng hoàn thành xong hết truyện chứ k drop. Các bạn đọc và góp ý cho mình để sữa chữa cho phù hợp nhóe.
– Nếu để cho Đường công tử dùng một loại thực vật hình dung nương tử của cậu một chút thì sẽ là gì?
Đường Hạo Dương trầm tư:
– “Ừ, ừ…
– Chúng ta có thể nhảy qua, vị kế tiếp.
– Nếu để cho Đường phu nhân dùng một loại thực vật để hình dung một chút tướng công của cô một chút thì sẽ là gì?
Tạ Thanh Kiều che mặt mà cười:
– “Hoa Lan!”
– Vì hoa Lan trông nó nhẹ nhàng như quân tử, dáng cây dương dương tự đắc vì mùi thơm của mình sao??
Tạ Thanh Kiều: “Sai! Là cùng nó có thể làm bạn với cỏ dại, dù co trời hè nóng bức hay trời đông giá rét vẫn sống được, rất dễ nuôi!”
Tại Tạ Thanh Kiều sau mười năm bán đậu hũ, rốt cục hiểu: tình yêu chỉ là nước chát chấm đậu hũ, vỏ quýt dày gặp móng tay nhọn!
Phụ thân không thương, mẹ kế hãm hại, trưởng tỷ độc ác, di nương (mẹ của nữ chính) yếu đuối.
Ngày đầu xuyên qua lại bị mấy người được gọi là người nhà gán cho cái tội danh ‘cố ý đả thương người khác’ rồi đuổi đi, mỹ danh là tĩnh dưỡng ở trang viên.
Một người cuồng y học như Trần Mặc cũng phải nhíu mi, không sao, chỉ cần tiếp tục công việc là được!
Vì thế một Trần đại phu danh chấn thiên hạ ra đời, kết hợp cùng với vị thần thám mĩ nam, trở thành nữ pháp y đệ nhất thiên hạ, phá án cũng chọc được hoa đào!
Dựa vào nhân tình thượng vị, dựa vào thực lực khiến người đời thán phục.
Đến khi cô trở lại kinh đô, phụ thân nịnh nọt, mẹ cả dè chừng, trưởng tỷ thầm đố kị, các loai âm mưu thủ đoạn đều xuất hiện, ngày nay âm mưu ngày mai quỷ kế, rốt cuộc thì phải làm sao cô mới có thể được yên ổn mà nghiên cứu y học đây?
Đoạn ngắn 1:
“Tiểu Mặc, ta thích nàng” bạn mĩ nam nào đó dùng vẻ mặt xấu hổ lại có chút chờ mong thổ lộ với Trần Mặc.
“À” Trần Mặc vẫn tiếp tục làm mặt than, ánh mắt thẳng thắng nhìn chằm chằm bạn nam lõa thể nào đó trên bàn
“Nàng! Rốt cục nàng có nghe không vậy? Sao lại nhìn chằm chằm nam nhân khác như vậy chứ? Trong mắt nàng còn có ta không!” bạn mĩ nam đợi nửa ngày cũng không thấy Trần Mặc phản ứng gì cả, bắt đầu cuồng bạo muốn lật bàn.
Trần Mặc ngẩng đầu, “Vậy ngươi cũng cởi hết rồi nằm lên đây, tôi cũng sẽ nhìn anh chăm chú”.
Sắc mặt của bạn mĩ nam nhất thời trắng bệt mà bỏ chạy.
Trần Mặc thu hồi ánh mắt, tiếp tục giải phẫu thi thể.
Đoạn ngắn 2:
Trên khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú của Liễu Thừa Phong xuất hiện thần sắc hoảng loạn, vụng trọm nhìn sắc mặt của Trần Mặc, trong lòng thở phào một hơi, xem ra nàng còn chưa phát hiện, nhìn ngã ba trước mặt, hắn suy nghĩ nửa ngày mới quyết định nâng chân đi về phía bên trái.
Khuôn mặt than của Trần Mặc rốt cục cụng không thể duy trì nữa, “Liễu Thừa Phong, con đường này chúng ta đã đi ba lần rồi!”
Liễu Thừa Phong: Ta, ta, ta chỉ muốn đi cùng nàng lâu hơn một chút. Nhưng suy nghĩ nửa ngày, một người trí tuệ vô song nổi tiếng thiên hạ như Liễu Thừa Phong lại là một người mù đường,
Trần Mặc liếc mắt xem thường: lý do này ngươi đã dùng 108 lần! Nhanh lên, nếu không sẽ lỡ mất thời điểm vàng để khám nghiệm tử thi.
Nói xong liền sải bước tiến về phía trước, không thèm để ý tới bạn mĩ nam đang đứng ngốc ở một bên.
“Ai, chờ ta với” Liễu Thừa Phong nhanh nhẹn đuổi theo, nếu để hắn đi một mình thì không biết ngày nào tháng nào mới tới hiện trường vụ án đâu!