Võ Lâm chí tôn, người chơi Chử Trà
Bẫy cả thiên hạ, người oán người than
Phu nhân bất xuất, ai dám tranh phong.
Tóm tắt ngắn gọn: Ba gã bạn xấu quậy tung thế giới game võ hiệp.
Trích đoạn:
Pháo Thiên Minh cười khì khì trả lời: "Ngươi ở đâu? Ta qua đó."
Tinh Ảnh ra vẻ bí ẩn nói: "Ta ở kỹ viện Hồ Châu, ngươi mau tới đây."
Pháo Thiên Minh sững sờ một lúc rồi nói: "Chẳng trách Võ Đang lại vô dụng thế, hóa ra đại sư huynh của chúng ta là loại người này."
"Bớt nói nhảm! Lục Tiểu Phụng ở đây, ngươi mau tới đây. Tọa độ là 120, 70, nhớ cẩn thận nhé."
"Cẩn thận?"
"Nói nhảm. Trong ngoài kỹ viện có ba bang phái, trên 300 cao thủ đấy."
"Hả? Ngươi ở đâu?"
Sau một hồi im lặng, Tinh Ảnh mới trả lời: "Chuồng chó."
Đây là phần thứ 7 trong loạt truyện " Thần Châu Kỳ Hiệp " Của Ôn Thụy An
Truyện Thần Châu Kỳ Hiệp của tác giả Ôn Thụy An là truyện kiếm hiệp với những cao thủ, những bậc anh hùng bí ẩn mà mọi người phải e dè, nể sợ khi nghe danh.
Họ cũng trải qua bao khó khăn vất vả mới trở thành cao thủ võ lâm phải là bậc anh tài xuất chúng, tinh thông võ nghệ. thuật pháp, nhanh nhạy và nhất là tâm phải tĩnh.
Tĩnh để thấy được động, tĩnh để có thế mà động, tĩnh để làm đối phương bất động. Kỳ thật, cao thủ có một khỏa tịch mịch tâm, bởi vì cao thủ tạo nên vốn là dùng tịch mịch chồng chất mà thành.
Giới thiệu truyện:
- "Đây là một nam tử yêu khí lẫm nhiên, vì nữ nhân yêu quý, vì đạo nghĩa trong lòng, không tiếc đối địch toàn thiên hạ, bước lên câu truyện đồ thần! Nhiệt huyết và truyền kỳ, kích tình và cảm động..."
- Tư Đồ Chiến Dã, ta muốn quyết đấu với ngươi!
Phía bắc Dược Vương thành, trong Phi Tuyết võ viện, một thiếu niên gầm rống như đất bằng dậy sóng chấn kinh cả võ viện.
Phi Tuyết võ viện không cấm quyết đấu, chỉ cần hai bên đồng ý, không ai chết thì võ viện sẽ không cấm cản gì. Hai năm nay trong võ viện xảy ra mấy trận quyết đấu nhưng lần này hoàn toàn khác. Trước kia đa số là đám công tử ca quyết đấu tranh giành tình nhân, biểu diễn ra oai. Lần này là võ giả nhà nghèo lần đầu tiên khiêu chiến với võ giả nhà quan.
Từ xưa nghèo không đấu với giàu, dân không đấu với quan. Về mặt Thần Hồn đại lục, võ giả hàn môn và võ giả thế gia cách biệt một trời một vực. Nhiều người nghe tin tức này, phản ứng đầu tiên là đầu Tiêu Lãng bị lừa đá rồi sao?
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã ngàn năm, vạn năm. Không ai hay biết, nhân loại bắt đầu, một thời đại chuyển biến, chớp mắt đã che phủ thời gian kéo dài của lịch sử. Biển cả trước đây đã thành ruộng dâu, thung lũng ngày trước đã nhô cao thành núi. Những điều này đã chuyển biến trong lúc lơ đãng, từ cổ chí kim, có được bao nhiêu người từng chứng kiến sự thay đổi của năm tháng?
Núi cao khe sâu, thung lũng bình nguyên, sông lớn hồ rộng, vùng đất băng tuyết cực địa, tất cả đều biến đổi, nhưng từ trước đến nay, có vật gì tồn tại mãi không biến đổi? Vận động chính là thay đổi, vạn vật thế gian đều vận động, có tồn tại sự vĩnh hằng bất biến hay không đây?
Có người nói tình yêu chính là vĩnh cửu không thay đổi, nó có thật sự vĩnh cửu chăng? Có người nói niềm tin sẽ vĩnh hằng bất biến, điều này có thật là chân lý không? Có người nói sinh lão bệnh tử là vĩnh hằng bất biến, ai có thể khẳng định trên thế gian không có người bất tử?
Truyền thuyết khiến người ta say đắm, nhưng đằng sau truyền thuyết lại ẩn chứa không ít đau thương người ta không biết phải không?
Đây chính là một không gian thần bí, rộng rãi không bờ bến, hệt như tồn tại từ xa xưa, nhưng đã lại đã trải qua không ít biến đổi.
Bối cảnh của truyện là vào thời Đông Tấn (317-420)
Loạn bát vương làm nhà Tây Tấn suy yếu trầm trọng. Hàng loạt tông thất có thế lực và tài năng bị giết, khiến hoàng tộc khủng hoảng nhân sự không có người phò trợ. Chiến tranh xảy ra khiến nhiều vùng bị tàn phá. Các bộ tộc ngoại vi thừa cơ xâm nhập và làm loạn Trung Hoa.
Do khủng hoảng nhân sự, các vị vương nhà Tấn phải dùng tới các tướng sĩ người “Hồ” và họ nhân đó phát triển thế lực. Một bộ tướng của Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh (tham chiến bát vương) là Lưu Uyên[1] đã lớn mạnh trong lúc các sứ quân họ Tư Mã giết hại lẫn nhau. Khi loạn bát vương chấm dứt, Tư Mã Dĩnh đã bị giết; trong 8 vương chỉ còn lại Đông Hải vương Tư Mã Việt nắm quyền trong triều.
Lưu Uyên phát triển thành cánh quân độc lập. Năm 304, Uyên xưng làm vua, lập ra nhà Hán, sử gọi là Hán Triệu. Uyên mang quân đánh chiếm đất nhà Tấn. Trước khi Lưu Uyên nổi dậy, Lý Đặc, Lý Hùng ở Tây Thục đã nổi lên chống Tấn từ năm 302, cát cứ Tây Xuyên mà nhà Tấn không còn khả năng quản lý. Tháng 11 năm 306, Huệ Đế Tư Mã Trung bị giết, Hoài Đế Tư Mã Xí được lập lên thay. Nhà Tấn không dẹp nổi sự làm loạn của các ngoại tộc người Hồ tràn lan khắp trung nguyên.
Năm 310, Lưu Uyên chết, con là Vũ Đế Lưu Thông lên thay. Năm 311, Thông tấn công kinh thành Lạc Dương, bắt sống Tấn Hoài Đế và nhiều triều thần nhà Tấn. Trong cuộc tấn công của Lưu Thông, quân Tấn thất bại nhanh chóng do không đủ mạnh và các sứ quân nhà Tấn đều chỉ nhân loạn lạc để phát triển cơ đồ riêng, không có bụng cứu vua. Vua Tấn bị bắt nhưng vẫn không ai lập vua thay để có chính lệnh điều khiển “thiên hạ” cứu vãn tình thế. Mãi tới năm 313, nghe tin Hoài đế bị Lưu Thông giết hại, một bộ phận triều thần lập Tư Mã Nghiệp lên nối ngôi ở Tràng An, tức là Tấn Mẫn Đế. Năm 316, Lưu Thông lại đánh chiếm Tràng An bắt sống Mẫn Đế. Tấn Mẫn Đế làm tù binh rồi bị Lưu Thông giết chết. Nhà Tây Tấn diệt vong. Tồn tại từ năm 265 đến năm 316
Trong lúc ấy thân thuộc nhà Tấn bỏ chạy từ phía bắc về phía nam và tái lập nhà Tấn ở thành Kiến Khang, nằm ở phía đông nam Lạc Dương và Trường An, gần Nam Kinh ngày nay, dưới quyền Lang Nha Vương (琅邪王) Tư Mã Tuấn. Các họ lớn ở đó gồm có Chu 朱, Cam, Lữ, Cổ, Chu 周 ủng hộ Lang Nha Vương tự phong làm vua, tức là Nguyên Đế của triều Đông Tấn (東晉, 317-420) khi tin tức về việc Trường An thất thủ bay tới phương nam. Bởi vì các vị vua triều Đông Tấn thuộc dòng dõi Lang Nha vương, vốn là chi dưới trong họ Tư Mã, các nước Ngũ Hồ đối nghịch không công nhận tính chính thống của nó và lúc ấy họ gọi Tấn là "Lang Nha".
Chính quyền Đông Tấn quân phiệt và đầy mâu thuẫn tồn tại 104 năm. Trong thời kỳ đầu, chính lệnh ở miền bắc đã mất nhưng một số tướng lĩnh giữ thành phía bắc vẫn theo nhà Đông Tấn mà chống Ngũ Hồ như Lưu Côn, Lý Củ, Vương Tuấn. Trong khi đó ở miền nam, trong số các tướng lĩnh, một số người cũng muốn bắc phạt để dẹp loạn Ngũ Hồ (điển hình là Tổ Địch), nhưng vì nội bộ luôn chứa đựng mâu thuẫn nên không thể tiến hành chính sách bắc phạt trường kỳ, do các tướng lĩnh địa phương gây loạn, điển hình là hai cuộc nổi loạn Vương Đôn và Tô Tuấn. Do không có sự phối hợp đủ mạnh của miền nam, các thành phía bắc dần dần bị cô lập và cuối cùng bị quân Ngũ Hồ đánh chiếm. Có mấy lần Đông Tấn có cơ hội bắc phạt tốt, như lúc Hán Triệu bị quyền thần Lặc Chuẩn tiêu diệt (319) hay nhà Hậu Triệu bị Nhiễm Mẫn tàn phá (350) nhưng vì nội bộ lục đục nên Đông Tấn không thể làm cuộc "trung hưng"...
Cửu Thiên đại lục không gian rộng lớn vô cùng với đủ các tộc người: nhân loại, thiên linh tộc, thú tộc, hải tộc,...
Đây là một thế giới truyền kỳ với đấu khí và linh pháp.
Đẳng cấp phân chia trong truyện:
- Võ đồ, võ giả, võ sư, đại địa võ sĩ, hải dương võ sĩ, thiên không võ sĩ, truyền kỳ võ sĩ, truyền thuyết võ tông, tịch diệt võ thần.
Một người tư chất thấp,ngộ tính kém, phế vật trên con đường võ tu.
Công pháp cùng với các võ giả tồn tại các độ phù hợp khác nhau, độ phù hợp càng cao thì tu luyện sẽ càng nhanh, trong truyền thuyết độ phù hợp có thể đạt sau bảy phần sẽ tăng hiệu suất tu luyện gấp bội, thật bất ngờ, Dương Thạc đã tìm được công pháp phù hợp hoàn toàn với mình.
Những thiên tài tu thần công bí điển, tiêu hao vô số thiên tài địa bảo, miễn cưỡng cũng chỉ đạt tới cảnh giới Võ Thánh.
Dương Thạc tu công pháp cấp thấp, hướng về võ đạo đỉnh phong mà bước tiến.
- Tư chất của ta chỉ xứng đáng tu luyện công pháp cấp thấp?
- Các ngươi coi ta là đồ bỏ đi. Công pháp cấp thấp, trong mắt ta chưa hẳn không phải là một bộ công pháp có độ phù hợp mười phần, mà là hoàn toàn, thậm chí có thể là tuyệt thế thần công.
Trích đoạn:
- Nương tử, xuân tiêu một khắc trị giá ngàn vàng, chúng ta không thể vì khách đến thăm mà mất đi cảm hứng.”
Bàn tay vừa lật, đưa hai chân nàng tách ra, phân thân bạo dĩnh, mạnh mẽ áp mạnh vào mật hồ trung của nàng!
Tiêu Vãn Tình không kịp phòng, giật mình nói:
- Không được…
Lời chưa dứt chỉ thấy hạ thể bị xé rách cảm giác đau nhức, đảo hút một ngụm lương khí, một vật cứng rắn đã hung mãnh xung nhập!
“Ô…” Nàng môi bị bịt kín, uốn cong người, song thủ cuồng loạn hung hãn đánh vào ngực hắn, lệ thủy đầm đìa.
Trong phút chốc vừa kinh vừa sợ, bi ai khổ sở và tuyệt vọng, tu luyện hai mươi năm ngọc nữ thiên tiên đại pháp nay đã bị hủy!
Sở Dịch mang theo khoái ý phục hận, vừa liếm nước mắt nàng vừa lãnh khốc nói:
- Nương tử khóc làm gì, đây không phải là lần đầu tiên, yên tâm, phu quân sẽ đối tốt với ngươi.
Ngón tay như phi đạn, nhanh chóng phong trụ toàn bộ kinh mạch toàn thân nàng, không quan tâm tới đại địch bên ngoài, cẩn thận nhấc đùi ngọc của nàng, thô bạo liên tục đưa vào, không hề có chút thương hoa tiếc ngọc...
—————
Đã từng xem qua Phong Thần có thể lược bỏ tiết tử và chương một, bắt đầu xem thẳng sang chương hai.
Đương nhiên quý ngài cũng có thể xem tiết tử và chương một đơn giản chỉ là khai báo bối cảnh.
Nhắc nhở trước khi xem, ta đoán quý ngài cũng đã kinh ngạc lắm rồi! Chúc mừng!
Nguyên danh nên gọi là <<Thần khí đồ phổ>>, trên căn bản lấy chiến tranh phong thần làm bối cảnh.
Cố sự dung hợp tình tiết đấu tranh cung điện, võ hiệp, tu tiên, cổ ngôn, xuyên việt v.v…
Tam quan* vẫn như thường, Đát Kỷ không phải là vật hy sinh. Niên đại rất xưa, chưa qua khảo chứng thật sự, HE. [*gồm thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan]
HE, hừm ~
Điều kiện tiên quyết là không được bóp méo lịch sử, hãy xem ta làm thế nào biến nó thành HE nhé.
Một vài nhân vật phụ phối hợp diễn bên ngoài, tham khảo từ manga đồng nhân <<Phong thần diễn nghĩa>> của Ryu Fujisaki sama