Lớn lên giữa bầy sói, Ngọc Cẩn cứ ngỡ mình giống như Lang huynh, cũng là một con sói. Nhưng rồi định mệnh đưa đẩy, giữa đại mạc mênh mông, cô đã gặp hai người con trai, một nhu hòa như trăng sáng, một ngạo nghễ như gió hoang.
Như một chú sói cứ mãi đuổi theo vầng trăng vằng vặc, Ngọc Cẩn đã dành hết tâm tư ngóng vọng về Mạnh Cửu, người con trai để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng cô ngay từ lần đầu gặp gỡ. Từ đại mạc về Trường An, từ Lạc Ngọc phường đến Thạch phảng, từ thương trường đến cung đình, từng lời cô nói, từng việc cô làm, tất cả đều vì người đó.
Nhưng vầng trăng giữa trời vốn chẳng của riêng ai, chú sói cứ mê mải đuổi theo vầng trăng, mà quên mất bên cạnh nó, vẫn luôn có ngọn gió âm thầm làm bạn.
“Không phải mỗi đóa hoa đều sẽ kết quả, nhưng chúng sẽ sống, sẽ nở bừng rực rỡ, sẽ đón chào ánh dương, đưa tiễn ráng chiều, sẽ cùng gió nô giỡn, rồi cùng mưa đùa nghịch, cuộc sống như thế đã đủ phong phú lắm rồi, tôi nghĩ, hẳn chúng cũng không hề nuối tiếc…” - Đồng Hoa
Phương pháp duy nhất để nàng có thể sống sót là trong vòng năm năm, phải sinh ra con nối dòng.
Song không khéo chính là, Thượng Quan Bùi thống hận tất thảy nữ tử Tư Đồ Gia.
Một cuộc chiến không khói súng nơi hậu cung cứ như vậy vô thanh vô thức mở màn.
Hắn có tầm ảnh hưởng nhất giữa chúng quần thần, địa vị dưới một người trên cả vạn người, là một người thân thuộc nhất với hoàng đế, khiến người người căm phẫn.
Hắn bị thế nhân thóa mạ, quan thanh liêm đối với hắn căm thù đến tận xương tủy, hắn là chỗ dựa lớn nhất cho đám quan tham ô trên dưới trong triều.
Tại dân gian, một nửa bách tính cho rằng hắn là tham quan lớn nhất thiên hạ ngày ngày nguyền rủa, một nửa bách tính còn lại thì lại thờ phụng bài vị Trường Sinh cho hắn trong nhà ngày đêm thờ phụng.
Hắn chính là Triệu Tuấn Thần! Một người trời sinh đã định là tham quan, gian thần.
***
Bởi vì một nguyên nhân ngẫu nhiên nào đó, Triệu Tuấn Thần đã xuyên không đến một triều đại xa lạ, trở thành một tên tham quan ác danh khắp thiên hạ. Ở đây, hôn quân cầm quyền, khắp cả triều từ trên xuống dưới đều là gian thần, quan thanh liêm vô dụng, dân chúng chịu khổ.
Triệu Tuấn Thần không hề vì vậy mà chán nản, cũng không vì vậy mà thay đổi dã tâm của hắn, càng không ý từ quan ở ẩn, trở thành bình dân bách tính, chịu đựng sự nổi khổ khắp thế gian.
Vì lẽ đó, hắn chỉ có thể hòa vào đám tham quan trong triều, lợi dụng chức quyền, lực lượng, trở thành tên tham quan có quyền lực nhất từ trên xuống dưới, xoay chuyển càn khôn, hào quang sáng rọi.