Cuộc đời, mộ hương thoang thoảng, hoa tam nguyệt quẩn quanh.
Giang hồ đột nhiên đồn đãi, giáo chủ Mộ Cẩm của Quang Hoa giáo sẽ thành thân với võ lâm đệ nhất mỹ nữ Sở Vô Sương, còn chân thành mời Trữ Nhược đến chung vui, chuyện này là thế nào?
Chú thích:
-‘Mộ hương’ (hương hoa cỏ trong chiều hoàng hôn) trong truyện là tên một loại hoa
-‘Hoa tam nguyệt’ lại là tên một loại côn trùng
-‘Có ích gì’ là tên một loại kịch độc
======
Đôi lời editor: Bộ này cốt truyện mới, không theo mô tuýp cũ thường gặp ở những truyện ngược luyến. Phải đọc tới gần cuối mới rõ được chân tướng mọi chuyện. Quả thật hao tổn tâm tư :’(.
-“Tình yêu rốt cuộc là gì? Yêu đã mất mà sao tình còn mãi?”
Vẫn như cũ, ta edit BE nhưng kết cục có thể gọi là hả lòng hả dạ chứ không phải kiểu cẩu huyết nên mọi người có thể an tâm *dụ dỗ*.
Để một tia lửa nhỏ nhoi trong tận cùng bóng đêm vẫy vùng…đến cuồng dã….
Theo vô số vong hồn bướm kia hóa tro tuyết phiêu lạc.
Những dẫn dụ rợn người múa lượn dưới chao đèn.
Để vòng luân hồi của lời thề ước chờ không thành vĩnh viễn, trong phút chốc…
….tan thành khói sương…
Đạo nghĩa không thể chùn chân của thế gian thần tiên có thể lý giải hay chăng
Trắng nhợt….
Dành cho những bạn đã xem Túy Ngọa Hồng Trần
Đây là một bộ có liên quan đến nhân vật trong Túy Ngọa Hồng Trần nhưng không dính líu đến câu chuyện của Túy Ngọa, Mộng Hồ Điệp là câu chuyện riêng của nó, chỉ có chút kết nối với Túy Ngọa ở chương cuối cùng, nên có thể khi đọc vào câu chuyện lúc đầu các bạn sẽ hơi shock vì tình tiết và diễn biến của nó hơi lạ so với Túy Ngọa ( hãy kiên nhẫn đọc cho đến cuối để hiểu ^-^).
Dành cho những bạn thích xem BE: Đừng xem chương cuối
Chương cuối thú thật cũng không phải HE nhưng theo ý của ta, thì chỉ nên xem cái kết ở chương 11 là được rồi, vì cái kết của chương 12 khiến cho câu chuyện trở nên hơi lãng một chút.
Hắn đem tất cả tình yêu hắn có trao cho vị chủ nhân ấy, để đến cuối cùng cái hắn đổi lại chỉ là… một lần nữa lại bị bán đi.
Từ đây về sau không còn có ai mang tên Hoan tồn tại. Không. Có lẽ , từ cái ngày Hoan bị cải tạo thành một tính nô, thế giới này đã vĩnh viễn mất đi Hoan ….. hữu tình , vô tình đều là trống rỗng.
Ước vọng, hạnh phúc, cái nhân cách cuối cùng của một con người – tất cả đã hoàn toàn sụp đổ… đến tột cùng hắn vẫn chỉ là tính nô.
Đêm, trời đất tối đen như mực, không gian tối tắm khiến người ta có cảm giác khó thở.
Một hắc y nhân đem theo một chiếc hộp, cảnh giác nhìn tứ phía. Bỗng dưng hắn cảm thấy tim mình đập nhanh đến lạ thường, hắn biết, nguy hiểm đang gần kề.
"Đem chiếc hộp lưu lại" một âm thanh vang lên tự như từ phía chân trời truyền đến.
"Ngươi có biết trong đây là thứ gì không?"
"Biết, cho nên mới cần ngươi để lại"
"Ngươi đừng giả thần giả quỷ, hãy bước ra đây lão tử không sợ ngươi"
"Ta nghĩ sẽ không giết ngươi"
"Sao ngươi lại không nghĩ rằng ta sẽ giết ngươi" lời vừa dứt thì một quyền đã đấm thẳng tới kẻ đứng đằng sau núi tuyết khiến núi tuyết lập tức tản ra. Người nọ vòng ra sau hắc y nhân một cách đột ngột.
"Đem chiếc hộp đặt xuống đất" âm thanh lành lạnh vang lên.
Hắc y nhân cầm chiếc hộp chậm rãi đưa ra, đem hộp phóng lên mặt đất. Bỗng nhiên cổ tay hắn chuyển động, đưa ngón trỏ về hướng chốt nắp hộp có ý muốn mở.
Một đạo bạch quang lóe sáng như muốn cắt ngang bầu trời đêm, tiếp theo đó là một tiếng kêu thảm thiết đến tê tâm liệt phế.
“Lệ Băng kiếm… Hoàn Kiếm sơn trang…”, hắc y nhân trước khi tắt thở đã mơ mơ hồ hồ phun ra mấy từ rời rạc này.
Kẻ giết người từ trên thi thể lấy đi chiếc hộp, nghênh ngang bỏ đi.
Gió nổi lên, tuyết trắng mang theo nhiều điểm đỏ tươi nhảy múa khắp trời.