Gả tới Ngụy Vương phủ đã 5 năm, Ngụy Vương vẫn luôn ở biên cương, phu thê gặp nhau thì ít xa nhau thì nhiều.
Diêu Phẩm Nhàn thân là Ngụy Vương phi, trong lo việc nhà, ngoài gánh xã giao… Vì Vương gia mà tận tâm tận lực, quanh năm bận rộn, tinh thần mỏi mệt, thân xác hao gầy, chẳng dễ dàng gì.
Cho đến một ngày, nàng đột nhiên thức tỉnh ký ức kiếp trước, mới hay bản thân xuyên vào một quyển sách Mary Sue vạn người mê. Mà trong sách, nàng chẳng qua chỉ là nữ phụ bạc mệnh, tài mạo song toàn cũng khó thoát khỏi kiếp bi ai, bị nữ chính chèn ép suốt một đời.
Mà nữ chính kia, chẳng ai khác, chính là tỷ tỷ ruột của nàng – Diêu Phẩm Nghiên. Một kẻ ngoài thì thanh cao như bạch liên, trong thì thâm độc tựa trà xanh.
Sau khi tỉnh ngộ, Diêu Phẩm Nhàn thầm cười lạnh, chẳng cần níu giữ nữa, bỗng nhiên thông suốt, đi chết đi, cẩu nam nhân!
Cẩu nam nhân? Là Vương gia ư?
***
Năm năm trước, tỷ tỷ Diêu Phẩm Nghiên sợ hãi Ngụy Vương đương triều là kẻ chinh chiến khắp nơi, ra tay tàn nhẫn, không hề ôn nhu, bèn bỏ trốn ngay trước khi thành thân. Không còn cách nào khác, Diêu Phẩm Nhàn, thân là muội muội, đành phải thay tỷ xuất giá.
Năm năm sau, Ngụy Vương đại thắng trở về. Mà tỷ tỷ đào hôn năm ấy, nay lại chật vật quay về.
Cả kinh thành đều chờ để cười nhạo Diêu Phẩm Nhàn, nhưng nàng chẳng chút bận tâm, ngược lại thần thái càng thêm rạng rỡ, dáng vẻ tiêu dao thong dong… Không chỉ đối với chuyện trong phủ hay xã giao bên ngoài đều tùy ý cho qua, mà ngay cả mọi việc cũng chẳng còn lấy Vương gia làm trung tâm như trước.
Lâu dần, đến cả Ngụy Vương cũng không khỏi nghi hoặc: Nàng… thật sự không còn để hắn trong lòng nữa ư?
Ghi chú:
Trước khi về nước, tôi rủ Chu Thần An, người bạn lâu ngày không liên lạc, chơi Vương Giả Vinh Diệu.
Cậu ấy lập tức đồng ý, giúp tôi thắng liền năm ván cho đến khi tôi bảo đi ngủ.
Lúc đó tôi không hề hay biết, Chu Thần An đã là tuyển thủ đi rừng hàng đầu, hiếm khi livestream và thường từ chối lời mời chơi cùng.
Vậy mà hôm đó, cậu ấy lại nhận lời mời của tôi ngay trên sóng.
Fan hâm mộ lập tức xôn xao, tò mò về thân phận của tôi.
Đúng lúc này, một người tự xưng là bạn học cũ tung tin tôi từng được bao nuôi cho một tài khoản marketing.
Ngay lập tức, tôi bị tấn công bởi vô số lời lẽ lăng mạ.
Chu Thần An lập tức đăng Weibo:
"Bịa đặt? Dám đối chất không?"
Ta đem cơm sang cho thư sinh ở nhà bên suốt năm năm.
Thư sinh đỗ đạt làm Thám hoa, nhưng lại chẳng quay về cưới ta.
Kẻ khác cười ta ngu dại, ta tuy buồn khổ, song vẫn giả vờ ung dung, phẩy tay cười nhạt.
Mãi đến năm ấy, tiểu nương của ta bị chính thất đánh cho suýt mất nửa cái mạng, ta vì chút tình xưa nghĩa cũ, đành hạ mình đến cầu xin hắn.
Cầu hắn nghĩ cách mời được đại phu họ Đổng danh tiếng nhất kinh thành tới xem bệnh, lại giúp ta tìm chút thuốc cho tiểu nương.
Thư sinh khó xử khuyên rằng: "Chẳng phải ta không muốn giúp, chỉ là chuyện hậu viện nhà cha nàng, ta sao quản được? Ta biết tiểu nương của nàng bị oan, nhưng làm thiếp thân, lẽ nào lại không phải chịu đòn?"
Nhiều năm sau, thư sinh vì bị người liên lụy mà chịu giáng chức, phải tìm đến trước mặt ta cầu xin.
Khi phát hiện Phí Tố có người phụ nữ khác bên ngoài, tôi đau đớn tột cùng, phát điên lên.
Anh ta lạnh lùng đứng nhìn, chẳng chút lay động.
“Cả đời chỉ giữ lấy một người thì thiệt thòi quá. Đời người ngắn ngủi, phải biết tận hưởng niềm vui.” Anh ta khuyên tôi, “Đường Thần, em cũng nên thử ra ngoài tìm chút niềm vui đi.”
Về sau, tôi làm đúng như anh ta mong muốn, tìm một chàng trai trẻ trung, điển trai.
Phí Tố lại khổ sở cầu xin tôi quay đầu nhìn anh ta một lần.
Nhà họ Mạnh chúng ta, cứ cách vài năm lại có một nữ tử thức tỉnh dị năng.
Song bí mật này, từ trước đến nay đều bị các nam nhân trong tộc giấu kín.
Mãi đến ngày hôm ấy, trưởng tỷ t,ự s,á,t, chỉ để lại bên tai ta một câu:
"Ghi nhớ kỹ, tuyệt đối đừng để ai phát hiện muội là kẻ đã thức tỉnh."
Ầm.
Trong khoảnh khắc ấy, ta chợt bừng tỉnh.
Thị nữ của ta, vốn là kẻ xuyên không đến từ dị thế.
Nàng vẫn tưởng mình che giấu rất khéo.
Nhưng kỳ thực, ta sớm đã thấu rõ lai lịch của nàng.
Bởi trước nàng, ta từng ban tử một người đồng hương của nàng rồi vậy.
Sở dĩ lưu lại mạng sống mọn này…
Ấy là bởi ta nhận ra nàng có đôi phần bất đồng với nữ tử xuyên thế kia.
Vì không muốn nuôi con giúp người khác, Tiêu Thanh Như hủy hôn với trúc mã.
Đang chuẩn bị một lòng gây dựng sự nghiệp, lại bị người từ kinh thị tới để mắt tới.
Hứa Mục Chu là phi công có triển vọng trẻ tuổi nhất, lần đầu tiên gặp mặt đã đem lòng yêu em gái của bạn mình. Nghe nói cô đã đính hôn rồi, anh chỉ có thể đè tâm tư của mình xuống.
Đột nhiên có một ngày, người trong lòng từ hôn! Hứa Mục Chu mưu đồ đã lâu, chủ động xuất kích, cuối cùng cưới được Tiêu Thanh Như về nhà.
---- Sau khi bị thương.
Hứa Mục Chu: "Vợ, chúng ta ly hôn đi." Tiêu Thanh Như: "Anh nghĩ hay lắm." "Anh là người tàn phế." "Phế hay không thì phải kiểm tra thử mới biết được."
Tô Mặc, một đặc công tài giỏi với y độc, vô tình xuyên vào sách, vừa bắt đầu đã phải chịu cảnh bị đày ải đến nơi hẻo lánh, nghèo khổ. Nàng phải vượt qua đèo núi, lội suối, đi qua sa mạc, một hành trình đầy gian nan và vất vả.
Không sao, cô nương ta có không gian mạnh mẽ, đã sớm dọn sạch quốc khố Hoàng Đế, chẳng để lại một thứ gì cho hắn, à không, trừ một khúc xương heo thừa lại cho hắn!
Không gian trong tay, nàng có thể làm được tất cả.
Trên con đường lưu đày, nàng thay đổi số phận, cải mệnh cho người nhà, giúp cha minh oan và sửa lại những oan án. Cũng nhờ vậy, nàng thu được một ngọc diện lang quân.
Không ngờ, thân phận của người này lại phức tạp hơn tưởng tượng, lại là người quen cũ...
Khi con trai độc nhất tám đời của Bùi gia ở Yên Bắc qua đời, ta bụng mang dạ chửa, cầm tín vật của hắn khóc ngất trước cổng Bùi phủ.
Vốn định trà trộn kiếm vài bữa cơm rồi trốn đi.
Ai ngờ lại sinh non.
Tỉnh giấc lần nữa, Bùi gia nhị lão mỗi người ôm một tiểu cục bột, cười đến không ngậm được miệng.
"Giống! Mũi giống, mắt cũng giống!"
Ta: "Ừm... hay là ở lại ăn nhờ thêm một năm nữa?"
Năm thứ hai.
"Bé ngoãn! Hai tiểu bảo quả thực giống phụ thân chúng như đúc!"
Ta: "Hì hì, vậy thì ở lại thêm một năm nữa vậy!"
Năm thứ ba.
Cái gì? Bùi gia đích tử sống lại trở về rồi?
Ta vội vàng ôm hai nhóc con bỏ trốn.
Một đôi con ngươi lạnh như mặc ngọc nhìn thẳng vào ba người chúng ta.
"Nghe nói ta đã có cả con trai lẫn con gái rồi?"
Nửa đêm đang trực ca, một cô gái trẻ bị mang thai ngoài tử cung được đưa vào cấp cứu.
Tôi bình tĩnh hỏi: "Phải phẫu thuật ngay, người nhà đâu?"
Cô gái đau đến mức không thể nói thành lời, cố gắng gọi một cuộc điện thoại rồi đưa cho tôi.
Tôi nhận lấy điện thoại, còn chưa kịp rõ giọng thì đầu dây bên kia vang lên tiếng chồng tôi:
"Bảo bối, có chuyện gì vậy?"
Nhà ta thuộc dòng dõi pháp y, đến đời ta thì chỉ còn lại hai vị cô nương.
Phủ Khai Phong liên tiếp xảy ra những vụ án lớn, nạn nhân đều là quan lại quyền quý. Trên ngực t-h-i t-h-ể không đầu mới nhất, có khắc vài chữ nhỏ đẫm máu:
【Kỳ Nghiên, còn hai mươi ngày nữa】.
Hung thủ chỉ đích danh Đại Lý Tự Thiếu khanh - Kỳ Nghiên đích thân điều tra vụ án.
Nếu không phá được án trong thời hạn cho phép thì nạn nhân thứ bảy sẽ chính là Kỳ Nghiên.
Ta phối hợp điều tra phá án, bận đến đầu tắt mặt tối nhưng càng điều tra lại càng kinh hãi. Miệng vết thương trên người nạn nhân… chính là thủ pháp của a tỷ đã mất tích của ta. Trước khi mất tích, a tỷ từng nói:
“A Tử, một ngày nào đó, ngươi sẽ chết trong tay ta.”
Giới thiệu truyện:
Trong giờ học trực tuyến, bạn trai quên tắt micro.
Hơn 200 người đã nghe trọn buổi hẹn hò của anh ta với cô em khóa dưới.
Ngày hôm sau, bạn trai bàn với tôi chuyện kết hôn, còn cô em ấy lại ngọt ngào đòi tôi tặng quà sinh nhật.
Cả khối lớp lặng lẽ theo dõi màn kịch của hai người họ, không ai lên tiếng nhắc rằng micro hôm qua còn bật.
Mọi người đều là thành viên của Liên minh báo thù của tôi.
Trong kỳ tuyển tú tổ chức 5 năm một lần, ta chỉ là kẻ bị nhét vào cho đủ số.
Đến khi tuyển tú kết thúc, các tú nữ đều đã được phân vị, thì ta lại nhận được thánh chỉ:
“Trẫm chỉ định tiểu nữ họ Thôi, tên Ánh Chân, vào Ngự Thiện Phòng.”
Hôm nay nấu kẹo bình dân cho các hoàng tử công chúa, ngày mai lại nấu cháo dưỡng nhan cho hoàng hậu và quý phi.
Ngày tháng trong cung của ta ngày một tự do nhàn nhã.
Chân giò Đông Pha, dưa chuột đập dập, rượu nếp viên trôi mè đen.
Chén bạc không đựng chuyện hưng vong, ngàn thu vạn đại chỉ là một ấm trà.
Chẳng hiểu sao, cứ nấu nấu ăn ăn như vậy, lại leo lên được vị trí nữ quan đứng đầu Ngự Thiện Phòng.
Rồi lại còn dính phải một vị Hoài Thân vương Châu dai như đỉa, đuổi thế nào cũng không đi.
Trong mỗi quyển ngọt sủng văn đều có một Bạch Nguyệt Quang tập hợp muôn vàn sủng ái, một kỹ nữ bên trong kỹ nữ, là trà xanh cho dù bị đánh chết cũng không nhận cơm hộp.
Đệ nhất mỹ nhân Nam Thành là Minh Yên chợt ngủ gật trong bữa tiệc sinh nhật của mình, mơ thấy mình chính là trà xanh trong một cuốn tiểu thuyết, chết vô cùng thảm.
Mà nữ giúp việc Hoa Tư trong nhà lại là Bạch Nguyệt Quang có được hào quang của nữ chính, sau này giẫm lên cô, đi đến đỉnh cao của cuộc đời.
Sau khi tỉnh dậy, Minh Yên hắc hóa.
Từ đó về sau cọ vào nhiệt độ của nam chủ, tiêu tiền của nam chủ, dùng tài nguyên của nam chủ, mỗi ngày đều hô mưa gọi gió.
Nửa năm sau, Minh Yên vui vẻ thu dọn hành lý, nhường chỗ cho nữ chủ Bạch Nguyệt Quang, bởi vì sự việc đã bị bại lộ rồi.
Người đàn ông tuấn nhã sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ánh mắt lưu luyến nguy hiểm, mỉm cười gằn từng chữ từng chữ: Lại chạy nữa, đánh gãy chân.
Năm lớp 12, tôi chuyển trường đi nơi khác, kết quả là các bạn trong lớp đều đồn rằng tôi đã qua đời vì bệnh bạch cầu.
Sau khi tôi rời đi, cậu học sinh cá biệt ngồi ở hàng cuối cùng, người vốn luôn bất cần đời, bỗng chốc trở nên ít nói hẳn.
Cậu ấy thay đổi hoàn toàn bản thân, từ lười nhác trở thành người liều mạng học hành, cuối cùng đậu vào học viện âm nhạc danh giá nhất.
Chín năm trôi qua, cậu ấy thành công rực rỡ, trở thành ngôi sao nổi tiếng mà ai ai cũng biết đến.
Trong một chương trình livestream, khi được hỏi về chuyện tình cảm, cậu ấy lộ rõ nét mặt cô đơn.
"Cô ấy không còn nữa rồi."
"Biết vậy thì trước kia tôi đã không chúc cô ấy mãi mãi mười tám tuổi."
Tôi đeo khẩu trang, vác máy quay lướt ngang qua màn hình điện thoại của cậu ấy, bất giác sững sờ.
Hả?
Là tôi sao?
Anh trai đắc thắng huênh hoang sau khi liên tục đánh bại đối thủ "không đội trời chung": "Thủ khoa đại học? Hot boy đại học A? Đại gia giàu nhất? Cũng thua dưới chân anh thôi. Đấu bao năm, anh mới là người chiến thắng cuối cùng."
Rồi anh chế giễu: "Nghe nói hắn đang yêu đương, không biết ai mù mới yêu hắn."
Nghe vậy, tôi lạnh sống lưng, chỉ biết cười trừ. Bởi vì, sau cánh cửa, tôi đang nép trong vòng tay người tình, cũng chính là đối thủ của anh trai.
Hắn khẽ cắn vành tai tôi, thì thầm: "Bé cưng, anh giỏi không? Anh còn nhường hắn ta đấy."
Hắn dụ dỗ: "Em định thưởng gì cho anh nào?"
Tân nhân nhập phủ, yêu cầu phụ thân ta hưu thê.
Mẫu thân ta tuổi già sắc suy, phụ thân không chút do dự.
Vậy nên, ta liền dẫn mẫu thân rời đi, làm nha hoàn chuyên chải tóc.
Mẫu thân ta nói: "Con phải chịu khổ rồi."
Ta đáp: "Không khổ, chúng ta tự sống cuộc đời mình.”
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ cứu rỗi, ta hướng về hệ thống mà nói rằng muốn gỡ liên kết.
Hệ thống mang chút hưng phấn, vội hỏi:
【Ký chủ, người quả thật muốn gỡ liên kết sao? Sau khi gỡ liên kết, người có thể quay về thế giới nguyên bản.】
Ta vừa định gật đầu xác nhận, chợt trong đầu bỗng vẳng lên mấy hàng chữ như mây bay:
【Nữ chính giả dạng hệ thống, lại đang mê hoặc nữ phụ.】
【Thân là công cụ, nữ phụ quả thật đáng thương. Thân xác ở thế giới nguyên bản bị nữ chính giày vò thảm hại, giờ đây nàng ta lại muốn quay về chiếm lại.】
【Ngày đêm lo việc bếp núc, uốn nắn tra nam, dạy dỗ thiếu gia hư hỏng, còn cực hơn cả 007 – khổ nhất vẫn là nữ phụ.】
【Nuôi sói mắt trắng thành áo bông nhỏ, cải tạo tra nam thành kẻ si tình, đến lúc này nữ chính lại muốn trở về hưởng thụ thành quả, thật khiến người ta xót xa cho nữ phụ.】
Do lòng hiếu kỳ trỗi dậy, giữa lúc hệ thống không ngừng thúc giục, ta khẽ thốt:
"Không, hãy chờ thêm một chút."
Ta cùng Trần Cảnh phu thê hòa thuận, sinh hạ một trai một gái.
Thế nhân đều nói, ta một nữ tử thương gia mà có thể gả cho Trần Cảnh, quả là mệnh tốt trời sinh.
Ta cũng tin tưởng sâu sắc điều đó.
Trùng sinh trở về năm mười sáu tuổi này, ta tay nâng tú cầu, lặng lẽ đợi tân khoa Trạng Nguyên lang đánh ngựa dạo phố.
Nhưng Trần Cảnh lại phất tay hất tú cầu đi.
Chàng hoàn toàn không để tâm, tú cầu rơi trúng ai.
Cứ như thể, đời này ta gả cho ai, đều chẳng liên quan gì đến chàng.
Ta chợt giật mình kinh hãi. Đời này, Trần Cảnh, muốn đổi vợ rồi.
Sau này, lương nhân mà ta gả, chính là người chàng đích thân hất tú cầu trúng.
Khương Trúc xuyên thành nữ phụ công cụ hình người trong tiểu thuyết vạn người mê.
Tiểu sư muội có thiên phú dị bẩm, người gặp người thích, mà nữ phụ tu luyện nhiều năm vẫn chỉ là một phế vật, cuối cùng bị đẩy ra cản đao cho tiểu sư muội, chết thảm đầu đường.
Vừa mở mắt ra, Khương Trúc đã phải đối mặt với khuôn mặt của cả tông môn chó liếm cực phẩm, đúng là chỉ muốn chết đi cho rồi.
Cá của nữ chính chạy khắp nơi, vậy ta xuất gia là được chứ gì.
…
Miếu hoà thượng nổi danh cuối cùng cũng có nữ tu, vì để giúp tiểu sư muội duy nhất không đi nhầm đường nên các sư huynh thay phiên nhau truyền thụ điều tâm đắc nhất khi tu luyện cho nàng.
Đại sư huynh điềm đạm nói: “Mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên mà làm, tôn trọng bản tâm là được.”
Sau này, Khương Trúc đạp một người ngã lăn ra đất: “Đại sư huynh nói tu đạo thì phải tu tâm trước, suy nghĩ phải thông suốt, không đánh ngươi thì tâm ma của ta khó tiêu.”
Nhị sư huynh dịu dàng nói: “Gặp chuyện thì không nên một mình đau khổ, càng không được tích tụ trong lòng, thanh tâm là gốc của tu đạo.”
Sau này, Khương Trúc mắng người của tông môn sát vách ba ngày ba đêm: “Nhị sư huynh nói lời tục là phải nói ra, nói ra thì tâm mới có thể thông suốt.”
Tam sư huynh một thân hạo nhiên chính khí nói: “Thế gian có hàng ngàn hàng vạn tu sĩ, Phật độ một nửa.”
Khương Trúc suy tư một nửa còn lại, bừng tỉnh đại ngộ: “Phật không độ kẻ ngu.”
Tứ sư huynh thiên tư tuyệt thế nói: “Phật chỉ luận đạo tâm, chỉ cần ngươi củng cố đạo tâm thì phi thăng ở trong tầm tay.”
Sau này, Khương Trúc dùng một kiếm chọc xuyên người kẻ địch, sâu xa nói: “Không giết ngươi thì đạo tâm ta không vững, không có lợi cho phi thăng.”
Thấy tư tưởng của sư muội ngày càng lệch lạc nhưng đạo tâm lại ngày càng vững chắc, các sư huynh rơi vào trầm tư.
Nữ chính vạn người mê chậm rãi thốt lên một câu hỏi: “Sao nữ phụ này lại kỳ lạ thế?”
Tôi - Tần Thanh Đường, là một Thông linh Giao Dịch Sư, bao năm trái lẽ trời, quanh quẩn chốn nhân gian chỉ vì muốn tìm kiếm chuyển sinh của vị sư huynh tiền kiếp.
Khóc cũng đã khóc, hận cũng đã hận, oán cũng đã oán. Điều duy nhất giúp tôi tiếp tục sống, chính là một chấp niệm đầy máu trong tim. Để tìm thấy kiếp sau của sư huynh, tôi sẵn sàng mạo hiểm mọi thứ, nghịch thiên cải mệnh, liên tục tái sinh. Liệu quyết định của tôi có đúng không, làm tất cả để đánh đổi một lần gặp lại bóng hình mà tôi vương vấn, liệu có đáng.
Ở nhân gian, công việc hằng ngày của tôi chính là cảm ứng, làm ăn với những linh hồn sắp qua đời, kéo dài sinh mạng cho họ ở kiếp này.
Đổi lại, thứ họ phải trả chính là khí vận của kiếp sau.
Con người mà, thường mang lòng tham không đáy.
Vì vậy, việc kinh doanh của tôi luôn rất thuận lợi.
Năm khó khăn nhất, ta đã phải bán thân giữa phố để lo tang cho mẹ.
Thiếu gia đã mua ta về, để ta làm tạp vụ trong Ôn phủ.
Sau đó, Ôn gia đột nhiên bị tịch biên, cả nhà bị lưu đày đến Ninh Cổ Tháp.
Thiếu gia tặng ta ngọc bội tùy thân, lại trả lại khế ước bán thân của ta.
Chàng nói: "A Hà, từ nay núi cao đường xa, nàng hãy tự bảo trọng."
Còn ta xé nát khế ước, lựa chọn cùng chàng đi Ninh Cổ Tháp.
Thiếu gia không hiểu, hỏi ta tại sao lại làm vậy.
Ta nghĩ nửa ngày, dỗ dành chàng: "Ta lớn lên ở Ninh Cổ Tháp, lần này vừa hay về thăm quê cũ."
Ta không nói với chàng, thật ra ta biết xem tướng.
Ta sớm đã đoán ra, chàng sẽ chết trong một trận bão tuyết vào mùa đông ở Ninh Cổ Tháp.
Chàng là người tốt như vậy, ta thực sự không đành lòng để chàng chết.
Ta từng được Thẩm Thời Quý cứu về từ một đống xác chếc.
Trước khi được hoàng cung đón về, hắn dạy ta đọc chữ, luyện võ, dịu dàng hết mực.
Cho đến khi ta bị vu oan giếc chếc nữ tử mà hắn thầm thương trộm nhớ suốt bao năm.
Để trả thù cho nàng ta, Thẩm Thời Quý trở thành phò mã của ta.
Hắn dùng nhiều năm bày mưu tính kế khiến ta thân bại danh liệt, dày vò ta đủ đường rồi ném ta trở lại đống xác chếc năm ấy.
Thẩm Thời Quý nói, điều hắn hối hận nhất chính là năm đó đã cứu ta.
Thế là một sớm trùng sinh, ta tự mình lồm cồm bò ra khỏi đống xác chếc trước cho nhanh.
Sau này nghe nói, hôm ấy mưa rất lớn.
Vị Thẩm tiểu Hầu gia vốn luôn cao cao tại thượng lại chẳng hề đoái hoài đến bùn đất dơ bẩn, quỳ gối giữa đống xác chếc, đào bới đến mức hai tay đẫm máu.
Chỉ để tìm một đứa bé ăn mày.
Tôi là nữ phụ xinh đẹp độc ác.
Hôm đó, tôi đột nhiên nhìn thấy rất nhiều bình luận trực tiếp.
[Bình luận nói:] Này nữ phụ, cô đừng tát nam chính nữa được không?
Chỉ cần cô không tát anh ta, đảm bảo anh ta sẽ yêu cô!
Nữ chính tính là gì chứ, nữ phụ đúng là ngốc!
Thực ra anh ta chỉ cần nói một câu xin lỗi là giây tiếp theo cả thế giới sẽ hôn lên rồi.
Một giây trước tôi còn đang ở phim trường tranh giành vai diễn với người khác, giây tiếp theo đã thấy những bình luận trực tiếp này, tôi ngây người.
Giây tiếp theo nữa, giọng nói của Thẩm Tri Sở vang lên, sự lạnh lùng và chế giễu kéo tôi về thực tại: "Nhan Sương, em nói chuyện với anh mà cũng mất hồn à? Chắc là mệt quá rồi. Đã vậy, vai diễn này cứ giao cho Tiểu Anh đi."
Đồ khốn kiếp!
Tôi ngẩng mắt lên, Thẩm Tri Sở một tay ôm Giang Anh, vẻ thản nhiên nhìn tôi.
Bộ phim này là dự án lớn của đạo diễn nổi tiếng, lúc thử vai nữ chính, tôi là người đứng đầu.
Cái tên Thẩm Tri Sở đáng chết này, dám đưa vai diễn của tao cho người khác!
Tôi giơ tay lên định tát anh ta.
Dù sao thì, trong giới giải trí, tính nóng nảy của tôi cũng nổi tiếng ngang với nhan sắc đỉnh cao.
Nhưng tay còn chưa kịp giơ lên đã nghĩ đến những bình luận trực tiếp vừa rồi, tôi đành cứng đờ dừng lại.
Lúc này, tất cả mọi người trong phim trường đều nhìn tôi.
Tôi nhìn vào bình luận trực tiếp: [Cô bé cưng của tôi xinh quá!]
[Bé cưng biết không? Lúc không có bé cưng ở đây, tôi chơi oẳn tù tì với người khác cũng chỉ dám ra kéo thôi, vì bé cưng là tất cả của tôi mà!]
Vị hôn phu tôi dẫn theo một cô gái lạ đến tang lễ ông nội, bắt cô ấy quỳ lạy, nói muốn cho ông nội thấy ai mới là cháu dâu thật sự.
Mọi người im lặng, thi thoảng liếc tôi, nhưng tôi chẳng bận tâm.
Ánh mắt tôi vẫn dõi theo người chú nhỏ của anh ta
—anh mặc đồ đen, da trắng như ngọc, đẹp mê hoặc.
Ta là độc phụ làm nhiều điều ác, phu quân hận ta thấu xương.
Sau khi ta c,h,ế,t, hắn lại đỏ mắt ngồi trước quan tài ta cả đêm, miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Kiếp sau làm người tốt, đừng độc ác như vậy nữa...”
Ta cảm thấy buồn cười, kiếp sau, sao độc phụ có thể biến thành nữ tử lương thiện được?
Sau khi sống lại, thủ đoạn của ta so với kiếp trước chỉ có hơn chứ không hề kém.
Nhưng lúc này, vì sao phu quân quang minh lỗi lạc của ta ở kiếp trước lại hối hận rồi?
Tôi nhận mình là ‘chị dâu’ tệ nhất lịch sử.
Hôm qua mới chia tay người yêu đỉnh lưu, hôm nay chuyện tình của chúng tôi đã bị lộ.
Chỉ sau một đêm, tôi từ diễn viên vô danh trở thành “chuột chạy đường” bị mọi người mắng chửi.
Tôi đăng weibo đính chính:
“Đã chia tay.”
Đỉnh lưu lập tức trả lời:
“Vợ ơi, đừng giận nữa.”
Lục Hương xuyên thành nữ phụ pháo hôi ở thập niên 80, trong sách, bà nội xấu xa vì tham ô sính lễ, bắt cô thay nữ chính kết hôn, sự việc bại lộ lại bôi nhọ cô không biết điều.
Nữ phụ ôm hận mà chết trong tiếng chửi rủa của cả thôn.
Lần này, Lục Hương trực diện đáp trả bà nội xấu xa và thân thích cực phẩm, giẫm đạp toàn bộ những kẻ trêu chọc cô dưới chân. Dựa vào tay nghề làm đồng, nấu nướng, kiếm bộn tiền ở thập niên 80.
Nữ chính trọng sinh nghĩ mãi không ra, Lục Hương trước đây chỉ làm nền, sao cuộc sống lại ngày càng khá lên?
Vị hôn phu và anh trai ruột của tôi đã hận tôi suốt mười năm.
Bọn họ tin chắc rằng tôi đã bắt nạt “bông hoa nhỏ” mà họ cùng yêu thích.
Trong buổi tiệc đính hôn của tôi, hai người không chút do dự phơi bày “tội ác” của tôi trước bàn dân thiên hạ.
“Cô ta chính là thứ cặn bã chuyên bắt nạt bạn học!”
Trong đoạn video được livestream toàn mạng, “bông hoa nhỏ” rưng rưng nước mắt, nở nụ cười dịu dàng:
“Tôi không trách cô ấy nữa rồi.”
“Quay đầu nhìn lại, thuyền nhẹ đã vượt muôn trùng núi.”
Cô ta vụt sáng chỉ sau một đêm.
Còn tôi thì bị cả mạng xã hội mắng chửi, bị fan cuồng tạt axit. Tuyệt vọng, tôi kéo cô ta cùng chết.
Lần nữa mở mắt, tôi quay về năm lớp 12.
“Bông hoa nhỏ” vừa đổ nước lên đầu mình, vừa cười hỏi tôi:
“Đã nghĩ ra sẽ xin lỗi tôi thế nào chưa?”
Tôi phát điên ngay tại chỗ.
Túm tóc cô ta lôi vào nhà vệ sinh, ấn đầu xuống bồn cầu:
“Để tao dạy mày, thế nào mới gọi là bắt nạt thật sự.”
“Cái miệng bẩn thế, lần sau định mách lẻo thì nhớ rửa cho sạch trước nhé.”
Ta là một thứ nữ, từ khi sinh ra đã được ghi danh dưới tên phu nhân, thân phận chẳng khác gì đích nữ.
Ngay cả sinh mẫu của ta, Thu di nương, khi gặp cũng phải gọi ta một tiếng "Tam tiểu thư".
Nhưng rồi chiến sự biên quan thất bại, Thái hậu đích thân tới Hầu phủ để chọn nữ tử hòa thân.
Phu nhân viện cớ đích tỷ có bệnh, chỉ triệu ta đến yết kiến.
Thánh chỉ hòa thân vừa hạ, phu nhân thì ba phần buồn bã, bảy phần vui mừng, chỉ riêng di nương là khóc đến xé gan xé ruột.
Nghe tin ta bị giày vò đến chết nơi nước địch, ngay đêm đó di nương đã gieo mình xuống hồ sen tự vẫn.
Khi ta mở mắt ra lần nữa, phu nhân đang ngồi ngay ngắn trên cao đường, giận dữ quở trách di nương là người lẳng lơ.
Ta, lúc này mới mười ba tuổi, bước tới bên di nương, ngẩng cao đầu phản bác:
"Phu nhân trách mắng di nương, chẳng bằng lo mà quản cha ta cho tốt!"
Tác giả: 天山茶賓館
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Gia Đấu, Linh Dị, Nữ Cường, Hiện Đại, Hài Hước, Sủng, Huyền Huyễn, Xuyên Không, Tiên Hiệp, Điền Văn
Team dịch: Vân Mộng Hạ Vũ
Giới thiệu:
Cô gái Chu Thiện, có khả năng nhìn thấy và thay đổi số mệnh, đang đối diện với một thế lực tàn ác và phong kiến đầy tín dị dị.
Đây là một tình huống thú vị trong những câu chuyện về việc thay đổi số phận hay chiến đấu với số mệnh.
Ngày ta chết bệnh, toàn cung điện đều bi thương.
Chỉ có Hoàng Đế Yến Lang không khổ sở, hắn chỉ là có chút phiền muộn.
Phiền muộn từ nửa tháng trước, vì hắn tưởng sách phong muội muội của ta Thôi Minh Xu làm Quý Phi, ta với hắn cãi nhau to một trận, còn chưa từng cúi đầu nhận sai với hắn.
Phiền muộn Lễ Bộ Ty không có mắt mũi quỳ gối ngoài điện, nói không biết làm sao để quyết định thuỵ hiệu cho Hoàng Hậu nương nương thế nào, làm sao để viết tiểu sử, nhập hoàng lăng ra sao.
Tấu chương như tuyết trên mái ngói đặt ở trên án, đủ loại từ ngữ tán dương vô cùng của các loại quan lại, phỏng đoán hỉ nộ của thiên tử.
Viết thuỵ hiệu hiền đức ôn cung, nhưng ta cũng đã từng vì Yến Lang bị người ta cắt xén thức ăn, giống như người đàn bà đanh đá mà cầm đao đuổi theo thái giám kia suốt ba con phố để mắng chửi.
Viết cuộc đời tôn quý vô ưu, nhưng sau khi đăng cơ, ta với hắn không phải là khắc khẩu thì là giận dỗi, hình như ta khóc rất nhiều, vẫn luôn khóc.
Lại nói đến việc nhập hoàng lăng, dường như Yến Lang cũng nhớ ra vài điều tốt đẹp ở ta, làm vợ chồng một hồi, hắn không tiếc mà ban cho ta một lễ tang trọng thể, ân chuẩn ta với hắn chôn cùng huyệt.
Hợp táng chu phê (1) còn chưa hạ, Tôn cô cô, chưởng sự Kiêm Gia Cung đã cung kính quỳ gối ngoài điện, nói khi nương nương còn sống muốn cầu ân chuẩn.
Yến Lang đại khái đoán ra.
Tám phần là muốn cúi đầu nhận sai với hắn, lại muốn tôn thuỵ, muốn truy phong, muốn hắn không cho Thôi Minh Xu vào cung.
“Nương nương không muốn cùng ngài hợp táng, nàng nói cuộc đời này quá khổ sở rồi, cùng trời cuối đất cũng không mong gặp lại.
Tân đế đăng cơ, ta ngồi lên vị trí Hoàng hậu.
Tân đế không thích ta, từ khi hắn còn là Thái tử ở Đông cung đã như vậy, dù cho dung mạo của ta là xuất chúng nhất cả nước Đại Bội này.
"Thu Linh Động, trẫm sẽ lập tức phế truất ngôi vị Hoàng hậu của ngươi, ngươi cứ chờ đó mà xem." Giờ ngọ, Hoàng đế lại phất tay áo rời khỏi cung của ta.
Hắn đã đăng cơ nửa năm, gần như mỗi ngày đều nói với ta câu này.
Ta thật sự không hiểu, hắn tan triều xong cố ý đến cung ta nói câu này, còn lần nào cũng tự rước bực vào người rốt cuộc là vì cái gì.
Rảnh rỗi sinh nông nổi sao?
Mà lý do hắn muốn phế ta khỏi vị trí Hoàng hậu, chẳng qua là muốn ta nhường chỗ cho Chu Lương đệ kia, à không đúng, bây giờ đã là Diệu Quý phi rồi.
Từ Đông cung đến tận bây giờ, tổng cộng chỉ có hai người là ta và Diệu Quý phi mà thôi.
“Hoàng hậu nương nương dù có xinh đẹp đến đâu thì đã sao, còn không phải là không được Hoàng thượng sủng ái, cuối cùng vẫn là Quý phi nương nương nhà chúng ta được Hoàng thượng yêu thích nhất...”
Đứng ở bên ngoài Vị Ương cung, ta nghe được tỳ nữ của Diệu Quý phi nói với nàng như vậy.
Haizz, ta đến thật không đúng lúc. Lúc này Diệu Quý phi đang trang điểm, quay đầu về phía cửa sổ liếc nhìn thấy ta, hoảng hốt đứng dậy hành lễ: “Hoàng hậu nương nương an khang.”
Ta mỉm cười ôn hòa: “Ngươi mau đứng lên đi, trước mặt ta không cần câu nệ lễ nghi, thân thể vẫn quan trọng hơn.”
Diệu Quý phi khẽ gật đầu, được nha hoàn đỡ ngồi xuống. Ta nhìn bụng nàng đã lộ rõ, trong lòng có một cảm giác khó mà diễn tả được. Không sai, nàng mang thai rồi, đây cũng là nguyên nhân chính khiến Lý Tu Dẫn muốn phế ta.
Có lẽ là ánh mắt của ta quá nóng rực, Diệu Quý phi không khỏi che bụng, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.
"Thật ra hôm nay bổn cung đến là có một việc muốn trưng cầu ý kiến của muội muội." Ta mở lời nói vào chuyện chính.
"Từ xưa hậu cung của quân vương giai lệ đông đảo, chính là để sinh con nối dõi, nhưng hiện tại trong hậu cung này chỉ có hai người là muội và ta." Ta vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào mặt nàng, chỉ thấy sắc mặt nàng dần trở nên âm trầm.
Tác giả: 故夕辞
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Hệ Thống, Nữ Cường, Vả Mặt, HE, Hiện Đại, Gia Đình, Xuyên Sách, Chữa Lành, Xuyên Không, Cưới Trước Yêu Sau, Điền Văn, Gả Thay, Sảng Văn
Team dịch: Hina
Giới thiệu
Cựu chiến binh thô kệch ☺ Nữ bác sĩ xinh đẹp
Vừa mở mắt, Mạnh Tịch đã xuyên không thành thiên kim thật cùng tên với mình trong một câu chuyện thời đại.
Trong nguyên tác, thiên kim thật vì ghen tị với thiên kim giả có nhan sắc, học vấn, bạn trai ưu tú và tình thương của cha mẹ.
Cô ta bèn bắt chước thiên kim giả đi thi đại học, còn quyến rũ bạn trai của thiên kim giả, làm đủ trò để thu hút sự chú ý của cha mẹ.
Cuối cùng thiên kim thật thi trượt đại học, danh tiết bị hủy hoại.
Không lâu sau khi bị cha mẹ ruột ép gả cho một sĩ quan thương tật xuất ngũ, cô ta đã chết vì ung thư dạ dày.
... Khi đọc truyện Mạnh Tịch nghĩ thiên kim thật đáng chết.
Cho đến khi cô thức khuya đột tử và xuyên không thành Mạnh Tịch trong truyện, mới phát hiện ra——
Truyện chỉ nhắc đến việc nhân vật chính ghen tị với thiên kim giả sau khi nhận ra thân phận.
Nhưng không đề cập đến sự lạnh nhạt của cha mẹ, sự căm ghét của anh trai, và thái độ châm chọc của thiên kim khi nhân vật chính đoàn tụ gia đình.
Nhân vật chính từng bước bị nữ phụ độc ác hãm hại.
Sau khi biết sự thật, Mạnh Tịch tức điên.
Là con gái tên Mạnh Tịch không thể sống uất ức như vậy.
Mang theo hệ thống y tế xuyên không, cô quyết định cho Mạnh Tịch một cuộc đời rực rỡ.
Nhân vật chính đã đăng ký thi đại học phải không? Được, vậy sẽ thi đỗ đại học.
Nhân vật chính muốn trở nên xinh đẹp? Được, vậy sẽ dưỡng trắng làm đẹp.
Nhân vật chính bị cha mẹ ruột lạnh nhạt? Vậy sau khi thành công sẽ từ bỏ họ.
Tiểu thư giả muốn hãm hại Mạnh Tịch? Mạnh Tịch sẽ đưa cô ta vào tù.
Còn về gã cựu chiến binh thô kệch tàn tật mà cha mẹ nhân vật chính tùy tiện chọn——
Mạnh Tịch thấy anh ta đối xử với nhân vật chính không tệ, lại bị thương vì bảo vệ đất nước,
Nên đại phát từ bi chữa lành chân cho anh ta, rồi ly hôn để anh ta được tự do.
Ngày đề cập chuyện ly hôn, cô bị gã thô kệch ép vào tường hôn.
"Ly hôn? Mơ đi".
Trình Hoan nhìn chằm chằm đôi tay mình, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ.
Chẳng qua cô chỉ ngủ một giấc, vì sao tỉnh lại liền thay đổi thành một người khác?!
Ký ức trong đầu tràn ra quá mức khó tin, Trình Hoan đứng lên, lảo đảo bò dậy muốn tìm gương. Cổ chân đập vào chân bàn, rất đau, nhưng cô lại không tạm dừng chút nào.
Phòng rất nhỏ, chỉ trên dưới 10 mét vuông, bởi vì bày biện quá nhiều đồ đạc nên có vẻ chật chội, Trình Hoan không có tâm tư thưởng thức cách bài trí, cô chạy thẳng đến mở cửa căn phòng toilet đối diện, tìm được gương.
Trong gương phản chiếu bộ dáng của cô, ánh mắt sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp nhưng xa lạ. Trình Hoan duỗi tay, chậm rãi xoa gương mặt, người trong gương cũng làm động tác giống cô.
Cô gắt gao nhắm mắt lại, nửa ngày sau mở ra, cảnh tượng trước mặt không có chút biến hóa nào.
Không phải đang nằm mơ.