Khương Trúc xuyên thành nữ phụ công cụ hình người trong tiểu thuyết vạn người mê.
Tiểu sư muội có thiên phú dị bẩm, người gặp người thích, mà nữ phụ tu luyện nhiều năm vẫn chỉ là một phế vật, cuối cùng bị đẩy ra cản đao cho tiểu sư muội, chết thảm đầu đường.
Vừa mở mắt ra, Khương Trúc đã phải đối mặt với khuôn mặt của cả tông môn chó liếm cực phẩm, đúng là chỉ muốn chết đi cho rồi.
Cá của nữ chính chạy khắp nơi, vậy ta xuất gia là được chứ gì.
…
Miếu hoà thượng nổi danh cuối cùng cũng có nữ tu, vì để giúp tiểu sư muội duy nhất không đi nhầm đường nên các sư huynh thay phiên nhau truyền thụ điều tâm đắc nhất khi tu luyện cho nàng.
Đại sư huynh điềm đạm nói: “Mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên mà làm, tôn trọng bản tâm là được.”
Sau này, Khương Trúc đạp một người ngã lăn ra đất: “Đại sư huynh nói tu đạo thì phải tu tâm trước, suy nghĩ phải thông suốt, không đánh ngươi thì tâm ma của ta khó tiêu.”
Nhị sư huynh dịu dàng nói: “Gặp chuyện thì không nên một mình đau khổ, càng không được tích tụ trong lòng, thanh tâm là gốc của tu đạo.”
Sau này, Khương Trúc mắng người của tông môn sát vách ba ngày ba đêm: “Nhị sư huynh nói lời tục là phải nói ra, nói ra thì tâm mới có thể thông suốt.”
Tam sư huynh một thân hạo nhiên chính khí nói: “Thế gian có hàng ngàn hàng vạn tu sĩ, Phật độ một nửa.”
Khương Trúc suy tư một nửa còn lại, bừng tỉnh đại ngộ: “Phật không độ kẻ ngu.”
Tứ sư huynh thiên tư tuyệt thế nói: “Phật chỉ luận đạo tâm, chỉ cần ngươi củng cố đạo tâm thì phi thăng ở trong tầm tay.”
Sau này, Khương Trúc dùng một kiếm chọc xuyên người kẻ địch, sâu xa nói: “Không giết ngươi thì đạo tâm ta không vững, không có lợi cho phi thăng.”
Thấy tư tưởng của sư muội ngày càng lệch lạc nhưng đạo tâm lại ngày càng vững chắc, các sư huynh rơi vào trầm tư.
Nữ chính vạn người mê chậm rãi thốt lên một câu hỏi: “Sao nữ phụ này lại kỳ lạ thế?”
Nội tổ phụ ta từng cứu mạng Trung Dũng hầu.
Lão hầu gia để ta tự chọn một trong hai tôn tử của ông.
Đời trước, ta chọn Lục Trường Uyên.
Đêm tân hôn, hắn cùng người trong lòng bỏ trốn.
Lục Trường Dật đành phải thay huynh hắn cưới ta.
Mỗi tháng chỉ đến viện của ta hai ngày, đối với ta lạnh nhạt vô cùng.
Kiếp này, ta chỉ vào chàng thư sinh lặng lẽ đứng trong góc: "Người ấy thì sao? Không thể là người ấy ư?"
Dưỡng tử của Trung Dũng hầu, một người chẳng mấy ai để mắt tới.
Ta nhớ sau này hắn đã được phân ra ở riêng.
Nếu hắn bằng lòng, chúng ta hoàn toàn có thể đóng cửa lại mà sống những ngày tháng bình yên.
Trong buổi tiệc, một người bạn thân của Phó Thịnh Hòa hỏi anh bằng tiếng Tây Ban Nha:
“Phó tổng giám đốc của cậu đã mang thai con của cậu rồi, chị dâu vẫn chưa biết sao?”
Anh lắc đầu: “Hoan Hoan không chấp nhận sự phản bội. Nếu cô ấy biết, cô ấy sẽ biến mất khỏi thế giới của tôi. Đó là cái giá tôi không thể gánh chịu. Tôi đã giấu rất kỹ, đợi đến khi đứa bé chào đời, tôi sẽ mang nó về cho cô ấy nuôi rồi đưa người kia rời đi. Mọi chuyện sẽ kết thúc.”
Nói xong, Phó Thịnh Hòa dịu dàng gắp một miếng thịt nướng đặt vào bát của tôi nhưng anh không hề nhận ra tôi đang cắn chặt môi đến mức run rẩy.
Anh không biết rằng tôi đã học tiếng Tây Ban Nha. Tôi cũng đã sớm biết chuyện anh lén lút đưa cô ta đi khám thai.
Vậy nên, tôi cũng đã giấu anh một chuyện.
Tôi âm thầm hoán đổi thân phận với một người bạn mắc bệnh ung thư. Chỉ cần nửa tháng nữa thôi, ngày định mệnh của bệnh nhân sẽ đến. Và tôi, cũng sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của anh.
Dù anh có lật tung trời đất, cũng sẽ chẳng bao giờ tìm thấy em nữa...
Tô Dương đón em trai của người hàng xóm cũ đến ở nhờ một thời gian.
Cậu em trai vẫn chưa phân hóa.
Ngay ngày đầu tiên cậu em chuyển đến, chị gái Alpha của Tô Dương đã nói thẳng: "Đừng động vào đồ trong tủ lạnh."
Lo cậu em hiểu lầm, Tô Dương giải thích rõ ràng: "Bên trong có thuốc ức chế Alpha."
Cậu em trai vừa ngoan vừa hiểu chuyện, nghe rất nghiêm túc những lời chị gái dặn.
Thích Mê là giáo viên mầm non lớp Đậu Đinh, lúc cô vừa mới chuẩn bị đưa trẻ tan trường thì bầu trời bỗng tối sầm lại. Thế giới họ mới đến này lạnh lẽo không có ánh sáng, một số người giống như con búp bê sứ, vừa chạm đã vỡ tan, số khác lại biến thành quái vật…
Còn gì tệ hơn việc phải dắt theo một đứa trẻ đang gào khóc đòi ăn đến tận thế?
Có chứ! Chính là phải dắt theo rất nhiều đứa trẻ! Tổng cộng mười đứa!
Nhóc 1: Cô ơi, cô đang cầm gì đấy ạ?
Thích Mê: Chỉ là một quả bóng bị hỏng thôi à~
Nói xong, Thích Mê ném hộp sọ trên tay đi.
Nhóc 2: Cô ơi thứ đỏ đỏ trên tay cô là gì thế ạ?
Thích Mê: Cô không cẩn thận dính phải chút sơn đỏ ấy mà, cô giáo đang bận làm đồ chơi mới cho các bạn đó~Nói xong, cô quay người rửa sạch vết máu trên tay.
Nhóc ba, bốn, năm, sáu, bảy…
Nhiều trẻ con, nhiều vấn đề, ai cũng nghĩ họ sẽ không sống được quá ba ngày.
Nhưng rồi ba ngày trôi qua... một tuần trôi qua… rồi một tháng trôi qua...
Lớp học Đậu Đinh không những không thiếu một ai mà còn trở thành những ngọn đèn quý giá thắp sáng thế giới đen tối khắc nghiệt, các bé vẫn lên lớp, vẫn ăn ngủ bình thường, thỉnh thoảng còn ra ngoài dạo chơi dưới sự bảo vệ của giáo viên.
Thích Mê: Không hỏi, chỉ thắc mắc tại sao người chơi game tận thế đã nghỉ chơi rồi lại bị mời quay lại.
——
Tiến triển:
[Thế giới đêm địa cực đã hoàn thành]
[Thế giới vẽ nguệch ngoạc đã hoàn thành: ở đây bầu trời màu vàng và cây màu đỏ. Bạn muốn tìm phù thủy thật giữa những thông tin sai?]
[Thế giới của xác sống-ing: Người sống sống dưới lòng đất, người giấy sống trên mặt đất, phá vỡ quy tắc sẽ mất mạng?]
Hướng dẫn đọc: Vô hạn lưu, xuyên không vào trò chơi tận thế, các bé con đều rất ngoan ngoãn, cốt truyện phá ải là chính.
Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Thích Mê; Lãng Dữ | Vai phụ: Trịnh Viện Viện; Đỗ Thụy , mười cục cưng nhỏ.
Tóm tắt: Gấp! Mang theo mười đứa bé đến tận thế thì phải làm thế nào đây?
Dàn ý: Hãy bảo vệ cho niềm tin và hy vọng.
Thủy Lang xuyên vào cô gái trùng tên trùng họ trong niên đại văn.
Cô gái lầm tưởng tiểu tam khiến mẹ mình tức chết là ân nhân, đầu tiên giao ra ngôi nhà và tài sản riêng của mình ở Thượng Hải, sau đó ngàn dặm xa xôi xuống thôn quê.
Mười năm sau bên trên hoàn trả tài sản, lại bị tiểu tam lừa gạt, xé di chúc, dẫn đến việc căn nhà và tài sản riêng do mẹ để lại đều rơi vào tay hai mẹ con tiểu tam.
Thủy Lang vừa nhận được thư lừa gạt của tiểu tam: Chẳng phải nên xé xát tiểu tam nát bấy như xé tờ giấy di chúc sao?
Nói là làm, Thủy Lang lập tức gửi thư điện báo cho vị hôn phu đã nhiều năm không liên lạc, nói là cần anh trợ giúp kết hôn để về thành phố lấy nhà, nếu như đồng ý thì đến trạm xe lửa đón cô.
Xuống xe lửa, nhìn thấy người đàn ông cực kỳ nổi bật trong đám người, Thủy Lang cũng không bất ngờ, vị hôn phu này rất biết xem xem thời thế, không thể nào không đến.
Nhưng nhiều năm không gặp, cô vẫn phải tiến lên xác nhận quan hệ: "Đồng chí họ Trâu?".
Người đàn ông bất ngờ nhìn cô với vẻ đánh giá, khẽ gật đầu...
Thủy Lang đưa hành lý cho anh: "Đi, đi đăng ký kết hôn."
Một tháng sau, Thủy Lang đưa người đàn ông đến cục quản lý bất động sản, nhìn thấy cả nhà hoảng hốt khϊếp sợ nhìn vị hôn phu mới của cô, đang định giễu cợt thì đột nhiên cảm thấy người đàn ông tuấn tú đang né tránh này có vẻ quen mắt.
Giây tiếp theo, con gái tiểu tam như gặp kẻ địch, kéo lấy cánh tay người kia: "Trâu Khải đã kết hôn với tôi rồi!".
Thủy Lang :...?
Vậy vị hôn phu bên cạnh cô là ai???
Châu Quang Hách:
#Tình cảm ngọt ngào, sảng văn sự nghiệp, nuôi dạy con cái êm ấm, cuộc sống gia đình đời thường#
Lúc cha mẹ tôi lén lút bàn chuyện gả tôi cho nhà họ Đậu ở trấn trên, tôi vẫn đang vác giỏ đi nhặt cỏ ngoài đồng.
Chưa đến nửa ngày, chuyện đó đã lan khắp đầu làng cuối xóm.
Người ta kháo nhau rằng nhà họ Đậu là một trong những hộ giàu có nhất trấn, gả về đó thì khỏi phải lo chuyện cơm áo gạo tiền. Tuy Đậu Tiêu lớn hơn tôi nhiều tuổi, nhưng ai cũng bảo đàn ông lớn tuổi biết thương vợ.
Còn nói, được nhà họ Đậu để mắt tới là phúc phận tôi tu từ kiếp trước.
Lúc tôi xách giỏ về tới cửa nhà, mẹ tôi đang đếm xấp tiền nhà họ Đậu mang sang, vừa đếm vừa lẩm bẩm: “Thế là ổn rồi, có tiền này thì lo được đám cưới cho thằng cả rồi.”
Tôi đặt giỏ xuống, rút cái xẻng nhỏ ra, dí vào cổ mình mà nói: “Mẹ mà dám nhận tiền này, con đảm bảo mẹ sẽ mất cả tiền lẫn con, rồi còn mang tiếng ép gả con gái không thành, lại khiến con chết oan!”
Mẹ tôi trừng mắt nhìn tôi một cái, rồi miễn cưỡng ném xấp tiền chưa kịp nóng tay lên bàn, mắt cứ tiếc nuối liếc nhìn mấy lần, sau đó đành hậm hực quay vào phòng.
“Rầm!" tiếng cửa đóng sầm lại như muốn trút hết bực dọc của bà.
Tôi không nói gì thêm, trong ngày hôm đó liền mang tiền đến tận nhà họ Đậu để trả lại, đồng thời hủy hôn.
Ngày Hoàng hậu lâm bồn, tẩm cung bỗng chốc ngập trong biển lửa.
Một nữ tử áo trắng tay lăm lăm kiếm xông thẳng vào, một mình tả xung hữu đột, chém tan mọi cản trở trong hoàng cung.
Nàng cướp đi đứa bé vừa mới cất tiếng khóc chào đời, chính là vị tiểu công chúa. Ôm chặt hài nhi đang nức nở, một tay nàng vẫn kiên định nắm chặt thanh kiếm.
"Ngoan nào, đừng khóc. Đợi ta dẫn con xông pha vòng vây này."
Một bóng hoàng bào rực rỡ chợt hiện ra trước mắt. Hoàng đế nhìn nàng với bao nỗi niềm chất chứa, hồi lâu sau khẽ phất tay.
"Thôi... cứ để nàng đi."
Bảy năm sau, một thiếu nữ thôn dã dung mạo tuyệt sắc nhập cung, vẻ đẹp lấn át cả trăm hoa, trở thành vị tân hoàng hậu.
Bên cạnh nàng luôn có một tiểu nha đầu, dung mạo giống hệt vị tiền hoàng hậu năm xưa.
Tác phẩm: Thiểm Quang Nhất Kiếm, tên gọi khác: Thiểm Hà Ngã Nhãn, Lóe mù ta mắt kiếm khách
Tác giả: Vô Lương Quý Phi
Giới thiệu:
Người đời ai nấy đều mờ mắt mới đi yêu kẻ chẳng hề yêu mình, chỉ duy có nàng—Lôi Tư Nhiên—lại trái ngược hoàn toàn.
Thân là ái nữ duy nhất của Vô Cực Sơn Trang, lại là hòn ngọc quý trên tay Võ Lâm Minh Chủ Lôi Vô Cực, nàng vốn dĩ có thể muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Thế nhưng, trời sinh nàng cố chấp, nhất mực si mê thiên hạ đệ nhất kiếm—Tuyết Nhai. Chỉ để được thấy hắn một lần, nàng không tiếc trộm rời khỏi nhà, lặn lội đến Thưởng Kiếm Đại Hội. Nào ngờ, đổi lại chẳng phải một ánh mắt ôn nhu, mà là một kiếm lạnh lẽo xuyên qua con ngươi, vĩnh viễn cướp đi ánh sáng của nàng.
Một lời yêu thương còn chưa kịp thốt, nàng đã hóa thành kẻ bị ruồng bỏ.
Lôi Tư Nhiên không cam lòng.
Từ yêu sinh hận, từ hận hóa thành cuồng nộ, nàng mượn danh Võ Lâm Minh Chủ Lệnh, rải lời khắp thiên hạ, phát thiếp khiêu chiến, thề rằng—
Nếu không thể có được Tuyết Nhai, liền khiến kiếm đạo của hắn vĩnh viễn diệt vong!
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Huyền huyễn , Xuyên việt , Mỹ thực , Cung đình hầu tước, Kiếp trước kiếp này , 1v1 , Thị giác nữ chủ
Văn án:
Xuyên không, trong nhà có một phần ba mẫu đất, Tống Anh cho rằng mình có thể làm một cô thôn nữ giản dị chất phác.
Nhưng hôm nay, trên mảnh ruộng lại có thêm một nhánh nhân sâm thành tinh, ngày mai có thêm yêu quái ếch xanh, nuôi gà, gà có thể bay, nuôi lừa, lừa có thể cười…
Bộp! Có thể xóa hồ sơ rồi làm lại không vậy?
Không còn lựa chọn nào khác sao?
Vậy chỉ có thể làm ruộng nuôi yêu quái thôi ~
Đám yêu quái: “Lão đại, nam nhân kia tỏa ra hào quang lấp lánh, công đức vô lượng, vừa nhìn đã biết chính là thần tiên hạ phàm, ôm đùi người ta đi, sau khi chết có thể biến thành thần tiên đấy!”
Hai mắt Tống Anh tỏa sáng rực rỡ, đây chính là thịt Đường Tăng trong truyền thuyết sao?
Cần phải giữ chặt lấy, nhất định không được buông tay!
“Đại nhân, có thể cho ta cắn một miếng thịt được không? Không nhiều đâu, chỉ một miếng thôi!”
“...”
[ Mục tiêu của nữ chủ: Khi còn sống thì vàng bạc đầy nhà, sau khi chết thì vinh quang trở thành thần tiên! ]
Con trai gọi điện thông báo với tôi rằng cuối tháng sẽ kết hôn, vô tình không tắt điện thoại.
“Ba, đợi bà ta chết đi, tiền đều là của con.”
“Bà ta chỉ có mình con là con trai, bảo bà ta đi về hướng đông bà ta tuyệt đối không dám đi hướng Tây, đúng là mệnh đầy tớ.”
Tôi im lặng tắt điện thoại.
Vào ngày lên đường, tôi không để tài xế hay trợ lý đưa đến, chỉ mặc đồ giản dị và mộc mạc.
Con trai chê tôi nghèo hèn, lấy bánh cưới tôi tự tay làm cho chó ăn.
Trong tiệc cưới, họ không cho tôi ngồi ở vị trí chủ tọa, bảo tôi chỉ là người giúp việc trong gia đình.
Còn gọi mối tình đầu của chồng tôi, Từ Thu Lộ, là mẹ.
Tôi đã dạy học ở vùng quê hơn mười năm, tôi không thiếu nhất chính là con trai con gái.
Tối hôm đó, tôi đã thay tên người thừa kế thành con nuôi.
[Vô CP + Livestream + Đoán mệnh + Huyền học + Giới giải trí]
Kỷ Hòa, đại lão huyền học độ kiếp thất bại, bất ngờ xuyên không trở thành nữ minh tinh tuyến mười tám bị cả mạng xã hội "hắc" tơi bời. Để trả nợ vi phạm hợp đồng, cô bất đắc dĩ mở livestream đoán mệnh kiếm tiền.
Buổi phát sóng đầu tiên, một khán giả với khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt thâm quầng bước vào phòng livestream.
“Chủ bá, tại sao mỗi đêm tôi đều mơ thấy ông nội tôi bắt tôi đốt vàng mã?”
Kỷ Hòa nhíu mày, thản nhiên đáp:
“Ông nội cậu dưới địa phủ đang gây dựng sự nghiệp, thiếu tiền rồi. Mơ thấy vàng mã là lời nhắn nhủ.”
Khán giả: “…”
Những buổi phát sóng của Kỷ Hòa nhanh chóng nổi tiếng nhờ những câu trả lời “chuẩn không cần chỉnh”. Một ngày nọ, một ngôi sao đỉnh lưu xuất hiện:
“Chủ bá, tôi muốn tìm em gái thất lạc của mình, cô có thể giúp không?”
Kỷ Hòa bình tĩnh đáp: “Cô ấy vẫn luôn ở bên cạnh cậu.”
Sau đó, Kỷ Hòa tham gia một gameshow. Khi các thí sinh khác nhảy và rap sôi động, Kỷ Hòa chậm rãi lấy từ trong lòng ngực ra một chiếc kèn xô-na. Anti-fan vốn định cười nhạo, cuối cùng chỉ biết lẩm bẩm:
“Cái này không phun được, còn phải cảm ơn cô ấy tiễn đưa một đoạn đường…”
Không ai ngờ rằng, phòng phát sóng trực tiếp của Kỷ Hòa lại thu hút sự chú ý của các nhân viên chính phủ. Từng lời cô nói ra đều được Hiệp hội Đạo giáo ghi lại, biên soạn thành sách giáo khoa. Cô còn được mệnh danh là “nhà tài trợ địa phủ” khi giúp không ít người âm phủ giải quyết vấn đề tài chính.
Từ đó, “Huyền học chỉ nam của Kỷ Hòa” trở thành tài liệu gối đầu giường của mọi đạo sĩ và người hâm mộ.
Lũ lụt, đói kém hoành hành. Phụ thân ta, vì gom đủ lộ phí lên kinh ứng thí, đã gói ghém ta cùng mẫu thân bán cho một gã lái buôn làm kẻ hầu bếp.
Mẫu thân chẳng chịu nổi nhục nhã, liền quay đầu nhảy vào dòng nước lũ cuộn trào.
Nhiều năm sau, phụ thân ta rốt cuộc cũng trèo lên cao vị, được tiến cung yết kiến Thánh thượng.
Hắn ngẩng đầu, liền thấy ta đã sớm an tọa trên long ỷ.
Quần thần trong triều đồng loạt giận dữ nhìn hắn:
“Đã diện kiến Nữ Đế, cớ sao chưa quỳ?”
Một thế hệ nữ vương tang thi ngã xuống, xuyên vào một thế giới sách cổ ngôn cũ kỹ thời xưa.
Tưởng rằng cuối cùng cũng được làm người, an nhàn thưởng thức mỹ thực cho thỏa.
Ai ngờ trời giáng hệ thống --
"Thời gian trải nghiệm mỹ thực của ngài đã kết thúc, sắp tiến vào trạng thái tang thi.
Xin ký chủ tích cực kéo cừu hận, tích lũy giá trị cừu hận từ nam nữ chính.
Mỗi 1 điểm cừu hận sẽ đổi được 1 phút thưởng thức mỹ vị. Ký chủ, cố lên nhé!"
La Phất: "...Kéo cừu hận à, chuyện này nàng rành lắm!"
Đây là câu chuyện về một nữ phụ độc ác không ngừng kéo cừu hận, nhưng vẫn sống tiêu dao tự tại, muốn gì ăn nấy.
Một mối duyên do trời định, xuyên qua thời không, kết nên một đoạn ngọt văn nữ phụ.
Kết hôn với Hạ Thư Văn ba mươi năm, tôi tự cho rằng cuộc hôn nhân của chúng tôi hạnh phúc mỹ mãn.
Sống hòa thuận với bố mẹ chồng, chưa từng cãi vã, con gái tuy là con nuôi, nhưng con bé hiểu chuyện, hiếu thảo.
Cho đến khi Hạ Thư Văn đột ngột qua đời vì tai nạn xe.
Khi thu dọn di vật của anh ta, tôi phát hiện cuốn nhật ký anh ta khóa trong ngăn kéo bàn làm việc.
Trong đó chi chít ghi lại tình cảm của anh ta dành cho chị dâu góa phụ.
Mà đứa con gái chúng tôi nhận nuôi, hóa ra lại là con của anh ta và người phụ nữ đó.
Luật sư tuyên đọc di chúc anh ta đã lập từ trước.
Tôi mới biết, anh ta đã sớm giấu tôi, chuyển hết tài sản đứng tên mình đi, chỉ để lại cho tôi một đống nợ nần.
Trong cơn giận dữ, tôi bị đột quỵ não, ngã xuống đất.
Con gái nuôi phát hiện, nhưng chỉ bình tĩnh ngồi trên ghế, lặng lẽ nhìn tôi đau đớn giãy giụa trên sàn.
Suốt nửa tiếng đồng hồ trôi qua, con bé mới từ từ gọi điện thoại cấp cứu.
Vì đưa đi cấp cứu muộn, tôi bị di chứng nghiêm trọng, liệt giường.
Ba năm sau đó, tôi sống lay lắt trong sự hành hạ ác ý của người chăm sóc, cuối cùng còn đang sống sờ sờ mà lại bị bỏ đói đến chết.
Mở mắt ra lần nữa, tôi quay về những năm 80, năm thứ năm sau khi kết hôn với Hạ Thư Văn.
Cũng là năm anh ta chuẩn bị nhận con nuôi.
Kiếp trước, anh ba đã thay tôi xuống nông thôn, tôi mới có thể như ý nguyện kết hôn với Hoắc Khải.
Nhưng cuối cùng, anh ta lại vì báo đáp ân tình mà bỏ rơi tôi, đi chăm sóc một người phụ nữ khác.
"Hàn Tri Âm, em đừng làm loạn nữa có được không? Anh chỉ xem Mạn Mạn như em gái thôi!"
"Hàn Tri Âm, chính vì em hay suy nghĩ lung tung, nên anh mới không nói cho em biết đấy."
Hết lần này đến lần khác, sự lạnh nhạt của anh, những tổn thương mà anh gây ra đã đẩy tôi rơi xuống từ tầng thượng.
Lần nữa mở mắt, tôi quay trở lại vào ngày trước khi xuống nông thôn.
Vậy thì, hãy bắt đầu thay đổi từ đây!
Tôi không muốn bị tình cảm ràng buộc nữa.
"Hoắc Khải, lần này, tôi không cần anh nữa..."
Sau khi khôi phục kỳ thi đại học và thực hiện cải cách mở cửa, Tần Viêm đã bắt kịp thời cơ tốt. Đáng tiếc, số phận của anh không may mắn, trước thềm kỳ thi đại học anh gặp tai nạn xe và bị liệt, từ biệt giấc mơ đại học, ngày càng gầy yếu.
Mẹ của Tần Viêm lo lắng đến mức nói rằng ai có thể sinh con cho con trai bà, bà sẽ tặng gia đình đằng gái một căn tứ hợp viện. Các cô gái xếp hàng dài đến nhà Tần Viêm xin cưới, khiến Tần Viêm cảm thấy phiền phức.
Hôm nay, một cô gái xinh đẹp nhất đã đến, mặc quần áo rách, tóc rối bù, đứng trước cửa nhà anh với vẻ đáng thương, giải thích rằng: "Tôi không phải đến để xin cưới, tôi là bảo mẫu được mẹ anh trả lương cao đến chăm sóc anh."
Tần Viêm lạnh lùng nói: "Diễn xuất không tồi, chỗ này không cần bảo mẫu, cút đi."
Khi bị dòng dị thú bao vây, nghĩ rằng mình sẽ chết, Khương Nguyễn đã xuyên không đến thập niên 80, nhập vào thân xác một bảo mẫu cùng tên.
Dù bệnh nhân nói không cần bảo mẫu, nhưng người thuê đã trả tiền, Khương Nguyễn quyết định ở lại chăm sóc Tần Viêm.
Năng lực đặc biệt của cô có thể chữa trị bệnh của Tần Viêm. Cô hỏi anh: "Tôi có thể chữa khỏi cho anh, anh có thể cho tôi lấy trứng gà nhà anh không?"
Tần Viêm: "...Cứ tiếp tục diễn đi."
Mỗi lần Khương Nguyễn chữa trị cho Tần Viêm, cô lấy đi mười quả trứng để bán. Sau đó, trứng gà nhà Tần Viêm bị cô lấy hết, cô hỏi: "Tôi có thể lấy gạo nhà anh để bán không?"
Sau đó, trứng gà, gạo, sữa, bột mì, báo cũ ở nhà Tần Viêm đều bị bảo mẫu bán hết. Tần Viêm lo lắng, nếu cứ bán tiếp, anh cũng sẽ bị bán mất.
Anh bất ngờ dùng sức, từ trên xe lăn đứng lên được một lúc...
Khương Nguyễn hàng ngày chữa trị cho Tần Viêm, mỗi lần đều lấy đi một thứ làm tiền công.
Tần Viêm chỉ chờ đợi ngày bảo mẫu lộ mặt thật, cho đến một ngày cô không đến nữa, Tần Viêm hoảng sợ.
Sau khi đưa cháu trai đến trường, tôi trở về nhà thì vô tình nghe được cuộc trò chuyện trong phòng làm việc giữa chồng và con trai.
“Ba, chuyện đi du lịch nước ngoài với dì Hà sắp xếp xong hết rồi chứ?”
“Xong cả rồi. Nhưng phải để ý mẹ con, đừng để bà ấy phát hiện.”
“Yên tâm đi ba, mấy chục năm nay mẹ đâu có nhận ra điều gì khác lạ đâu. Chỉ tội cho ba, hơn nửa đời người phải sống với một người phụ nữ mà ba không hề yêu.”
“Ba không sao. Dì Hà giống như cánh chim trời, không nên bị trói buộc vào cái cuộc sống phải nấu cơm giặt giũ cả đời vì ba.”
“Ba đặt tên cho con là ‘Trạch Hòa’ chính là vì muốn chọn lấy Hân Hà. Dù thân ba ở đâu, thì trái tim vẫn luôn bên dì ấy.”
(澤禾 (Zé hé): Trạch Hòa, 欣荷 (Xīn Hé): Hân Hà; hai cái tên có phát âm ‘hé’ giống nhau)
Tôi hoảng hốt rời khỏi đó, mơ hồ đi ra công viên và nằm ngủ thiếp đi trên ghế đá.
Nhưng khi tỉnh lại, tôi không trọng sinh, cũng không được quay lại làm lại cuộc đời.
Đôi tay tôi vẫn thô ráp, già nua. Mái tóc buông xuống vẫn lấm tấm bạc trắng.
Nhưng giờ đây, tôi mang trong mình một mối hận, hận đến mức muốn kéo tất cả bọn họ cùng rơi xuống địa ngục.
Khương Tuệ Tuệ bỗng dưng xuyên sách, trở thành người bị đoạt đối tượng mà nghĩ quẩn trong lòng rồi nhảy sông tự vẫn, mỹ nhân yểu điệu bị người nhà ghét bỏ vì lớn lên quá xinh đẹp, bọn họ nói cô trông quá quyến rũ, không có dáng vẻ của con gái nhà lành, nhìn y hệt như hồ ly tinh.
Khương Tuệ Tuệ: “…” Tôi mà là hồ ly tinh á? Tôi thấy các người mới là đầu váng mắt hoa không nhìn rõ thì có!
Hệ thống: Đinh! Hệ thống chiến đấu miệng quạ đen đã được mở ra, chúc mừng ký chủ tu luyện miệng quạ đen thành công, đạt được khen thưởng là kem trắng da x1!…
Cầm trên tay hệ thống cực phẩm, Khương Tuệ Tuệ cho rằng pháo hôi cũng có mùa xuân, cuộc sống ở những năm 70 cũng rất hạnh phúc.
Cô chẳng những nấu ăn ngon còn biết bói toán, không những vậy còn tính rất chuẩn.
Ai ngờ lúc sau hệ thống lại nói cho cô biết nếu muốn tiếp tục sử dụng hệ thống thì phải tiếp xúc với một người đàn ông.
Khương Tuệ Tuệ: Tìm ai làm đối tượng mới tốt giờ?
Tống đại lão đem cô đè vào góc tường, nhẹ giọng nghiến răng nghiến lợi nói ở bên tai cô: Em còn muốn tìm ai nữa hả?
Thân thể yếu ớt của Khương Tuệ Tuệ ngã vào trong vòng tay của anh, sau đó khóc rống lên: “Nhẹ một chút, em đau rồi đây này!”
Không phải trong sách viết là nam chính Tống Thời Thanh chỉ một lòng lo cho sự nghiệp sao, cơ bản là không đặt cô gái nào vào trong mắt? Nhưng người đàn ông trước mắt này không chỉ quấn lấy cô mà còn muốn ăn cô…vào bụng!
Nguyên văn trong cốt truyện là nam chính đi theo hướng không có CP, còn nữ phụ thì đảm nhận vai pháo hôi, cuối cùng từ truyện tuyến sự nghiệp lại thành truyện ngọt sủng.
Nam chính không có ánh trăng sáng trong lòng và cũng không có bạn gái cũ, chỉ yêu một mình nữ chính.
Một câu tóm tắt: Mỗi lần nữ chính phát huy được sở trường miệng quạ đen thì sẽ nhận được khen thưởng của hệ thống.
Mười tám năm đằng đẵng gánh hàng đậu phụ nuôi ba con khôn lớn, nào ngờ hắn ta lại muốn đón ta về kinh, ban cho ta danh phận thiếp thất!
Ta vứt lại một tờ giấy hòa ly lạnh lùng.
Đại nhi tử ta đường đường là tướng quân oai phong lẫm liệt trấn giữ biên cương, nhị nhi tử là tân khoa trạng nguyên văn thao võ lược danh chấn kinh thành, tiểu nữ nhi được phong nhất phẩm quận chúa cao quý.
Ta đây là nữ phú Giáng Nam tiền hô hậu ủng, của cải chất đống như núi, danh tiếng vang xa. Làm thiếp cho hắn? Hắn... xứng sao!
Văn Án:
“Cần bao nhiêu tiền chị mới bằng lòng rời khỏi anh ấy?”-qp-qp-qp-qp-qp-
Nếu như có một ngày, bạn gặp phải một người đàn ông như thế này:Nàng vốn là Ninja bộ đội đặc chủng hiện đại, lại là người có năng lực cao bị quốc gia hại chết
Nàng là Tam tiểu thư phủ Thừa tướng, một thứ nữ không được sủng, bị tỷ tỷ hãm hại ném vào Lãnh viện chết đói, lại không người biết.
Linh hồn luân phiên, nàng biến thành nàng.
Lại một lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người, dĩ nhiên là trở thành người đi hòa thân.
Chuyện tốt thì làm sao có thể nhớ tới nàng chứ?
Cười lạnh… Chỉ vì phải gả cho người kia, là Minh Vương bị bệnh nặng quấn thân.
Không ngại, chính là thay đổi một địa phương để ngủ thôi.
Chính là trong Vương phủ này tranh đấu gay gắt, trong Hoàng cung lại cất giấu âm mưu, trên chiến trường lại vô số mạo hiểm, giang hồ lại là một phen huyết vũ tinh phong, như thế thì làm sao nàng có thể ngủ. Nàng, phong kinh vân đạm, trong trẻo nhưng lạnh lùng phúc hắc, cười nghĩ xem gió mây loạn, ai ngờ lại bị cuốn vào trong gió mây.
Sương mù bao phủ hai mắt, nhẹ nhàng gợi lên khóe miệng, nhìn như thân cùng ấm áp, kì thực cách người ngàn dặm, nguyên tắc sinh hoạt là “Người không phạm ta, ta không phạm người”, làm cho nhiều người phạm đến, nàng không phải là người dễ khi dễ, nếu đến đây liền ngược đi.
Tiên thú làm phó, Tử thần làm sủng vật, Xà vương làm “Vòng tay”, phía sau còn đi theo một thị nữ ảo cảnh chi mắt, còn có một đám nhân vật lớn như sư phó, cha nuôi, nghĩa phụ, đồ đệ, thủ hạ, thật sự là vận may làm cho người ta hâm mộ.
Thân phận thật mạnh, cao quý vô cùng, kết quả, mọi người sai đem “Minh Châu” làm bụi bặm.
Hắn, lãnh khốc vô tình, quyền lực thiên hạ, mắt lạnh nhìn rõ âm mưu quỷ kế sau lưng mọi người, nắm giữ toàn cục, lại cô đơn nắm giữ không được nàng.
Hơi thở lạnh như băng, thiên nhiên hỗn thành khí phách, chính là khi còn trong thai trúng độc, hắn nên làm thế nào cho phải, Quái y Phiêu Miểu, tìm ở nơi nào?
Quả nhiên là Phiêu Phiêu Miểu Miểu.
Thực lực cường hãn, thế lực cường đại, phúc hắc lãnh khốc, nhiều tầng thân phận, làm cho nữ tử ngưỡng mộ, si mê, ghen tị lại thầm thán. Một cái mỉm cười xa cách, một cái lãnh huyết bên ngoài cùng ấm phúc hắc ở sau lưng như nàng, một cái bệnh nặng, sau lưng lại rối loạn như hắn.
Từ hai bên tướng ghét cường cường liên thủ, sau đó là sủng nịnh khôn cùng. Khi bọn họ gặp nhau, gặp lại, quen biết, hiểu nhau, yêu nhau….
Hắn sủng nàng, lên trời xuống đất chỉ cần là nàng muốn, hắn đều cho.
Hắn sủng nàng, cùng trời cuối đất, nàng ở, hắn liền ở.
Hắn sủng nàng, thương tổn của nàng đều phải chết, thương tổn nàng càng phải chết.
Hắn sủng nàng, chỉ cần bên người nàng có một sinh vật giống đực hắn liền ghen tuông bay tứ tung, cuối cùng ngay cả giống cái hắn cũng đề phòng, mỹ danh này viết, vạn nhất nếu có cái biến thái hắn tìm ai đi?
Trần Thái Vân sống cả đời này thực thẹn với lòng.
Làm con không tròn chữ hiếu, làm tỷ tỷ không đủ bao dung, làm vợ không tròn bổn phận, làm người chẳng đủ khiêm tốn.
Khi hoàng thượng tứ hôn cho nàng, nàng liền kháng chỉ, muốn phụ mẫu đồng ý cho nàng và hắn, trở thành một đôi uyên ương cả đời không rời. Nhưng nào không ngờ rằng người nàng yêu lại hại gia đình của nàng , hại cả Trần gia nàng chết thảm.
Sống lại đời này, nàng nhất định trân trọng những thứ mình có, dùng cả đời để bảo vệ gia tộc cùng mở to mắt nhìn thấu lòng người.
Nàng phải mạnh mẽ, thề không tin bất kì một nam nhân chết tiệt nào nữa.
Chắc hẳn khi đọc truyện xuyên không bạn sẽ thấy thích thú những nhân vật trong truyện vì được trở về phiêu lưu cùng cỗ máy thời gian, nhưng có lẽ điều ghét nhất vẫn là bị đày đọa khi sống trong thân phận người khác. Nữ chính trong truyện Trọng Sinh Chi Ôn Uyển trọng sinh đến thế giới cổ đại đã chịu không ít ấm ức.
Nàng không chỉ có trở thành người câm miệng không thể nói; mà còn tổ mẫu không thích, phụ thân không thương, mẹ kế ác độc, là người không may mắn khắc phụ khắc mẫu khắc cả nhà. Đối mặt với đủ loại gian khổ, các loại gây khó dễ, nàng vẫn nghênh khó khăn mà tiến lên, từng bước hóa giải. Trúng độc, ám sát, giá họa theo nhau mà đến, nàng cũng không run không sợ hãi. Nàng vốn chỉ muốn bình thản, an tĩnh mà sống đến già, nhưng mà số mệnh không như ý người. Nếu đã như thế, nàng cũng sẽ không muốn trên lưng phải gánh lấy cuộc sống u ám đáng thương nữa, vì vậy nàng nhất định phải sống một cuộc sống đầy màu sắc đẹp đẽ, sáng tạo ra một truyền kỳ thuộc về riêng nàng.
Nhân vật chính: Ôn uyển,
Chồng: Bạch Thế Niên,
Con trai: Bạch Minh Cẩn, Bạch Minh Duệ
Cha: Bình Hướng Hi
Mẹ: Phúc Huy Công Chúa
Mẹ kế: An Hương Tú
Anh em: Thượng Kỳ, Thượng Lân, Thanh San
Người hầu:
Tứ đại nha hoàn: Hạ Dao, Hạ Ảnh, Hạ Nhàn, Hạ Ngữ;
Tứ đại thị vệ: Võ Tinh, Võ Thần, Võ phong, Võ Lâu.
Ma ma: Cổ ma ma, Trần ma ma
*Bên Nội
Bình quốc công phủ:
Ông bà nội của Ôn Uyển: Quốc công gia, quốc công phu nhân (Nữ nhi của Xương Ấp hầu Dung gia, đã sớm suy tàn)
Đại lão gia (Bác cả): Bình Hướng Thành
Vợ : Hứa Thị ( Đích trưởng nữ của Đan Hầu Hứa gia)
Con trai:
Bình Thượng Hoành – vợ Tống thị, là đích trưởng nữ của Lễ bộ Thượng Thư ;
Bình Thượng Vệ; Bình Thượng Bân ( do Lưu di nương sinh )
Con gái:
Bình Thanh Hà ( đích trưởng nữ, gả cho thế tử Bạch Thế Hoa của Thần Tiễn Hầu Bạch gia; cùng nhà chồng với Ôn Uyển), Thanh Liên ( đã chết )
Thanh Hồng ( Lưu di nương sinh ),
Thanh Trâm ( thiếp thất Diêu di nương sinh )
Nhị lão gia (Bác hai): Bình Hướng Đông,
Vợ : Mã thị, (đã qua đời)
Con trai:
Bình Thượng Dũng, Bình Thượng Đường ( con trai trưởng ); Thượng Khoan, Thượng Thủy, Thượng Hạc
Con gái:
Thanh Thủy ( đích nữ ), Thanh Từ, Thanh Chiếu, Thanh Khóa
Tam lão gia (Bác ba): Bình Hướng Cối, con vợ kế;
Vợ : Đông thị ( thứ nữ của bộ Hộ Thị Lang ), có ba trai hai gái, ở nhà quản lý thứ vật ( quản lý sản nghiệp)
Tứ lão gia (Bác tư): Bình Hướng Sung, con vợ kế;
Vợ là: Chu thị ( đích thứ nữ của Lễ bộ lang trung );
Bác tư của Ôn Uyển có công danh là Tiến sĩ cập đệ, ra ngoài tỉnh nhậm chức Đồng Tri, có hai trai một gái ( vợ cả sở sinh )
*Bên Ngoại (cũng tức là hoàng gia)
Ông ngoại: hoàng đế Nhân Khang,
Bà ngoại: Tô Qúy phi (đã chết)
Các cậu:
Chu vương (cậu ba), Yến Hồng Thành, tam hoàng tử,
Mẹ là Bạch Hoàng quý phi đích nữ của lão Thần Tiễn Hầu, đã chết
Triệu vương (cậu năm), Yến Hồng Bân, ngũ hoàng tử;
Mẹ Hiền phi ( tiểu thư của Trấn Quốc công phủ ). Sống ở Hàm Phúc cung,
Ninh vương, (cậu sáu) Yến Hồng Ninh, lục hoàng tử
Mẹ Thục phi ( đích nữ của Binh bộ thượng thư) đã chết.
Trịnh vương, (cậu tám) Yến Hồng Chương, bát hoàng tử
Mẹ: Tô Qúy phi
Vợ: Quách Thị,
Có con trai là: Kỳ Ngôn, Kỳ Cơ, Kỳ Mộ, Kỳ Huyên, Kỳ Phong…
Con gái: Tư Thông, Tư Hàm, Tư Mặc, Tư Văn..
Hằng vương: Thập Lục hoàng tử, mẹ là Đức phi sống ở Trường Xuân cung
*Các họ hàng xa
Thuần vương: là thiết mạo tử vương, vương vị cha truyền con nối, là một nhánh phân ra từ hoàng tộc
Vợ là Giang thị.
Con trai: Yến Kỳ Hiên
Con gái: Tư Thiến
Tô gia: Nhà của bà ngoại Ôn Uyển
Tô tướng: Tô Hộ, em trai của bà ngoại Ôn uyển.
Vợ đã qua đời
Con trai: Tô Hiển; Vợ: Tiết thị.
Có con trai trưởng: Tô Dương
Con gái:Tô Chân