Nàng, Hoàng Tố Yên, đại tiểu thư tập đoàn Hoàng thị, nàng cao quý ưu nhã, lại lạnh lùng như băng, nàng 22 tuổi, ở tuổi người khác vẫn còn học đại học hoặc vừa mới tốt nghiệp, nàng đã bắt đầu tham gia chính trị, kinh doanh, lại có thêm hai bằng học vị bác sĩ.
Ở trong mắt người khác, nàng vẫn luôn là một vị đại mỹ nữ cao không thể leo tới, mà trên thực tế thì? Nàng chỉ là công cụ kiếm tiền, vì tư lợi của các trưởng lão trong gia tộc. Nàng biết, vẫn luôn biết, vì thế sau khi nàng xuyên không đến dị giới, điều duy nhất khiến nàng không yên tâm, không bỏ xuống được đó chính là đệ đệ nàng yêu thương nhất.
Không quan hệ, nếu lão thiên làm cho nàng thống khổ như vậy cũng không chết, nàng sẽ ở thế giới này thay đổi như chong chóng, hô mưa gọi gió. Thế giới mới, các mỹ nam, các ngươi đợi ta a !
Không thể nào! Mới sinh ra một tháng liền được phong làm nữ thái tử, hơn nữa trước mắt còn có hai vị hoàng tỷ nhìn nàng như hổ đói tùy thời mà ăn thịt. Mẫu hoàng cáo già, ngươi đây không phải là bức ta sao?Hoàn hảo, có khối linh thạch kia, nhìn ta tu chân, để đối phó các ngươi, xem ai còn dám lợi dụng ta!
Nam chủ:
Nam Cung Hạo Nhiên, con Nam Cung thế gia, từ nhỏ cùng nữ chủ cùng nhau luyện võ, cùng là đồ đệ của đệ nhất thiên hạ, hoạt bát rộng rãi
Lâm Tư Thần, con tể tướng, trong một lần ở hội thơ, bị tài hoa nữ chủ hấp dẫn, mười mấy năm qua vẫn không quên, ôn nhu xinh đẹp.
Ngạo Ngôn, tam hoàng tử Ngạo Thiên quốc (nước láng giềng), bị quốc gia của mình “Tống” cấp nữ chủ, thanh nhã, tinh khiết như liên
Băng Mặc, rất giống nữ chủ kiếp trước, hoàng tử Băng Ảnh quốc, người cũng như tên, băng lãnh, nhưng tựa hồ là có nguyên do.
Lăng Y Hiên, hoàng tử Lăng Hi quốc, bị đưa đến quốc gia nữ chủ kết thông gia, có chút điêu ngoa tùy hứng, thế nhưng là một đứa nhỏ ngây thơ, không có tâm cơ.
Trúc nhi, Ngọc nhi, hai người đều là nam tùy tùng bên người nữ chủ. Trúc nhi, thanh nhã như lan, Ngọc nhi, tươi mát như trúc.
Mị, nữ chủ hồi bé “Lấy” đến, trời sinh trên người có hương khí an thần, nữ chủ rất thích ôm hắn, ảnh vệ nữ chủ, trầm mặc ôn nhu.
Phong Quốc nhị vương gia Lương Hoàng Thiên Lãnh, người đúng như tên tàn bạo, độc ác, vô tâm, lạnh lẽo thiên hạ không người nào không biết tới danh. Hoàng đế ca ca tứ hôn ban cho nữ nhi của đương triều tể tướng, Long Linh Nhiên tiểu thư. Chàng sau đêm tân hôn động phòng hoa chúc, chà đạp xong mỹ nhân thì đạp văng sang một bên tống vào lãnh cung.
Vương phi ở trong phủ chức danh chỉ là hão, vị trí không bằng một tiểu thiếp bình thường. Rước vào phủ chưa được hai ngày đã bị bỏ rơi thì còn ai nể mặt. Sức khỏe vốn yếu ớt lại không được chăm sóc tốt chẳng mấy chốc đã đổ bệnh nặng. Ốm đau thập tử nhất sinh, phu quân cũng thèm tới ngó mặt một cái, hắn mừng thầm nguyền rủa nàng chết cho nhanh còn không kịp, ở đó mà thăm với nom.
Nàng rốt cuộc đại nạn không chết, sau khi tỉnh lại khỏi bệnh thì tâm tính thay đổi hắn, không còn là cô gái yếu đuối, đa cảm, đa sầu như trước. Vương gia ngươi có thể lãnh khốc vô tình thì vương phi của ngươi há lại không thể.