Edit: Mai Lạc
Thể loại: Trọng sinh, 1×1, cung đình, nam biến nữ rồi biến về nam,đam mỹ. HE.
Chinh chiến trên sa trường mười năm, hắn nhìn Tiết Quân Lương thủ thổ khai cương, tọa ủng sơn hà
Hắn không may bị một mũi tên xuyên tim mà chết
Nhưng ông trời lại khéo trêu hắn khi cho hắn cơ hội sống lại.
Sau khi tỉnh lại, Đằng Vân biến thành sửu nương nương của người kia….
Đây là câu chuyện về một hoàng tử bị bắt, sau khi chết trọng sinh thành sửu nương nương của địch quốc, cùng phúc hắc đế vương công nhà hắn tương ái tương sát, chơi tâm cơ đấu thủ đoạn. Từ hậu cung đến triều đình gà bay chó sủa không được an bình, cuối cùng cùng nhau an bang định quốc.
Nội dung: hiện đại, trùng sinh, giới giải trí, thế thân văn, ngược luyến tình thâm, 1×1, HE
Nhân vật: Chính: Chu Tường, Yến Minh Tu ┃ Phụ: Uông Vũ Đông, Thái Uy
Hắn không thể ngờ ông trời lại cho hắn sống thêm 1 lần nữa, không biết là do hắn được săn sóc quá mức hay là ông trời lại đùa giỡn với hắn nữa
Nếu không phải vậy, thì tại sao cả trong phim lẫn ngoài đời, kiếp trước hay kiếp này, hắn đều bị Yến Minh Tu xem là thế thân của một mình người đó?
Hắn cũng không biết giữa hắn và Yến tiểu thiếu gia, đến cuối cùng thì ai đáng thương hơn ai, một người chỉ có thể mãi làm thế thân, còn một người chỉ có thể mãi đi tìm thế thân.
Anh công để tái sinh em không ngại nghịch thiên, gửi phần hồn phách còn sót của em đến thế giới khác nuôi dưỡng, sau đó lại kéo em xuyên trở về. Kiếp này em trọng sinh thành thất hoàng tử, vừa ra đời đã không còn mẫu thân, cũng chẳng có thế lực nào bảo hộ. Bất quá anh công giờ đã làm quốc sư, lại nhờ vậy mà được thể lấy cớ, xung phong vì em làm siêu cấp bảo mẫu.
Trái ngược với vẻ lãnh khốc cao ngạo đối người ngoài, anh lúc bên em chỉ có ôn nhu cùng sủng nịnh, thậm chí còn ẩn chút thành kính, mang tiếng chăm trẻ con mà cứ như phụng dưỡng cha mẹ lúc về già =.,= “Trông em” được 8 năm thì ảnh cấu kết với địch làm phản (thực ra cũng vì em thôi), 2 người đành tạm thời chia cách. 10 năm sau, em giả trang xuất thành vi vu, tình cờ gặp lại anh sau 1 số biến cố. (Nói vậy chứ chỉ có em mới chân chính “đã lâu không gặp” ảnh, còn ảnh thực ra vẫn chưa từng rời em nửa bước, vẫn luôn thậm thụt dõi theo em từ 1 xó xỉnh nào đó (_ _!!))
Bây giờ anh đã rất mạnh, có thể bóp chết bất cứ ai, cho dù kẻ đó là thần. Không chời đợi thêm, ảnh gọi mụ thần ác độc năm xưa xuống “nói chuyện”, bất quá chưa được mấy câu liền cho bả “ngậm miệng” vĩnh viễn, hoàn thành bước cuối cùng giúp em thập toàn trọng sinh. Em lúc này vừa mới nhớ lại, cũng biết được mối tình si đầy chấp niệm của đồ nhi với mình, chỉ là trong lòng tình thầy trò vẫn chiếm phần hơn nên chưa dám đón nhận.
Anh thì cũng không dám làm chuyện gì “khi sư diệt tổ” =))) vẫn đối em một mực tôn kính, chẳng hề thúc ép nửa câu, mặc kệ đã trả giá bao nhiêu để làm em sống lại, chỉ cần em mở miệng kêu phiền sẽ lập tức cuốn gói. Em đứng trước sự ôn nhu cùng tấm chân tình của anh hiển nhiên bị rung động, quyết định cùng anh “sống thử” xem thế nào, lần này không phải dưới thân phận thầy trò mà là người yêu :”>
Nàng chuyển thế trọng sinh, trời hiện dị tượng, cha chết mẹ vong, bị cho rằng trời sinh mệnh ngạnh, khắc cha khắc mẹ khắc chồng, vừa sinh ra đã bị đưa đến nhà bà ngọai, được bà ngoại và cậu mợ nuôi dưỡng mà lớn.
Hắn là Thất hoàng tử Kim Nguyệt quốc, từ nhỏ cơ thể suy nhược nhiều bệnh, được sư phụ mang ra khỏi Hoàng thành, dốc lòng tu luyện trong núi sâu, hoàng thất không ai biết đến sự tồn tại của hắn.
—
Trong núi sâu, nàng lưng cõng rổ dược, hệt như một chú khỉ linh hoạt leo lên vách núi đá, nhìn thấy một bóng người nho nhỏ hôn mê trong rừng, trăm năm khó có ngày tốt bụng nên thiện tâm cứu hắn.
“Tỷ tỷ, sao tỷ lại ở trong rừng? Còn té xỉu nữa.” Thấy hắn tỉnh lại. nàng hỏi như vậy.
Một tiếng tỷ tỷ khiến hắn run rẩy kịch liệt, nhưng đối mặt với ánh mắt của nàng, lời phản bác bên miệng lại nuốt trở vào, yếu ớt nói: “Ta và sư phụ ở gần đây.”
—
Nàng xông vào phòng hắn, nhìn thấy cơ thể trơn bóng của hắn đứng thẳng lên từ trong thùng tắm, ngu người nhìn thứ-không-thuộc-về-nữ giữa hai chân hắn, đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ giật mình nói: “Thì ra sư tỷ lại là sư huynh đó hả!”
Hắn đột nhiên bừng tỉnh, “bịch” một tiếng ngồi hẳn xuống thùng tắm, khuôn mặt đỏ bừng gầm lên: “Đi ra ngoài!~”
—
Nàng cúi thấp đầu xuống, vẻ mặt trước giờ vẫn hưng phấn lại có chút ảm đạm, nói: “Sư huynh, vài ngày nữa có người tới đón muội về, muội phải đi.”
Hắn dịu dàng cười nhìn nàng, đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cúi đầu hôn lên đôi môi hồng phấn, nhìn nàng ngu người liền nhẹ giọng hỏi, “Sao vậy?”
Nàng khẽ liếm môi, thần thái lại sáng bừng lên nói: “Hôn lại cái nữa!”
Năm đó, nàng theo “Người nhà” trở về kinh thành, mà hai tháng sau hắn cũng về tới kinh thành.
—
Nàng tính tình bất định, thỉnh thoảng tinh quái, thỉnh thoảng độc ác, thỉnh thoảng lạnh như băng, thỉnh thoảng lại dịu dàng như nước, ngoại trừ đối với một số người, trên cơ bản là một kẻ tim sói phế cẩu, thấy lợi quên nghĩa, hèn hạ vô sỉ, âm hiểm tiểu nhân.
Hắn bề ngoài tao nhã, kì thực bụng đen thùi lùi, ra tay ác liệt không dung tình, có thể khiến hắn dịu dàng, tình ý liên tục vĩnh viễn cũng chỉ có một người như vậy thôi.