“Cái kia, sư phụ, người đang nói đùa à?”
“Ta đang nói thật.” Mái tóc dài phủ xuống bờ vai của Bạch Trì Hữu khẽ lay động trong làn gió đêm, “Nhã Nhã, sư phụ cũng có thể giống như phu quân.”
Thẩm Trú là một phóng viên tin tức, hôm nay tỉnh dậy, bỗng ngơ ngác khi biết mình đã xuyên đến Tây Hán trở thành Âm Lệ Hoa *.
Người ta nói ”Làm quan thì phải nắm chức Kim Ngô **, lấy vợ phải lấy người như Âm Lệ Hoa”, cô lại gặp một người giống hệt bạn trai cô ở thời hiện đại lúc cô còn chưa bị tai nạn tên Lưu Tú.
Chẳng lẽ đây là thứ mà ông trời bù đắp cho cô?
Trong chiến loạn, cô liều lĩnh đi tìm hắn, cùng hắn tiến lui.
Triều đình đấu đá, cô đánh bạc hết tất cả gả cho hắn….
Cô kiều diễm như hoa, nụ cười khuynh thành, nhưng lại từ thê trở thành thiếp.
Cô là một người phụ nữ từng trải, chắc chắn không thể nhẫn nhịn chịu nhục và khó xử….
Giây lát hồng nhan già nua, xinh đẹp không còn.
Cô lại từ thiếp biến thành thê, nắm quyền trong cung.
Từ nay về sau, mưa rơi thay đổi như chong chóng, giống như lật bàn tay….
Kiếp sống mấy chục năm trong hậu cung, cô vì hắn mà chống đỡ, trông coi, để trời đất yên bình, quản con cái, sống cuộc sống yên lặng, mãi cho tới khi mẫu thân và đệ đệ bị người ta sát hại….
Bảy năm tính kế, chỉ thua một kích cuối cùng, cô bình tâm tĩnh khí chờ đợi, đứa con trai cô thương yêu nhất, đột nhiên chết trước mặt mình….
Ở hiện đại, nàng là một thiên tài ngàn năm khó gặp, thông tuệ mọi thứ trên đời, sau khi xuyên qua trở thành con một nhà nghèo khó bần cùng, nàng quyết định giả người ca ca bệnh tật vào làm quản gia ở phủ Giám Quốc Công.
Và rồi nàng gặp hắn - Giám Quốc Công, đương kim thánh thượng tạm thời của nước Sở. Hắn tuấn tú, lãnh diện, kỹ tính, không thích phụ nữ nhưng lại thích một quản gia nho nhỏ, thế nhưng hắn không thể để nàng ở bên cạnh.
Nàng một ngày cùng hắn vào triều. Tướng quân Hoắc Sinh phát hiện nàng có thể rèn bảo kiếm, kiến nghị đưa nàng sang phủ tướng quân rèn kiếm. Hắn câm nín để nàng rời xa. Sau đó vì lý do hắn huấn luyện tướng sĩ, một Quốc Công lại trực tiếp chuyển đến phủ tướng quân sinh sống. Ở đây đã gây ra không ít trận gà bay chó sủa. Như thế nào ư. Xem nhé.
Diệp Sở, là một tiểu thư nhà giàu lương thiện, hiền lành. Đêm tân hôn, nàng bị vị hôn phu chiếm đoạt hết gia sản, còn sát hại nàng, nàng thề rằng, nếu có kiếp sau nhất định sẽ không làm kẻ ngốc bị người khác lừa gạt nữa, nàng phải tự mình cố găng vươn lên, trở thành người ích kỷ, nanh nọc độc ác, có thù tất báo.
Dạ Sở, thân thế bí ẩn, mọi người đều biết, nàng là đệ tử đích truyền duy nhất của đảo chủ đảo Thái Bình, tính cách nhu nhược yếu đuối, không làm cái gì ra hồn, nhưng lại có dung nhan khuynh thành thoát tục, và cũng chính dung mạo diễm lệ ấy đã hại nàng mất đi tính mạng.
Không gian chuyển dời, đem Diệp Sở biến thành Dạ Sở…
***
Dạ Tùy Phong, đảo chủ đảo Thái Bình, thế nhân đều biết hắn là hào phú đứng đầu năm nước, là nhân vật trí dũng kiệt xuất trong thương trường, văn võ song toàn, dung mạo tuấn tú ít ai sánh kịp, hắn là hình tượng vị hôn phu lý tưởng trong lòng các cô gái, nhưng chỉ có Dạ Sở mới biết hắn thực ra là … sói đội lốt người, bên ngoài thì nghiêm trang, bên trong lại đen tối vô sỉ.
Năm nàng mười ba tuổi, sư phụ vì muốn bảo vệ mỹ danh vang xa của hắn mà dám đem một cô gái yếu đuối như nàng huấn luyện thành một cường giả toàn tài, buộc nàng học võ công, thành thạo việc buôn bán, đem nàng đi lưu lạc giang hồ.
Gì chứ học võ với buôn bán chính là mong muốn của nàng mà, hahaha. Có chút công phu mới không bị người khác ức hiếp, đến lúc đó chỉ có nàng ức hiếp người khác chứ kẻ nào dám chọc đến nàng? Nhưng hình như nàng đã quên mất mình có một vị sư phụ thích đem chuyện bắt nạt nàng làm thú vui tiêu khiển…
……
Năm nàng mười lăm tuổi, bản lĩnh của nàng đột nhiên tăng mạnh, các cửa hàng nối tiếp nhau được mở ra, các tiểu đệ đệ thu hết người này đến người khác.
” Nữ nhi gì mà cả ngày lêu lổng múa võ động thương ở ngoài đường, còn ra thể thống gì nữa, sau này ở trong phòng học nữ hồng đi.” Người nào đó ném một đống túi thơm đến trước mặt nàng, rất vô liêm sỉ mà nói ra những lời chính nghĩa hùng hồn.
” Cái gì, vậy còn mấy cửa hàng của con thì sao?” Bây giờ mới nói nàng suốt ngày lêu lổng, múa võ động thương ở ngoài đường là có ý gì, là ai dạy nàng võ công, dạy nàng cách kiếm tiền, chạy khắp giang hồ đấy?
” Tất nhiên là để cho vi sư xử lý.”
” Ặc.” Rốt cuộc thì nàng cũng hiểu vì sao sư phụ lại là hào phú đứng đầu năm nước rồi, nàng đã tổng kết ra được những điều kiện tất yếu để trở thành một người giàu, trong đó điểm quan trọng nhất chính là phải có da mặt thật dày.
…….
Năm nàng mười tám tuổi: ” Sư phụ, người lớn tuổi như vậy rồi sao không lo tìm một sư mẫu cho con, một đảo chủ phu nhân cho đảo Thái Bình đi.”
” Muốn sư mẫu hả, bảo ta lớn tuổi rồi đúng không.” Người nào đó ngoài cười nhưng trong không cười chậm rãi bước đến gần Dạ Sở.
” Không phải, con nói sai rồi, Sư phụ ngài còn trẻ tuổi sung sức, tuấn tú phóng khoáng làm sao nói là lớn tuổi được, rõ ràng là đang tuổi thanh xuân mơn mởn đấy ạ.” Thấy nụ cười nhạt trên môi sư phụ, Dạ Sở biết lần này mình thảm rồi, bèn nhanh chóng thay đổi chiến lược, cật lực tâng bốc sư phụ.
” Ừ … cũng không sai.” Người nào đó rất vui vẻ hưởng thụ. ” Còn đảo chủ phu nhân thì …” Kèm theo một tiếng cười gian, người nào đó dùng ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào chỗ nhô ra của con mồi, miệng lẩm bẩm: ” Hình như đã trưởng thành rồi đấy, có thể ăn được rồi.”
” Ách, sư phụ người …”
Đến thời khắc này, Lưu Lạc Bình vẫn không biết, rốt cuộc nàng đã làm gì sai, khiến hắn lạnh nhạt nàng lâu như vậy…
Cấp bậc hậu cung:
Hoàng hậu
Quý phi
Chính nhất phẩm: Thục phi, Hiền phi, Lương phi, Đức phi
Tòng nhất phẩm: Phi
Chính nhị phẩm: Chiêu nghi, chiêu viện, chiêu dung
Tòng nhị phẩm: Thục nghi, thục viện, thục dung
Chính tam phẩm: Quý tần
Tòng tam phẩm: Tiệp dư
Chính tứ phẩm: Dung hoa (vinh hoa)
Tòng tứ phẩm: Phương nghi, phân nghi, thuận nghi
Chính ngũ phẩm: Tần
Tòng ngũ phẩm: Tiểu nghi, tiểu viện
Chính lục phẩm: Quý nhân
Tòng lục phẩm: Tài tử (mỹ nhân)
Chính thất phẩm: Thường tại
Tòng thất phẩm: Tuyển thị
Chính bát phẩm: Thải nữ
Tòng bát phẩm: Canh y
Đoạn trích 1: tại tửu lâu
Hắn gắp cho ta 1 miếng cá đã được gỡ xương. Ta tự nhiên định ăn, lại bị 1 đôi đũa thò vào bát ăn mất.
Kia… Vô Ngạn… Không lẽ huynh…
Ta nhìn Vô Ngạn, rồi quay sang Mạc Lương Đình.
Không lẽ hắn ghen?
Đầu năm nay đam mỹ rất thịnh hành. Dáng dấp của Vô Ngạn tiêu chuẩn của lạnh lùng lãnh khốc công rồi. Còn Mạc Lương Đình… nữ vương thụ a… 2 người….
Cứ YY hình ảnh 2 người trong đầu, ta không khỏi co rút khóe miệng.
– Ăn.
Vô Ngạn cứng ngắc gắp cho ta 1 miếng rau.
Nhưng là….
– Ta nhớ muội không thích rau, để ta ăn cho.
Mạc Lương Đình cũng tự nhiên gắp lại rau trong bát ta.
Ta dương ánh mắt cầu cứu Lệ Viên Ngân. Hắn rất không phúc hậu nhún vai, ý nói không có cách.
2 người muốn gắp cho nhau cứ tự nhiên. Làm ơn đừng lấy ta làm bình phong.
Đoạn trích 2: tỏ tình
“Còn muốn ngắm tới bao giờ?”
Ta tròn mắt. Lại thất thần. Vĩnh viễn không thể thoát cái bệnh hoa si khi nhìn mĩ nam. Ta luống cuống muốn thoát khỏi hắn.
“Đừng động.” giọng hắn khàn khàn
Ta cứng ngắc.
Khóc ròng. Tại sao có thể quên nam nhân khi tỉnh dậy dễ bị kích thích nhất cơ chứ. Mà hắn lại ôm trong lòng bông hoa xanh tươi mơn mởn là ta đây, không có phản ứng mới là lạ.
“Ta không động, ngươi thả ta ra đi.” Ta nuốt nước bọt cười
“Để ta ôm nàng một chút.”
Ta nằm yên, cứng đờ nhìn trần nhà.
A, từ bao giờ ta biết nghe lời thế nhỉ?
“Mạn Mạn”
“Ừ”
“Mạn Mạn”
“ơi”
“Mạn Mạn”
“Ta đây”
“Chúng ta thành thân đi”
“….”
“Không phải nói, ta yêu nàng.”