Chú bé Peter Pan-chú bé không bao giờ lớn-một đêm mò đến phòng trẻ của nhà Darling gồm Wendy, Jonh và Micheal. Chú đã dạy cho chúng biết bay, và mang chúng qua bầu trời tới Neverland, xứ sở thần thoại có người Da đỏ, sói, tiên cá và... lũ cướp biển.
Cầm đầu lũ cướp biển là thuyền trưởng Hook nham hiểm. Một tay hẳn đã bị đớp mất bởi một con cá sấu, con vật mà, như Hook giải thích, "đã thích tay tao đến mức nó cứ bám riết lấy tao từ đó, thèm thuồng muốn liếm nốt cái phần còn lại". Sau rất nhiều biến cố, câu chuyện đạt tới đỉnh điểm khi Peter, Wendy và lũ trẻ phải đối mặt trong trận chiến với lũ cướp biển và đã giành chiến thắng giòn dã. Tất cả trở về nhà Wendy trong vòng tay yêu thương của ông bà Darling, chỉ có Peter Pen tiếp tục ở lại Nerverland, bởi cậu bé thích cuộc sống tự do, vô tư lự bên các nàng tiên hơn là trở thành một người lớn khuân mẫu và nghiêm nghị.
Nếu có thể nói một câu về Peter Pan thì đó sẽ là: một tác phẩm kỳ diệu ra đời từ trí tưởng tượng kỳ diệu và tài kể chuyện có một không hai của James Matthew Barrie.
Một năm nào đó không xác định, cô gái loài người Tô Di tỉnh dậy ở một nơi xa lạ, không chỉ không phải nhà của cô mà thậm chí còn không phải là trái đất của cô. Bằng một cách nào đó cô đã bị lưu lại đến đây và phải tìm cách tồn tại ở hành tinh xa lạ này. Trong một lần chạy trốn khỏi đám người xấu, bị dồn đến bước đường cùng thì Tô Di thấy một chiếc xe ô tô đỗ xịch trước con ngõ mà mình bị bắt, dùng hết sức lực cuối cùng, cô bò đến phía người đàn ông đi xuống và cầu xin sự sống. Người đàn ông đó chính là Mạnh Hi Tông, thủ lĩnh đội quân lính đánh thuê đang trú dưới lớp vỏ của Thương Chủy, cục trưởng cục trị an Tinh Cầu.
Để bảo toàn tính mạng mình, Tô Di chấp nhận làm 1 con rối, 1 con búp bê hay là bất cứ cái gì mà Mạnh Hi Tông muốn, nhưng anh ta lại muốn cô trở thành vật hiến tế trên bàn mổ của 1 tên bác sĩ biến thái. Lại bị dồn đến bước đường cùng, Tô Di đã tìm cách học lái chiếm hạm và chạy trốn nhưng bị bắt lại. Điều này lại khơi lên sự hứng thú của Mạnh Hi Tông với Tô Di, anh cho cô đi học để trở thành 1 sĩ quan lái máy bay chiến đấu trước khi trở về bên cạnh mình.
Và cùng với Mạnh Hi Tông, Tô Di, một cô gái loài người bình thường, yêu đuối, phải dấn thân vào cuộc chiến khốc liệt bảo vệ toàn cõi thiên hà.
Một Dublin hiện lên với những đường phố, nhà thờ, quán rượu, sòng bạc…cùng tiếng nói cười ồn ã, xô bồ của những con người sống trong những không gian chật chội, xám xịt, trong những khoảnh khắc ngày đêm bất chợt…Các nhân vật của Người Dublin đang cố gắng giãy giụa, vượt thoát khỏi cuộc sống thường ngày đáng chán…Ai vượt qua, người đó sẽ là anh hùng như Ulysses. Anh hùng, trong đời sống hàng ngày, trong từng thời khắc sống. Hình như James Joyce đang từ nơi xa lắm vẫy gọi chúng ta: “Bạn ơi! Can đảm lên mà sống. Hãy là Ulysses”
Một tập truyện ngắn day dứt lòng người với những bí ẩn, những khoảng tối tăm nơi tâm hồn con người trong cái xã hội tê liệt, tù đọng, dối trá, đói khổ…
Nó hé mở cho bạn đọc những bí ẩn tâm hồn, chìm lấp rất sâu nhưng luôn hiện lộ và được che giấu dưới vẻ bề ngoài “lịch sự”, những lời hoa hòe hoa sói, những cử chỉ thanh tao.
Làm thế nào Thomas sống sót được giữa một mê cung khổng lồ đầy những sinh vật nguy hiểm và thay đổi lời giải hằng đêm? Ai sẽ là người sống sót cuối cùng sau những bí mật chết người kia?
Giải mã mê cung, một câu chuyện giả tưởng về nhóm bạn trẻ bị giam giữ trong Trảng với một trí nhớ không rõ ràng, và cuộc vật lộn tìm lối thoát. Hấp dẫn, kịch tính, đầy bất ngờ, tác phẩm này sẽ lôi cuốn bạn đọc cho đến dòng chữ cuối cùng.
Martin Eden đề cập đến số phận của một văn nghệ sĩ trong xã hội tư sản, số phận của một con người nhằm rút khỏi cái thế giới chật hẹp của những lợi ích riêng tư.
Martin xuất thân là một thủy thủ, một người lao động muốn vươn tới ánh sáng của trí thức, thấy được sức mạnh sáng tạo của nhân dân, được rèn luyện trong lao động nặng nhọc, bị những điều kiện sống vô cùng gian khổ đè xuống. Tư tưởng của chủ nghĩa tư bản có ảnh hưởng nguy hại đến đời sống tinh thần của nhân dân, sự bóc lột tàn bạo đã bóp nghẹt những năng lực to lớn của con người vươn tới cuộc sống tri thức: đó là sợi dây xuyên suốt từ đầu đến cuối cuốn tiểu thuyết.
Martin đã lý tưởng hóa cái "xã hội thượng lưu" - nơi anh cảm thấy dường như có "sự hào hiệp của tâm hồn, những tư tưởng trong sạch và cao thượng, cuộc sống tinh thần khẩn trương... " Trải qua bao nhiêu thiếu thốn, vấp phải những khó khăn gian khổ không kể siết trên đường đời, cuối cùng, anh đã đạt được vinh quang và giàu có, trở thành một nhà văn nổi tiếng. Nhưng càng gần gũi "thế giới thượng lưu" bao nhiêu anh càng cảm thấy cô đơn bấy nhiêu, càng nhận thấy bộ mặt giả dối của nó.
Con đường đời của Martin là cả một chuỗi vỡ mộng cay đắng và cuối cùng đã đẩy anh tới chỗ tự tử.
Ngay từ khi còn là một thủy thủ bình thường, Martin đã thấy kiến thức chân chính dường như chỉ có thể tìm thấy trong "xã hội thượng lưu." Cái vẻ học thức và tinh tế trong gia đình người chủ nhà băng Morse mà lần đầu tiên anh bước chân vào đã làm anh như mê đi. Nhưng anh càng say mê hơn đối với Ruth cô con gái nhà Morse - anh tưởng thấy tất cả sự trong trắng và cái đẹp tinh thần của cô. Nhưng rồi chẳng bao lâu sau, anh đã nhận thấy cái vẻ đẹp bên ngoài của những con người này chứa đựng cái ích kỷ, sự buôn bán bẩn thỉu và sự trống rỗng tinh thần. Trước đây, trong thời gian ngắn, anh đã nhìn vào cái xã hội bạn bè nhà Morse một cách thành kính, giờ đây anh thấy họ là những kẻ nhỏ nhen với những tư tưởng nhỏ nhe, té ra cái nền học vấn thực sự của nhà Morse, của bạn hữu và những người quen biết họ chỉ là một nền học vấn mù quáng.
Martin Eden là một nghệ sĩ hiện thực chân chính đã nhìn thấy giá trị của nghệ thuật trước tiên là ở tính chân thật của nó. Trong những truyện ngắn của mình, Martin đã vạch trần khuynh hướng sợ sự thực và tô hồng cuộc sống. Nhưng nghệ thuật hiện thực chân chính thù địch với cái xã hội anh đương sống. Trong cái thế giới của đồng tiền, Martin không thể tìm được sự đồng cảm và ủng hộ. Một viễn cảnh đen tối của cái đói rét vẫn chờ đợi con người nghệ sĩ như thế. Và càng xa lánh giai cấp mình, Martin càng cảm thấy một nỗi cô đơn ghê gớm. Anh đã thấy là trong cái xã hội anh đang sống, nghệ thuật không tùy thuộc ở giá trị chân chính của nó mà là ở tên tuổi của nhà văn. Martin đã nói một cách đúng đắn rằng thành công của anh một phần cũng là do tình cờ. Anh không đánh giá quá cao sự nổi tiếng của mình.
London đã dần dần để cho Martin thấy những tư tưởng của anh tan vỡ. Sợi dây cuối cùng nối Martin với xã hội tư bản là tình yêu của anh với Ruth. Tình cảm cao quý này đã thúc đẩy anh, khiến anh có được sức mạnh sáng tạo. Nhưng sự vỡ mộng của anh càng thêm khủng khiếp khi anh hiểu rằng ngay cả Ruth cũng chỉ là một cô gái tư sản tầm thường với những quan điểm hẹp hòi và nhỏ nhen. Cô không thể vượt khỏi cái vòng đai của giai cấp, cô không hiểu nổi Martin, không cảm thông với nguyện vọng sáng tác của anh. Xa lánh anh trong khi anh cần sự khuyến khích của cô hơn bao giờ hết, cô quay lại làm lành với anh khi anh đã trở thành một nhà văn nổi tiếng. Nhưng Martin lại không thể làm lành với cô, cũng như anh không thể làm lành với xã hội tư bản đã đánh lừa mọi hy vọng của anh.
Anh đã hiểu sâu sắc một chân lý: những quan hệ chân chính chỉ có thể tìm thấy trong những người lao động như Lizzie Connolly, Maria Silva và rất nhiều bạn cũ cùng giai cấp anh. Họ không quan tâm tới vinh quang và sự giàu có, họ đánh giá anh trước hết là đánh giá con người anh.
Dường như tất cả những cái đó phải đưa anh tới chủ nghĩa xã hội, dường như anh sẽ cống hiến sức lực và tri thức của mình cho sự nghiệp đấu tranh vì hạnh phúc của những người lao động. Nhưng Martin là một con người cá nhân chủ nghĩa. Theo lý thuyết của Spencer, anh đã phủ nhận tự do của tập thể và cho rằng cuộc sống là theo quy luật sinh vật học của cuộc đấu tranh sinh tồn.
Martin hiểu rất rõ sự chịu đựng đau khổ của người lao động và hết sức cảm thong với họ. Chính anh cũng đã sống trong tình cảnh đó và không thể không cảm thấy sự lung lay của lập trường Nietzsche 1 của anh. Cuối cùng, Martin đã vỡ mộng với cái triết học Nietzsche, nhưng anh không tìm thấy con đường đến với nhân dân, Martin thấy mình là một người xa lạ trong cái thế giới tư bản đầy những giả dối và lọc lừa nhưng anh lại không thể quay về với những người trong giai cấp anh.
Sức mạnh tinh thần của anh đã bị vỡ tung, cuộc sống đối với anh là một nỗi giày vò, vô ý nghĩa.
Cuộc đời của một nhà văn có tài kết thúc bi thảm như thế: chết trong vòng vây của xã hội, chết xa rời nhân dân và vẫn còn hoang mang trong sự tìm kiếm về triết học và lẽ sống của mình.
Tiểu thuyết Martin Eden kết thúc bằng cái chết của nhân vật chính, đó cũng là lời tiên đoán đối với chính tác giả.
Trong Martin Eden ta thấy rất rõ mâu thuẫn trong thế giới quan của tác giả. Ngay trong thời kỳ phong trào công nhân phát triển mạnh, London vẫn không tránh khỏi dao động. Cùng với những tác phẩm hiện thực, đúng đắn, ông đã viết những truyện ngắn và những tiểu thuyết giả tạo.
London là một trong những bậc tiền bối của nền văn học Mỹ tiến bộ hiện đại. Chúng tôi xin giới thiệu một trong những tác phẩm hay nhất của ông Martin Eden với độc giả.
Truyện Vô Diệm Xinh Đẹp là một truyện khá hấp dẫn và thú vị của tác giả Lâm Gia Thành, đây là truyện lấy bối cảnh xuyên qua tuy không còn gì lạ lẫm những vẫn đầy sức thu hút thông qua ngòi bút của tác giả. Nàng xuyên qua đến một quốc gia giống như thời xuân thu chiến quốc cổ đại, trở nên tầm thường xấu xí!
Nàng bình tĩnh, kiên cường, ẩn nhẫn, nhưng có lẽ những điều đó cũng không đủ để khiến hắn ngoái lại nhìn nàng, nhưng mà, nếu như nàng có tài trí thần bí thì sao? Hơn nữa thân xác nàng ở nơi này một lần lại thêm một lần thoát thai hoán cốt, từng bước từng bước trở nên xinh đẹp? Truyện xuyên không của nàng bắt đầu thực sự đầy bất ngờ và những điều lạ lẫm.
Tôn Nhạc tỉnh lại trong cảm giác lay động choáng váng.Nàng chậm rãi mở mắt ra, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt nàng là một không gian rất nhỏ. Bốn phía tính cả trên đỉnh đầu đều làm từ vải bố, chỉ có chỗ nàng đang nằm là một tấm ván gỗ nho nhỏ.Tấm ván gỗ đang dao động rất kịch liệt. Tôn Nhạc trừng mắt nhìn mãi cũng thấy chỉ một tia sáng từ lỗ nhỏ trên lớp vải bố xuyên vào.
Mình đang ở đâu đây? Nàng thầm nghĩ, chậm rãi vươn tay về hướng lỗ nhỏ kia. Tay nàng vừa mới duỗi ra liền giật nảy mình. Đây không phải tay nàng! Xuất hiện trong tầm mắt của nàng là một bàn tay nho nhỏ, khô gầy như que củi với làn da xanh mét. Một bàn tay như vậy tuyệt đối không thể là tay nàng!Ý nghĩ này vừa vọt lên đầu Tôn Nhạc, nàng dường như bừng tỉnh khỏi cơn mê, xoay người ngồi dậy đưa hai tay xoa hai má, tiện đà liếc mắt nhìn khắp thân thể.
Vừa khẽ vỗ, nàng liền nhắm hai mắt lại thật chặt: nhất định là ảo giác, chắc chắn là vậy! Làm sao mình có thể đột nhiên biến thành một người khác? Đúng, nhất định là mình đang nằm mơ!Tuy rằng đã nhắm mắt, tấm ván gỗ vẫn lắc lư như cũ. Bên ngoài vẫn vang lên tiếng bánh xe gỗ lăn “Két két”,nàng biết mình đang bị chở đi với một tốc độ không nhanh không chậm.Giấc mộng này kỳ lạ quá, đến tiếng động cũng chân thật đến vậy!
Một hồi lâu sau Tôn Nhạc mới mở mắt ra lần nữa. Lần này mở mắt trợn mắt mấy lượt vẫn như vừa rồi, chỉ thấy thân thể của một cô gái nhỏ khoảng mười một mười hai tuổi mà không phải là chính bản thân nàng!Đầu nàng ong ong. Đột nhiên, một ý tưởng nảy ra: chẳng lẽ mình xuyên không rồi? Đọc truyện để theo dõi những điều thú vị hơn sẽ diễn ra nhé!!!