Nhật thực lai không chỉ là tên một hiện tượng thiên văn.
Nhật thực lai là mấu chốt thực hiện phép hồi sinh.
Nhật thực lai cũng là dấu hiệu của sự chết chóc.
Một vụ tai nạn đã khiến Trần Khả Ngân trở thành nhà ngoại cảm với những năng lực vượt xa người thường. Kể từ đó các sự việc bí ẩn, lạ lẫm xảy ra quanh cuộc sống của cô. Đầu tiên là lời mời gia nhập nhóm các nhà ngoại cảm. Tiếp đến, danh tính kẻ gây ra tai nạn cho cô cũng dần được hé lộ.
Trần Khả Ngân bắt buộc phải làm quen với thế giới mới, thế giới dành riêng cho các nhà ngoại cảm. Một thế giới tồn tại những hiện tượng tâm linh. Một thế giới không có quan niệm về cái chết. Một thế giới với những con người có thể làm thay đổi quy luật của tự nhiên. Thế giới này cũng khiến cô rơi vào cuộc tình tay ba đầy rắc rối.
"Ở nơi đó, cô ấy sống thế nào?"
Đó là câu hỏi của Răng sư tử đã gửi gắm đến nàng Bồ Công Anh trắng khi nàng bỏ lại mình mà bay theo làn gió kia.
Nhưng có ai biết, hoa bồ công anh một đã khi rời khỏi Răng sư tử thì liệu sẽ ra sao?
Hoa bồ công anh sẽ bay về đâu?
Có một cô gái đã nhiều lần tự hỏi câu hỏi ấy, nhưng rồi lại không thể tìm được câu trả lời. Giống như suốt mười bảy năm trong cuộc đời, cô cứ loay hoay tìm mãi chàng bạch mã hoàng tử của đời mình, nhưng luôn là thất vọng.
Và rồi trong một ngày trong lành, chàng đệ nhất hot boy của trường đến trước mặt cô, chẳng biết vô tình hay cố tình mà lại ôm lấy cô, tiếp theo đó là đưa cho cô một bức thư với đoạn đối thoại như sau.
"Cầm lấy đi!"
"Gì đây?"
"Thư tình!"
"Hả?"
...
Nếu anh xuất hiện sớm hơn thì có lẽ cô đã yêu anh mất rồi, bởi nụ cười điển trai ấy khiến trái tim cô rời quỹ đạo. Nhưng anh lại đến quá muộn, trong khi cô đã yêu thương người khác thì anh lại luôn tìm cách quấy phá, chọc giận cô.
Rất lâu sau này, cô không cam tâm vì lại thích hạng người xấu xa như anh. Vậy mà Thượng đế lại vô tình sắp đặt, kẻ đến sau cùng là kẻ nắm giữ trọn vẹn trái tim cô.
Anh cho cô niềm vui, nụ cười, nỗi buồn, nước mắt.
Cô cho anh tình yêu, khát vọng và biết hy sinh.
Họ cùng nắm tay nhau bước đi trên con đường ấy… Đến một ngày, cô hài lòng mỉm cười cảm ơn Thượng đế và cảm ơn anh, tự nhủ với lòng: "Anh biết không? Nếu anh yêu em bằng nhịp đập của tim anh thì em cũng yêu anh bằng mạng sống của mình."
Nếu bạn muốn tìm kiếm những chi tiết nhẹ nhàng, dễ thương, câu chuyện này không dành cho bạn!
Nếu bạn muốn tìm kiếm những tình yêu mòn mỏi chờ đợi không thay đổi, câu chuyện này cũng chẳng thể thỏa mãn bạn!
Nhưng nếu bạn muốn tìm kiếm những mảng gai góc của cuộc sống, tìm kiếm nhữngcon người đang cố gắng mỗi ngày đến gần hạnh phúc, vậy hãy ngồi lại nghe tôi kểmột câu chuyện, một câu chuyện có cay đắng mặn chát những dư vị cuộc đời, nhưngcó lẽ đáng giá khi đọng lại cuối cùng là vị ngọt thanh tao.
Cô bé quen cậu bé khi họ mười ba tuổi, trong câu chuyện trẻ thơ, một vài lời khenngây thơ của cô bé đã trở thành động lực cho ước mơ học múa của cậu bé. Nhưng cuộc đời đổi thay, những đứa trẻ đi theo những ngã rẽ khác nhau, xa nhau rồi lạc nhau. Cô bé tên là Thuấn Nhân, còn cậu bé tên là Tử Chấn. Giống như khi chiếc bánh xe định mệnh bị đẩy đi, câu chuyện cuộc đời họ cứ tiếp diễn chẳng thể nào dừng lại.
—— Trọng sinh chi quy linh
Gợi ý hữu nghị:
1. Đây là cổ đam sinh tử văn, người không thích thỉnh “nhấn nút”.
2. Đây là chủ công văn, 1×1, sẽ có nhiều CP phụ.
3. Đây lấy bối cảnh giá không, các mặt không cần khảo cứu.
4. Đây lấy phong cách ấm áp chữa bệnh, cơ bản không có ngược.
Nội dung: trọng sinh tình hữu độc chung sinh tử
Nhân vật chính: Quân Ly Xuân; Lăng Kì Ương ┃ Phụ: Quân Ly Uyên; Mạc Thanh Ca; Quân Ly Triệt…┃Khác: trọng sinh, sinh tử.
Lời editor: truyện này ta KHÔNG edit lời tác giả. Tên của nhân vật Quân Ly Xuân (君离 玹) và Trành quý nhân (玚 贵人) hai chữ Xuân ( 玹) và Trành (玚) QT ca ca ko có chữ tiếng Hán Việt cho nên ta đưa vào Google trans để lấy phiên âm gần đúng nhất. Truyện đã hoàn, ko đổi tên nhân vật nữa.
Thêm nữa là mấy đoạn tác giả dùng thơ, điển tích điển cố để diễn đạt ý ta cũng sẽ đổi luôn sang ý tiếng việt để tiết kiệm thời gian (mà ta biết là đa số các nàng ko đọc hết chú thích đâu), cho nên ai đọc QT thấy có thì cũng đừng hỏi nha :v
Thể loại: Cổ trang, 1×1, khốn nạn công si tình thụ, ngược luyến tàn tâm, HE
Biên tập: Hà Hi, Trang Nguyen, Tiểu Quyên
Hiệu chỉnh: Lynn, Hà Hi.
Từng ngày trôi qua Mã Phu ở bên cạnh Lục Khí chắm sóc yêu thương hắn, chẳng những dạy hắn võ công mà ngay cả thân thể cũng tự nguyện dâng đi. Y không cầu điều gì cao sang chỉ mong một điều rằng Lục Khí mãi mãi nhớ đến y… chỉ như vậy là đủ…
Nhưng khi Lục Khí lớn lên y thay đổi tính cách đến khi công thành dành toại, áng hình xưa kia cũng một mực chôn vùi để sánh vai cùng giai nhân. Đem tất cả cảm tình biến thành tình cảm đơn phương, biến thành vọng tưởng của riêng mình Mã Phu…
Nữ tử mềm mại, nam tử chở che…Họ đi bên nhau là một bức tranh tuyệt mĩ.
Mã Phu thấy thống hận, sống mắt cay cay nhìn nét ôn nhu trên gương mặt kẻ bạc tình…Biểu tình đó, một lần thôi có thể nào dành cho y?
Lục Khí đối với Mã Phu là tình yêu, là sinh mệnh, là toàn bộ những gì y có thể có được…Không quản ngại gian lao, ôm hết đau thương vào mình cốt chỉ để một người quan tâm đến…
Kẻ si tình chạy mãi, chạy mãi theo sau một kẻ bạc tình…
…Cuộc tình này rồi sẽ đi về đâu…?
Thể loại: Hiện đại đô thị, nhất thụ nhất công, đại thúc thụ, ngược luyến tàn tâm, ngược tâm.
Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Ying, kumiko, Băng Tiêu
Vừa nói ông vừa cầm cây ba toong đẩy Bạch Vĩnh ra. Cái tát hết sức của ông đã làm mái tóc đen mềm mại của Bạch Vĩnh rối tung lên, dấu hồng ấn trên làn da trắng nõn do không thường ra ánh sáng mặt trời càng hiện rõ ràng hơn. Lấy tay lau đi chút tơ máu ở khóe miệng, ánh mắt Bạch Vĩnh lại càng ảm đạm, khuôn mặt vốn bình thường lúc này đây lại trông vô cùng dịu dàng xinh đẹp.
“Thiếu chút nữa quên luôn đi mua thuốc lá.”
Vừa nói Bạch Vĩnh vừa mang theo chút bất đắc dĩ mà chậm rãi đi vào trong vườn hoa.
“Xin ngài cẩn thận suy nghĩ lại!”
“Không cần.”
“Nói thế nào thì Tiểu Vĩnh cũng là cháu của ngài mà.”
“Cái tên tạp chủng kia không xứng làm cháu ta! Bạch quản gia, chú ý thân phận của ngươi. Ngươi chỉ cần làm theo những gì ta nói là được.”
Vốn đang đưa lưng về phía quản gia, đột nhiên lão gia xoay người lại trừng mắt nhìn hắn.
“Vâng…. đúng vậy, tôi hiểu rồi, lão gia.” Tay vô thức mà nắm chặt lại, quản gia hơi run trả lời.
“Ngươi cũng không cần phải trưng cái bộ mặt sinh ly tử biệt đó với ta, ta đã viết một tấm ngân phiếu rồi, số tiền này đủ để hắn sống cả đời.”
Lão gia mỉa mai tươi cười, sau đó xoay người chậm rãi rời đi:
“Nhớ cho kỹ, đừng để hắn xuất hiện tại Lâm gia một lần nào nữa.”
Đợi lão gia đi, Bạch quản gia mới chậm rãi cúi đầu, thân thể vì tức giận mà không ngừng run rẩy.
“Đây là máu mủ tình thâm sao….. ha ha ha …”