Phạm Gia Bảo: 17 tuổi, đại thiếu gia của tập đoàn Frozen ( tập đoàn chuyên về đá quý,thời trang) là 1 play boy chính hiệu , thay bồ hơn thay áo, chưa yêu ai thật lòng. Mẹ mất sớm(vì lí do gì sẽ nói sau) ,rất thông minh, là 1 trong tam đại hoàng tử trường Star rất cưng chiều em gái ,luôn muốn bù đắp cho em gái mình những nỗi đau cô phải chịu trong suốt những năm qua, biết tất cả các loại võ chỉ để bảo vệ em gái mình. Châm ngôn sống “ ai động đến em gái Gia Hân của ta ta sẽ cho người đó chết không toàn thây” ( tác giả: ông anh ơi ai mà dám động đến Gia Hân thì chị ấy cho chết luôn rồi chứ không tới lượt anh đâu. Bảo : kệ ta mi muốn ăn dép hả con kia . Tác giả : *run* dạ thui e bít rùi e không dám đâu ạ…)
Nguyễn Minh Khánh (Hắn) 17 tuổi, đẹp trai , thông minh, lạnh lùng nhưng rất quan tâm đến mọi người.Mưu lược hơn người từ nhỏ, là cánh tay phải của chủ tịch tập đoàn King.Rất giỏi võ và biết sử dụng súng , kiếm cũng như chế tạo vũ khí. Mẹ bỏ đi với người khác từ nhỏ nên rất hận mẹ .Cậu ấm của tập đoàn King ( chuyên về khách sạn,trường học, điện tử).
Hà Ngọc Diệp : 16 tuổi : cháu gái độc nhất của chủ tịch tập đoàn Yellow( tập đoàn chuyên về chứng khoán) ,học giỏi, xinh đẹp , hiền dịu , rất cầu toàn , hay soi mói nhưng rất hòa đồng , thân thiện, biệt tài đá xoáy. Bạn thân của Gia Hân.
Phạm Gia Hân (nó): 16 tuổi, tiểu thư út của tập đoàn Frozen ,em gái của Gia Bảo. Mẹ mất khi mới chỉ có 5 tuổi nên thiếu đi sự yêu thương chăm sóc của một người mẹ,học giỏi, rất thông minh, xinh đẹp và vô cùng lạnh lùng ,uyên thông tất cả các chiến thuật kinh doanh, là con gái cưng và cánh tay phải của chủ tịch tập đoàn Frozen. Con gái nhưng rất giỏi võ, biết sử dụng thành thạo kiếm , súng và chế tạo vũ khí.
Triệu Anh Vũ: 17 tuổi, bạn thân của Khánh, rất thông minh nhưng ham chơi. rất hòa đồng, cởi mở và vui vẻ.Giỏi võ và biết sử dụng súng. Đứa con duy nhất của chủ tịch tập đoàn Magic (chuyên về nhà hàng)
Hoàng Nhật Anh : 16 tuổi, bạn thân của Hân, rất thông minh, giỏi võ , học giỏi, cởi mở, vui vẻ, biết sử dụng súng và kiếm. Là con gái cưng của chủ tịch tập đoàn Times ( chuyên về mỹ phẩm).
Cốt truyện không phải mới nhưng tớ sẽ cố gắng làm cho nó đặc sắc (cố thôi nhá )
Ta có nghề nghiệp cao cấp, ta là một kiến trúc sư. Tác phẩm ta thiết kế bị cướp khỏi tay. Kẻ từng là đồng nghiệp, là người ta bỏ sạch tâm tư yêu thương.
Nhưng mà hôm nay, ta thất nghiệp.
Bởi vì tác phẩm của ta giúp công ty kiếm lời hơn nghìn vạn(*). Chẳng qua không phải cho công ty ta mà là công ty đối thủ.
Tôn thất đấu đá, chịu tình nghĩa chú cháu; thanh danh Cẩm Thái, để lại hồng nhan tuyệt thế; ngàn năm một vị vua, yên bình vì hậu thế.
Khúc mắt tình cảm giữa ba người, giang sơn làm mồi nhử, thiên hạ làm tiền cược, chỉ để tác thành cho sự bình an của một người.
WARNING: Nữ chính ko sạch, nếu ko hợp gu các bạn có quyền dừng ở phần 1 & chia tay tại đây. Miễn nói lời cay đắng! Mọi bình luận tiêu cực về vấn đề này mình sẽ xóa thẳng tay nhé!
P/S: Tính cả phần 1 thì đây là câu chuyện có bối cảnh trải dài suốt 4 thế hệ nên mình tóm gọn bằng sơ đồ cho các bạn dễ hình dung nhé! (click vào hình để xem full-size)
Một chàng mù cực kỳ tuấn tú, một chàng mù sáng tác lời nhạc nổi tiếng, một chàng mù xuất thân giàu có.
Nếu nói đây là cùng một người, có thể khiến cho người khác tò mò hay không?
Tang Vô Yên đối với anh vô cùng hứng thú.
Từng bước đi theo nhưng khi biết được thân phận anh thì hết sức kinh ngạc, vô tri vô giác đi theo anh, yêu thương anh, hôn trộm anh. Cô vừa mắng anh lạnh lùng, ích kỷ, tính tình kì quái, vừa hận chính mình trầm luân yêu anh.
Thời gian ba năm trôi qua như nước chảy dưới chân cầu, anh vẫn yên lặng ở tại chỗ thủy chung chờ cô trở lại. Anh nói : “Lạc nhau ở đâu, anh nhất định sẽ ở chỗ đó đợi em quay lại”.
Khoảng khắc kia, cô mới biết được, có lẽ, đúng là anh không hoàn mỹ, cô mới càng thương anh.
Thể loại: | Cổ trang, cung đình, giang hồ, cường công cường thụ, nhất công nhất thụ, công cực sủng thụ, sinh tử văn, HE |
Dù thế, bằng cách dõi theo những góc khuất trong tâm lý thủ phạm, bằng cách khai thác những tình huống gặp nạn gần gũi với đời sống, bằng cách gia giảm tương đương giữa phạm tội và luận tội, ZOO đã kín đáo thả theo sau luồng hơi lạnh ấy một chút nhân tính, một chút nhân quả, một chút nhân văn.
Bởi vậy cuốn sách này, tuy lạnh giá…
Nhưng rất ít lạnh lùng.