"Điệu valse giã từ" là tác phẩm thứ ba của nhà viết tiểu thuyết trứ danh người Czech Milan Kundera, người từng được độc giả VN hâm mộ qua "Sự bất tử", "Cuộc sống không ở đây"... Một câu hỏi đi suốt cuốn sách: Phần nhân tính trong con người còn được bao nhiêu?
Được viết vào đầu những năm 70, Điệu Valse Giã Từ giống như một lời chào buồn bã gửi lại cho đất nước Séc của ông, vùng Bohême tươi đẹp của ông, vì chỉ vài năm sau ông sẽ sang Pháp và định cư lại đó. Nhân vật Jakub của Điệu Valse Giã Từ, xét về mặt nào đó, chính là hiện thân của nhà văn đang trên con đường đi về một nơi xa xôi bất định, với quá khứ đóng lại sau lưng mà tương lai thì mờ mịt không chút rõ ràng...
Không phải chưa bao giờ anh có những người đàn bà đẹp, nhưng sự duyên dáng của họ với anh chỉ là cái gì đó phụ liệu. Cái đẩy anh về phía đàn bà, đó là một ham muốn trả thù, đó là nỗi buồn và sự không thỏa mãn hoặc đó là sự thông cảm và thương hại, vũ trụ phụ nữ với anh hòa lẫn với thảm kịch cay đắng mà anh phải dự phần tại đất nước này, nơi anh vừa là người trừng phạt vừa là người bị trừng phạt và nơi anh đã trải qua rất nhiều cuộc chiến nhưng chưa bao giờ có gì diễm tình. Nhưng người phụ nữ xuất hiện trước mặt anh này tách biệt khỏi tất cả những cái đó, tách biệt khỏi cuộc đời anh, cô tới từ bên ngoài, cô xuất hiện trước anh, xuất hiện không chỉ như một người đàn bà đẹp mà còn như chính bản thân cái đẹp và cô thông báo rằng người ta có thể sống ở đây theo cách khác và vì cái gì đó khác...
Có những nhân vật được dựng lên như một cái cớ để cuốn các nhân vật khác vào chính tâm điểm của đời họ. Ba nhân vật chính, thương gia người Mỹ Bertlef, tay trí thức Jakub và bác sĩ Skreta xoay mòng mòng quanh cái trục cám dỗ của ba người đàn bà: Nữ y tá Ruzena, cô sinh viên Olga và cựu ca sĩ Kamila. Khi bị cuốn vào cơn mê sảng vô thức này, mỗi nhân vật chính đều lần lượt tìm ra cách thức di chuyển, dời gót hay những nhịp điệu riêng cho điệu valse tâm trạng lạ lùng của họ, một điệu valse với ma quỷ nhưng đủ sức giúp họ nhìn thấy con người thực của mình. Mỗi người tự cho mình là một vị chúa của chính bản thân họ. Cuối cùng để làm gì?
Không ai thoát khỏi định mệnh, khỏi điệu valse khắc nghiệt của cuộc đời. Khi nhảy với ma quỷ, họ ngỡ mình là Thượng đế, nhưng khi điệu valse kết thúc, họ trở lại là những con người bất hạnh, hoài nghi, bất an hoặc không kiên định. Thứ âm nhạc phát ra từ điệu valse ấy chính là tinh thần cuộc sống, với tất cả mặt tích cực và tiêu cực của nó, có thể lột trái bản chất của từng con người ấy ra. Đó là thái độ thờ ơ trước cái chết của kẻ khác, những kẻ giết người trá hình, gián tiếp mà lương tâm không hề cắn rứt, là những trạng huống phi lý mà khi lạc vào đó, con người trở nên độc ác và không thoát khỏi mê lộ của sự sinh sát, huỷ diệt trong chính tâm hồn họ. Nhưng có một điều an ủi lớn lao là trước khi rời khỏi thành phố để ra nước ngoài, nhân vật nhiều chất suy tư Jakuk đã nhìn thấy cái đẹp cao quý, thánh thiện ẩn trong con người Kamila. Thế là đủ cho anh dấn bước vào một tương lai trước mặt. Có cảm giác chính Milan Kundera ưu ái chạm trổ nhân vật này, vì cuộc đời ông cũng tha hương đi tìm một chân trời khác.
Tương tự như thế giới đàn ông, thế giới phụ nữ cũng có những mặt xấu, nhưng bản chất của họ dù là suối nguồn bị ô nhiễm nhưng có thể cứu vãn được. Họ vẫn còn những bản năng tốt đẹp để giúp người khác nhận ra những giá trị thực trên đời.
Bản dịch của Cao Việt Dũng (cũng là người đã dịch "Cuộc sống không ở đây") khá nhuần nhuyễn, dễ hiểu, không rườm rà. Đây là giai đoạn đầu trong quá trình đổi mới cách thức viết tiểu thuyết, mang lại cho tiểu thuyết một sức sống mới trong bút pháp của Kundera, nên chưa đến nỗi phức tạp. Song chính bậc thầy tiểu thuyết hiện đại này đã nói: "Tinh thần tiểu thuyết là tinh thần của sự phức tạp. Mỗi tiểu thuyết nói với độc giả: Sự đời phức tạp hơn là anh tưởng".
Cáp? Chủ nhân thực sự xấu xa như lời tử tôn nói,
Kết cục sau khi bị ép uống rượu là bị làm thịt ăn!
Lúc này đương nhiên là chạy trốn quan trọng rồi, mặc kệ hắn có xúc phạm tiên quy hay không,
Trực tiếp biến trở về nguyên hình lập tức chạy trốn!
Hoa mắt sao? Mã yêu? Quên đi! Mặc kệ là gì, ta còn chưa ăn được vào bụng đâu!
Nộn Thảo, ngươi mau trở về cho ta!
Nghĩ ít đi và hôn nhiều hơn. Nghe theo lời khuyên ấy, Erica đi tìm Christian. Ngay từ phút đầu gặp mặt, họ đã mê nhau như phải bùa phải bả. Nhưng Erica tích cực tiến lại gần bao nhiêu thì Chris cố nhích ra xa bấy nhiêu, bất chấp thể xác nhức nhối đòi hỏi mỗi khi anh ở quanh nàng, thậm chí chỉ với ý nghĩ về nàng. Anh một mực ép bản thân né Erica, luôn tự nhủ trái mọng cũng là trái cấm. Song cuối cùng không chịu nổi khao khát giày vò, anh đành quỵ ngã trước sức quyến rũ của nàng và buông thả mình vào bể tình ấm áp. Tệ một nỗi đam mê chưa trọn vẹn, Chris đã vội cư xử như chàng hèn , hối hận rút ngay về hàng rào phòng vệ cũ và chối bỏ mọi thứ họ vừa chia sẻ với nhau. Nghĩ ít hôn nhiều hóa ra chỉ đủ cho một lần khơi ngọn, phải làm sao mới giữ được lửa tình lâu dài.
Tiểu Bạch Thự gương mặt khổ sở nhìn tu yêu bí kíp, trong lòng thầm nghĩ thêm câu: “ Đương nhiên ta cũng là yêu tinh thần bí nhất rồi….”
Trong tu yêu bí kíp có viết: Phi tiên phía trước,vô luận sống mái yêu tinh,có năng lực thụ thai —
Ô…Vậy nên hắn mới cư nhiên mang thai…
Editor: Dú
Beta: Bon
Câu chuyện là quá trình lừa gạt một vị đại thần đem về làm vợ của một cậu thanh niên được xem như ngốc từ đi quyến rủ người khác.
A a a, hắn lại còn quấn ở trên người mình, chẳng lẽ ngươi không biết tiểu tử Long Mặc ngu ngốc kia là cường giả siêu cấp độc chiếm sao?
Nghiễu Thai đáng thương rốt cuộc cũng hóa thành hình người, còn chưa được thở gấp, một đôi cánh đen làm cho hắn lăn qua lăn lại đến chết đi sống lại.
Không chỉ như thế, thời gian sau này còn có thể hưởng thụ Long Mặc sủng nịch bảo vệ, ngẫm lại như vậy cũng không sai, nhưng hết lần này đến lần khác luôn bị hải xà đến quấy rối.
Tục ngữ nói, đi đêm lắm có ngày gặp ma.
Hải xà a hải xà, ngươi nói ngươi đắc tội ai cũng không sao, nhưng không nên đắc tội Long Mặc a~
Không bằng, chúng ta đem tử địch của ngươi mời tới, xem ngươi còn có thể gây nên sóng gió gì.
Chỉ là, Long Mặc không thể cùng ta song tu? Nếu không khi hắn tu luyện Long Thần công sẽ bj chung cực đại thần kiếp khiến cho hồn phi phách tán?
A, ngươi… ngươi ngươi ngươi vì sao lại không nói sớm hơn a?
Hiện tại…. hiện tại ta cũng đã yêu hắn, muốn ta làm sao bây giờ a?
Thế là đường tình khôi hài của Nghiễu Thai và Long Mặc, bắt đầu diễn.
Suốt một năm trời sau khi bắn hạ tên Đao phủ Portland, thanh tra Brolin cứ ngỡ vụ án đã vĩnh viễn khép lại. Cho tới một ngày, anh phải đối mặt với một loạt vụ giết người mới mang đậm dấu ấn tên sát nhân man rợ đó, những vụ giết người thảm khốc, kinh hoàng hơn gấp nhiều lần. Tính mạng người con gái anh thương yêu nhất cũng bị cuốn theo một vòng xoáy hiểm họa đen tối. Dấn mình vào cuộc điều tra, Brokin phải hóa thân vào kẻ giết người để phán đoán đường đi nước bước của hắn, cùng không ít lần bị giằng co giữa cái Thiện và cái Ác, với một câu hỏi đầy ám ảnh: Liệu người ta có thể trao linh hồn cho quỷ dữ mà không bị trừng phạt?
Với Linh hồn ác, Maxime Chattam đã mang đến rất nhiều điều mới mẻ cho thể loại tiểu thuyết trinh thám kinh dị. Một sự kết hợp tuyệt vời giữa phong cách hành động của trinh thám Mỹ và lối phân tích sắc sảo đến từng chi tiết khiến độc giả rùng mình được vì những hình dung quá đỗi rõ ràng của trinh thám Pháp. Và kết quả là một cuốn tiểu thuyết lôi cuốn khôn cưỡng.
Linh hồn ác đã được trao giải Sang d' Encre cho tiểu thuyết trinh thám xuất sắc nhất năm 2002.
****
LỜI TÁC GIẢ
Thực tế vượt xa khả năng tưởng tượng.
Đó là câu châm ngôn hiện lên trong tôi với tất cả tính xác thực của nó trong suốt hai năm tôi mày mò nghiên cứu để viết cuốn tiểu thuyết này. Hai năm nghiên cứu khoa học pháp y - giám định pháp y, cảnh sát kỹ thuật và khoa học, tâm thần học tội phạm… - và đặc biệt hơn nữa là nghiên cứu về những kẻ giết người hàng loạt. Tôi đã đọc, đã thấy và đã nghe được những điều mà ngay cả nhà văn khéo léo nhất cũng không dám viết trong tiểu thuyết của mình, mặc dù khả năng nói giảm nói tránh trong phong cách của nhà văn ấy có thể làm giảm nhẹ các sự việc. Những hành động mà có lẽ tôi sẽ thấy lố bịch vì ghê tởm khi đọc chúng trong một cuốn sách hay nào đó, bởi chúng dường như không thể có thật, thế nhưng…
Nhưng trên tất cả, sau hai năm nghiên cứu, tôi nhận ra rằng cha mẹ tôi và tất cả các bậc cha mẹ khác trên thế giới này đều đã nói dối con mình: quái vật là có thực.
Không biện hộ cho sự ghê rợn, tôi cố gắng viết cuốn tiểu thuyết này gần với thực tế nhất. Đó hẳn là điều đáng sợ nhất.
Maxime Chattam
Edgecomebe, ngày 2 tháng 4 năm 2000.