"Bông hồng vàng của Samet! Đối với tôi có phần nào là hình tượng tương lai của hoạt động sáng tạo của chúng ta. Thật là lạ lùng khi chẳng có ai chịu bỏ sức lao động của mình ra nghiên cứu xem từ những hạt bụi quý ấy đã phát sinh ra nguồn văn học sinh động như thế nào. Nhưng cũng giống như bông hồng vàng của người thợ hốt rác già kia làm ra là để cho Xuyzan được hạnh phúc, sáng tác của chúng ta là để cho cái đẹp của trái đất, cho lời kêu gọi đấu tranh vì hạnh phúc, vì niềm vui và tự do, cho cái cao rộng của tâm hồn và sức mạnh của trí tuệ chiến thắng bóng tối cho chúng ta rực rỡ như một mặt trời không bao giờ tắt."
Đến thời khắc này, Lưu Lạc Bình vẫn không biết, rốt cuộc nàng đã làm gì sai, khiến hắn lạnh nhạt nàng lâu như vậy…
Cấp bậc hậu cung:
Hoàng hậu
Quý phi
Chính nhất phẩm: Thục phi, Hiền phi, Lương phi, Đức phi
Tòng nhất phẩm: Phi
Chính nhị phẩm: Chiêu nghi, chiêu viện, chiêu dung
Tòng nhị phẩm: Thục nghi, thục viện, thục dung
Chính tam phẩm: Quý tần
Tòng tam phẩm: Tiệp dư
Chính tứ phẩm: Dung hoa (vinh hoa)
Tòng tứ phẩm: Phương nghi, phân nghi, thuận nghi
Chính ngũ phẩm: Tần
Tòng ngũ phẩm: Tiểu nghi, tiểu viện
Chính lục phẩm: Quý nhân
Tòng lục phẩm: Tài tử (mỹ nhân)
Chính thất phẩm: Thường tại
Tòng thất phẩm: Tuyển thị
Chính bát phẩm: Thải nữ
Tòng bát phẩm: Canh y
*Tóm tắt:
Ba năm trước, cha cô- một thợ săn ma-cà-rồng nổi tiếng- bị một Ma-cà-rồng cấp E cắn. Sau đó cô chứng kiến cha mình bị chính người đứng đầu dòng tộc Ma-cà-rống giết chết.
Hiệp ước giữa ma-cà-rồng và thợ săn những năm qua rạn nứt!
Mái tóc bạch kim, đôi mắt màu đỏ của máu, chiếc răng nanh cắm phập vào cổ cha cô, máu chảy ra từ khoé miệng....Đó là tất cả những gì cô nhớ tới kẻ sát nhân đứng đầu Ma-cà-rồng kia.
Khi đó cô 18t....
~~~~~~~~~~~~~
..Lion Smith
Kể từ lúc cha cô chết, một thợ săn khác đưa cô về (là Lion), huấn luyện cô trở thành một thợ săn Ma-cà-rồng.
- Đó là người đã giết chết cha em! Hãy nhớ kĩ, không bao giờ được quên.
- Bắt đầu từ giờ phút này...em phải nghe lệnh tôi!
- Giết hắn đi!
- Hãy dùng đôi mắt tím đầy mê hoặc này của em dẫn dụ hắn vào lưới tình. Đây mới là cách trả thù tàn nhẫn nhất...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
..Louis Miller II
- Con người? Tất cả cũng chỉ là thức ăn của Ma-cà-rồng mà thôi.
- Cầm lấy và đâm vào tim tôi đi! Không có được em thì một là tôi sẽ tàn sát tất cả, hai...em giết tôi!
- Đôi mắt tím này...em làm tôi say!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
..Viola Sterwan
- Tôi hận anh!
- Điều tôi gét bản thân nhất....là vì không kìm lòng được mà đã yêu anh..
Trong ngày cưới của mình cô dùng con dao bạc đâm vào trái tim của người con trai đó, tình yêu đó đối với cô là không thể...
Sự ngăn cấm của người đời, của tự nhiên liệu có thể để cô đến với tình yêu bị cấm cản?
Liệu những gì cô chứng kiến ẩn sâu bên trong có thực sự là vậy? Hay có những âm mưu đen tối khác nằm sâu trong lớp vỏ bọc hoàn hảo? Thân phận bí ẩn của Lion ra sao?
Liệu giữa một thợ săn và một ma-cà-rồng có tình yêu?? Hay tất cả chỉ là trò đùa của số phận?
Đoạn trích 1: tại tửu lâu
Hắn gắp cho ta 1 miếng cá đã được gỡ xương. Ta tự nhiên định ăn, lại bị 1 đôi đũa thò vào bát ăn mất.
Kia… Vô Ngạn… Không lẽ huynh…
Ta nhìn Vô Ngạn, rồi quay sang Mạc Lương Đình.
Không lẽ hắn ghen?
Đầu năm nay đam mỹ rất thịnh hành. Dáng dấp của Vô Ngạn tiêu chuẩn của lạnh lùng lãnh khốc công rồi. Còn Mạc Lương Đình… nữ vương thụ a… 2 người….
Cứ YY hình ảnh 2 người trong đầu, ta không khỏi co rút khóe miệng.
– Ăn.
Vô Ngạn cứng ngắc gắp cho ta 1 miếng rau.
Nhưng là….
– Ta nhớ muội không thích rau, để ta ăn cho.
Mạc Lương Đình cũng tự nhiên gắp lại rau trong bát ta.
Ta dương ánh mắt cầu cứu Lệ Viên Ngân. Hắn rất không phúc hậu nhún vai, ý nói không có cách.
2 người muốn gắp cho nhau cứ tự nhiên. Làm ơn đừng lấy ta làm bình phong.
Đoạn trích 2: tỏ tình
“Còn muốn ngắm tới bao giờ?”
Ta tròn mắt. Lại thất thần. Vĩnh viễn không thể thoát cái bệnh hoa si khi nhìn mĩ nam. Ta luống cuống muốn thoát khỏi hắn.
“Đừng động.” giọng hắn khàn khàn
Ta cứng ngắc.
Khóc ròng. Tại sao có thể quên nam nhân khi tỉnh dậy dễ bị kích thích nhất cơ chứ. Mà hắn lại ôm trong lòng bông hoa xanh tươi mơn mởn là ta đây, không có phản ứng mới là lạ.
“Ta không động, ngươi thả ta ra đi.” Ta nuốt nước bọt cười
“Để ta ôm nàng một chút.”
Ta nằm yên, cứng đờ nhìn trần nhà.
A, từ bao giờ ta biết nghe lời thế nhỉ?
“Mạn Mạn”
“Ừ”
“Mạn Mạn”
“ơi”
“Mạn Mạn”
“Ta đây”
“Chúng ta thành thân đi”
“….”
“Không phải nói, ta yêu nàng.”