Tại những quảng trường nước Ý hay khu đồi Mavern, trên tầng thượng khách sạn Hollywood hạng sang hay trong căn hộ London nghèo túng, ta bắt gặp những người trẻ tuổi mộng mơ, những nghệ sĩ bất thành danh, những ngôi sao rực rỡ một thời… Mỗi nhân vật lại có cuộc gặp gỡ cho họ nhìn lại tình yêu âm nhạc, ước mơ trong đời, soi quá khứ vào hiện tại, thấp thoáng và lưu luyến như giấc mơ trong thời khắc đêm buông.
Sau sáu tiểu thuyết, trong đó một đoạt giải Man Booker, Kazuo Ishiguro, nhà văn từng được tờ New York Times hết lời ca ngợi là “một thiên tài độc đáo”, mới viết Dạ Khúc - tập truyện ngắn đầu tiên. Nhẹ nhàng và tinh tế, súc tích mà toàn vẹn, lắng đọng và trong suốt như pha lê, năm câu chuyện quấn quýt theo một chủ đề chung ám ảnh: cuộc vật lộn gìn giữ cảm giác lãng mạn trong đời, ngay cả khi ta đã già đi, các mối quan hệ tàn đi, và niềm hy vọng từng sôi nổi cứ dần phai nhạt.
Nhận định về tác phẩm:
“Một cuốn sách vô cùng thông minh về thời gian đang trôi qua cùng những khoảnh khắc thăng hoa khiến hành trình ấy trở nên đáng giá.” - Christian House, Independent on Sunday
“Một cuốn sách thấm đẫm tiếc nuối, nhưng cũng ngập tràn trắc ẩn với những cuộc đời vẫn giấu phía sau nụ cười của mình những giấc mơ tàn lụi.” - Neel Mukherjee, Time
“Đây không hẳn là những câu chuyện về âm nhạc, mà là những nghiên cứu về mối quan hệ, nhấn mạnh vào sự nổi tiếng và cái giá phải trả để thành danh hay thất bại trong thế giới hiện đại.” - Jonathan Coe, Financial Times
“Cũng như Mãi đừng xa tôi, Dạ Khúc được viết bằng một phong cách chủ ý đơn giản, gần như văn nói, rời rạc hơn và bớt trang trọng hơn các tác phẩm trước của ông. (...) Và mặc dù các câu chuyện đều xoay quanh tài năng nghệ thuật – những nguy cơ và sự nghiệt ngã đi cùng với nó; ai có nó và ai không – chúng vẫn tập trung nhiều hơn vào những vấn đề phổ quát của cuộc sống.” - Christopher Tayler, The Guardian
Người đào mộ ơi
Khi ngươi đào huyệt cho ta
Xin đào nông một chút
Để ta có thể cảm nhận được sự xoa dịu của nước mưa"
_ "Người đào mộ" – Dave Matthews _
Tự khúc
Dạo bước nơi Cửu Tiên sơn nghe được một khúc dân ca “Mạch Thượng Hoa”. Lão nhân hát rằng Ngô Việt Vương phi mỗi độ xuân khai đều hồi bước trở lại Lâm An, Vương gia biên thư cho phi tử của mình, trong thư viết một câu:
“Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy”
(Đồng ruộng thắm sắc hoa bờ ấy.
Thong dong, chớ vội quay bước về)
Tô Thức (trích Mạch thượng hoa tam thủ dẫn)
[1] kinh tâm động phách : 驚心動魄, chấn động tinh thần
thiên tàn địa tẫn : 天殘地燼 , đất trời sụp đổ
nhĩ tử ngã hoạt : 爾死我活, ngươi chết ta sống
Bạn cùng phòng rất thích khóc.
Khóc vì làm đổ lọ serum của tôi.
Khóc vì không nhận được học bổng.
Khóc vì phải trả lại tiền.
Nước mắt của cô ta khiến tôi mất học bổng, bị người đời xa lánh.
Nhưng cô ta không biết, cô ta đã bị con quỷ xui xẻo nhập vào người.
Là con quỷ xui xẻo ăn nước mắt.
Cô ta khóc càng nhiều thì sẽ càng xui xẻo.
Chu Chúc Chúc mở một homestay ở một thung lũng nhỏ hoang vu, khách khứa thưa thớt.
Mỗi đêm đều có một vị quý ông cầm ô đến nghỉ trại.
Điều kỳ lạ là, dù trời nắng hay trời âm u, trên ô của quý ông đều có những giọt nước rơi tí tách. Hắn mặc trang phục của thế kỷ trước, ăn mặc chỉnh tề, không chỉ đẹp trai, mà còn nói được tám thứ tiếng, rất hài hước và dí dỏm.
Nhưng mà…
“Tiểu thư, cô có thể dạy tôi cách sử dụng chiếc hộp nhỏ phát sáng đáng sợ này không?”
Cô cúi đầu nhìn điện thoại di động.
“Tiểu thư, chiếc hộp kỳ diệu chứa người này rất thú vị, nhưng hơi đáng sợ, cô có thể tắt nó đi được không?”
Cô ngẩng đầu nhìn ti vi.
“...”
Cô phát hiện ra vị khách không có bóng.
Cô phát hiện ra thân nhiệt của vị khách là âm tám độ.
Nhưng vì ham tiền thuê phòng một nghìn tệ mỗi ngày, cô giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
...Nói sao nhỉ, nghèo còn đáng sợ hơn ma quỷ nhiều.
Cho đến một đêm nọ, sấm chớp đùng đùng, gió mưa bão bùng.
Cô nhìn thấy vô số bộ xương đáng sợ bò ra khỏi nghĩa địa, tràn về một hướng.
Gió thổi tung cửa sổ, cửa lớn bật mở.
Vị quý ông đứng ở cửa, lấy ra một bông hồng.
Lễ phép hỏi:
“Tiểu thư, em có thể hẹn hò với tôi không?”
Chỉ hai chữ “Xin lỗi” kết thúc
Cũng là lúc anh quay bước ra đi.....
Để lại trong em hai chữ “phản bội”
Và một lời nguyền bóng đêm.........
Giới thiệu nội dung: Tình yêu và hôn nhân đô thị, tình một đêm, hài hước, cưới trước yêu sau, tình yêu thầy trò.
Nhân nhân vật chính: Lương Hạ, Quý Trạch Tuấn Giới thiệu Đối tượng tình một đêm trên giấy chứng nhận kết hôn vẫn còn đang đứng trên bục giảng! Lương Hạ thẹn thùng cười một tiếng, giáo sư Quý giáo sư thật lớn! Giáo sư Quý nhíu mày, lớn chỗ nào? Lương Hạ tiếp tục thẹn thùng, tuổi tác lớn, khẩu vị cao còn có... Chỗ ấy lớn! Chỗ nào cũng lớn!