Hiện tại ở dân gian, nguyên nhân cái chết của Triệu Tĩnh được lưu truyền rằng: “Hoàng thượng bị loạn đảng ám sát, cửu vương gia cùng hoàng hậu vì bảo vệ hoàng thượng mà hy sinh oanh liệt.”
Bởi vậy, hoàng hậu và cửu vương gia đều trở thành trung liệt.
Ít nhất trước mắt mới là thế này.
P/s: Đây là quyển cuối cùng trong hệ liệt “Vũ lâm dật sư”, các bạn có thể đọc quyển 1 và quyển 2 tại:
Kiều Dụ ho nhẹ một tiếng đầy ý chêu trọc cười hỏi:
“thật ra anh vẫn muốn hỏi em, em có nghĩ tới hay không, sau này em thật đi chuyến đi này, người khác sẽ xưng hô với em như thế nào?”
Kỷ Tư Tuyền dương dương đắc ý mới vừa tính toán mở miệng, chợt gục mặt xuống, lẳng lặng nhìn Kiều Dụ:
Kỷ công
Kỷ…..công… tế….công
Gương mặt cô đau khổ nhào vào ngực anh:
” Kiều Dụ , em hận anh”
Kiều Dụ nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, mi mắt giãn ra, mặt thỏa mãn.
Cứa sổ trong phòng học mở rộng , bên ngoài hoa nở lá rơi, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá lưu lại nền đất bàng bạc
Trong kia có nguy hiểm, vào được cần cẩn thận.
Tác giả: PHONG LÍ THOẠI
Tran / Editor: Ý Dung
Thể loại: Cổ đại, Song trùng sinh, Cung đình hầu tước, Ngược, Gương vỡ lại lành, Hào môn thế gia
Độ dài: 70
Giới thiệu
[Kiếp trước]
Mùa thu năm Xương Bình thứ 36, Tần Vương Tiêu Yến thất bại trong trận chiến do bản đồ phòng thủ thành bị trắc phi Diệp Chiếu đánh cắp. Chàng ngã xuống nơi sa trường, thi thể bị treo trên thành lâu bởi quân phản loạn.
Đêm đó, có kẻ muốn đoạt xác nhưng không thành, cuối cùng ôm thi thể chàng mà chết bên ngoài thành.
Rạng sáng hôm sau, đại quân Tần Vương siết chặt vòng vây, tiêu diệt phản tặc, xoay chuyển cục diện.
Hóa ra là một màn “gậy ông đập lưng ông”.
Từ đó, Tiêu Yến nắm giữ binh quyền tứ phương, bình định thiên hạ.
Trong quân doanh Đại Hạ, chén rượu mừng hòa cùng khói lửa chiến thắng.
Tiêu Yến lui hết cận vệ, một mình bước lên thành lâu. Trước mắt chàng, hình bóng nàng vẫn hiển hiện, nhưng cuối cùng chỉ có thể khẽ phất tay xua đi.
Chàng đã tận tình tận nghĩa, cuối cùng vẫn làm nguội lạnh trái tim sắt đá.
Nàng từng trộm đi một bộ bản đồ giả, đổi lại, chàng lợi dụng nàng một lần. Coi như đáp trả lại những năm tháng nàng ẩn thân bên cạnh, thu thập tin tức. Đến đây xem như thanh toán xong, ân oán chấm dứt, giang hồ hai lối.
Tiêu Yến đè nén tâm ma, tung áo choàng rời khỏi thành.
Chàng không nghĩ về nàng.
Chỉ muốn nâng chén kính anh hùng đã che chở thân xác chàng, cũng như tạ lỗi với những linh hồn đã uổng mạng trong trận chiến này.
Đêm trăng lạnh lẽo, gió cuốn hơi sương.
Bên ngoài thành, chiến trường nhuốm máu, mùi huyết tinh quẩn quanh giữa xương trắng chất chồng, đất đai thấm đẫm máu tươi.
Giữa những thi thể ngổn ngang, một bóng dáng nhỏ bé loạng choạng bước đi.
Một bé gái, tóc tai bù xù, đôi chân trần giẫm lên đất lạnh, từng bước dò dẫm giữa bãi chiến trường.
Từng thi thể một, nàng run rẩy gạt ra.
Từng tiếng một, nàng nức nở gọi: “Mẹ…”
Cuối cùng, thân thể nhỏ bé gục xuống bên chân Tiêu Yến.
Nàng ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn lên.
“Đại nhân, ngài có thấy mẹ ta không?”
Tiêu Yến khẽ siết tay, ánh mắt sắc lạnh dưới ánh trăng khẽ rung động.
“Mẹ ngươi là ai?”
Dưới ánh sáng bạc nhạt, y bào ngân sắc của hắn phất nhẹ trong gió, nhưng sắc mặt lại dần dần tái nhợt.
“Diệp Chiếu.” Nữ hài đáp.
“Đêm qua, mẹ nói cha yêu nhất sạch sẽ, không nhiễm bụi trần, không thể phơi sương dãi nắng. Nàng muốn đưa cha về nhà, bảo ta ở đây chờ nàng.”
Nàng cắn môi, giọng nói run rẩy:
“Nhưng đến bây giờ, mẹ vẫn chưa trở về…”
[Kiếp này]
Diệp Chiếu sống lại một đời, vẫn là thanh đao sắc bén nhất trong Huyết Vệ Doanh, vẫn bị đưa đến bên cạnh Tần Vương Tiêu Yến với thân phận Ám Tử.
Ngày bước vào phủ, nàng khẽ siết chặt chuôi đao giấu trong tay áo, cố giữ cho lòng mình bình tĩnh.
Nàng nghĩ, kiếp này là để trả nợ.
Người nam nhân thanh quý nhưng ốm yếu kia, dù thế nào nàng cũng phải bảo vệ hắn thật tốt.
Tuyệt đối không thể để bi kịch đời trước lặp lại.
Không thể để hắn uổng mạng thêm một lần nữa.
Bởi vì kiếp trước, chính tay nàng đã hại chết hắn.
Vương phủ, đình viện sâu hun hút.
Dưới bóng hoàng hôn đỏ rực, hành lang dài uốn lượn dẫn đến Thuỷ Tạ, nơi Bách Hoa Yến vừa được bày ra.
Người tham dự lục tục đến đông đủ.
Một lang quân khoác y bào thêu hoa, trên tay phe phẩy cây quạt, dáng vẻ lười biếng không tình nguyện bước vào.
Bốn mắt giao nhau—
Tiêu Yến khựng lại. Ngón tay run lên, cây quạt trong tay rơi xuống đất.
Diệp Chiếu cúi thấp mi, tránh đi ánh mắt hắn, nhưng tâm trí lại bị một hình ảnh khắc sâu trong trí nhớ xé nát—
Kiếp trước, trên thành lâu.
Thi thể hắn bị treo lơ lửng giữa trời đêm lạnh giá.
Tag: song trọng sinh, gương vỡ lại lành.
Cp: Diệp Chiếu x Tiêu Yến
Thiên kim hắc đạo thế kỷ 23, báo thù thay ba, sau đó đồng quy vu tận với kẻ thù. Mở mắt lần nữa, cô —— xuyên không rồi.
Trong đầu dần hiện ra từng ký ức. Cô tức giận đến thiếu chút nữa chết ngay tại chỗ rồi.
Nghĩ thầm tên giống nhau, cuộc đời lại khác nhau.
Bị ép xuống nông thôn? Công việc bị cướp? Lừa tiền an ủi của cô? Còn dám bá chiếm nhà của nguyên thân?
“Hừ, nếu đã cho tôi sinh mệnh lần thứ hai, như vậy để báo đáp, tôi sẽ khiến những người bắt nạt cô đều phải trả lại gấp trăm lần.”
Khóe miệng Tần Sương cong lên, trong mắt hiện lên sự sắc bén... Nhóm cặn bã chuẩn bị tốt chưa? Chuẩn bị nghênh đón gió lốc đi!
Thể loại: sách được đánh giá cao, ấm áp, đô thị, sinh tử.
Editor: Dạ Bách Hợp, Cuồng Thất, Huyết Liên
Beta: Pas Demander, Dạ Bách Hợp
Thụ – Thiệu Ly vì để giúp cho người chị không ruột thịt của mình mà đã "bán" cho công -- Lý Hữu. Nhưng người chị kia không phân rõ tốt xấu, đã đi làm vợ bé cho ông cụ 60t là bác của công. Thụ không chịu được đã đi đánh ông già kia, nhưng thụ lại bị người chị mà hắn giúp đỡ đánh ngược lại. Quá đau khổ uất ức thụ phải bỏ đi.
7 năm 6 tháng sau, công thụ vô tình gặp nhau ở một thành phố khác, lúc này bên cạnh thụ là một cô bé tầm 8t. Thì ra 7 năm trước, trong cái lần ‘bán’ cho công thụ đã ‘trúng số độc đắc’ =)))).
Sau đó là màn mặt dày theo đuổi thụ rồi sau đó của sau đó, công thụ (thực ra chỉ có mình công) ra sức ‘tạo người’, rồi sau đó của sau đó của sau đó công thụ cùng tìm hiểu ‘nguồn gốc của con người’ =))))))))
Có một hiểu lầm nho nhỏ diễn ra giữa hai người, công thụ không gặp nhau một tuần. Hai người chưa nói rõ với nhau thì thụ phải tới khu vực có động đất giúp gia đình người bạn. Công ‘anh hùng cứu mỹ nhân’, thế là hai người hòa. Cuối truyện, công giải thích hết mọi chuyện cho thụ, hai người hạnh phúc bên nhau. hết truyện.
Hãy trải bài ra, rút lấy bốn lá, và chờ đợi bài tarot phán quyết!
Bốn vụ huyết án liên tiếp xảy ra tại nhà đại gia tơ lụa họ Hoàng ở trấn Thanh Vân vốn dĩ hẻo lánh và thanh bình, ghê rợn hơn, các nạn nhân đều bị khoét rỗng ổ bụng, chết không toàn thây.
Trong khi đội cảnh sát loay hoay điều tra không ra manh mối, thì những cái chết bí ẩn khác lại tiếp diễn. Tựa như Tử thần vẫn đang lơ lửng trên bầu không, chực chờ vung lưỡi hái.
Cục diện này chỉ còn cách trông chờ vào tài giải bài tarot của Đỗ Xuân Hiểu, bà chủ tiệm sách Hoang Đường lười nhác mà giỏi nhìn ra tâm cơ sâu thẳm của mỗi khách xem bói. Liệu hung thủ có lộ diện trên lá bài?