Lời tác giả:
Truyện sẽ mang tính chất thần thoại, bối cảnh và nhân vật cũng như các sự kiện xảy ra trong truyện hoàn toàn không có thật. Cũng không có sự liên đới đối với các sự kiện đã xảy ra bên ngoài đời thật, chỉ là một câu chuyện tưởng tượng mang màu sắc của riêng Lakshmi mà thôi.Bài đồng dao thôn quê khó hiểu, người trong suốt bên trong thạch đài dưới đáy sông. Xích sắt từ ngàn năm trước ruốt cuộc muốn trói thứ gì, lão nhân thần bí rốt cuộc trước khi tử vong đã thấy cái gì ở đáy sông?
Hết thảy câu trả lời đều ở trong Hoàng Hà quỷ quan...
Nội Dung Truyện:
Nó - Nguyễn Hải Băng - con gái út của tập đoàn thời trang DK lớn nhất thế giới. Có tài thiết kế, học giỏi và khá là xinh đẹp, có học qua vài môn võ. Tính tình ranh mãnh, sở thích kỳ lạ ( đọc rồi sẽ hiểu ) có ơn tất báo, có thù tất trả, hiền lành ngoan ngoãn, dĩ nhiên dụng đến cô thì không có chuyện gì tốt cả...
Hắn - Hạo Phong ( sau đổi là Hạo Phong Kỳ) - người thừa kế duy nhất của tập đoàn L&J - chuyên kinh doanh về khách sạn và du lịch. Một người phong lưu, tài ba, giỏi võ, đẹp trai...
Anh trai của nó - Nguyễn Hải Nam.Tổng giám đốc công ty thời trang DK. Cưng chìu cô em gái hết mực cho dù nó có quậy phá gì đi nữa.....
Xuyên qua kẽ hở thời gian, có một vùng đất lạc lõng giữa hai thế giới
Một miền đất thần thoại tưởng như chỉ có trong trí tưởng tượng
Nơi giao thoa của nguồn linh khí từ các thế giới khác. Nơi cuộc chiến giữa người, ma cà rồng và các chủng tộc khác loài đang rơi vào thời kỳ tàn khốc nhất.
Cũng nơi đó, hai số mệnh, một cuộc hoán đổi tình cờ, lại quyết định sự sống còn của hàng triệu sinh linh
Cho đến thời khắc cuối cùng, liệu ai có thể đoán được giữa hắn và cô, ai mới là kẻ được chọn?
Không mong một đời một kiếp, chẳng ảo tưởng sông cạn đá mòn. Luân hồi chuyển thế, chỉ đợi một lần người quay đầu.
Bối cảnh của truyện là vào thời Đông Tấn (317-420)
Loạn bát vương làm nhà Tây Tấn suy yếu trầm trọng. Hàng loạt tông thất có thế lực và tài năng bị giết, khiến hoàng tộc khủng hoảng nhân sự không có người phò trợ. Chiến tranh xảy ra khiến nhiều vùng bị tàn phá. Các bộ tộc ngoại vi thừa cơ xâm nhập và làm loạn Trung Hoa.
Do khủng hoảng nhân sự, các vị vương nhà Tấn phải dùng tới các tướng sĩ người “Hồ” và họ nhân đó phát triển thế lực. Một bộ tướng của Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh (tham chiến bát vương) là Lưu Uyên[1] đã lớn mạnh trong lúc các sứ quân họ Tư Mã giết hại lẫn nhau. Khi loạn bát vương chấm dứt, Tư Mã Dĩnh đã bị giết; trong 8 vương chỉ còn lại Đông Hải vương Tư Mã Việt nắm quyền trong triều.
Lưu Uyên phát triển thành cánh quân độc lập. Năm 304, Uyên xưng làm vua, lập ra nhà Hán, sử gọi là Hán Triệu. Uyên mang quân đánh chiếm đất nhà Tấn. Trước khi Lưu Uyên nổi dậy, Lý Đặc, Lý Hùng ở Tây Thục đã nổi lên chống Tấn từ năm 302, cát cứ Tây Xuyên mà nhà Tấn không còn khả năng quản lý. Tháng 11 năm 306, Huệ Đế Tư Mã Trung bị giết, Hoài Đế Tư Mã Xí được lập lên thay. Nhà Tấn không dẹp nổi sự làm loạn của các ngoại tộc người Hồ tràn lan khắp trung nguyên.
Năm 310, Lưu Uyên chết, con là Vũ Đế Lưu Thông lên thay. Năm 311, Thông tấn công kinh thành Lạc Dương, bắt sống Tấn Hoài Đế và nhiều triều thần nhà Tấn. Trong cuộc tấn công của Lưu Thông, quân Tấn thất bại nhanh chóng do không đủ mạnh và các sứ quân nhà Tấn đều chỉ nhân loạn lạc để phát triển cơ đồ riêng, không có bụng cứu vua. Vua Tấn bị bắt nhưng vẫn không ai lập vua thay để có chính lệnh điều khiển “thiên hạ” cứu vãn tình thế. Mãi tới năm 313, nghe tin Hoài đế bị Lưu Thông giết hại, một bộ phận triều thần lập Tư Mã Nghiệp lên nối ngôi ở Tràng An, tức là Tấn Mẫn Đế. Năm 316, Lưu Thông lại đánh chiếm Tràng An bắt sống Mẫn Đế. Tấn Mẫn Đế làm tù binh rồi bị Lưu Thông giết chết. Nhà Tây Tấn diệt vong. Tồn tại từ năm 265 đến năm 316
Trong lúc ấy thân thuộc nhà Tấn bỏ chạy từ phía bắc về phía nam và tái lập nhà Tấn ở thành Kiến Khang, nằm ở phía đông nam Lạc Dương và Trường An, gần Nam Kinh ngày nay, dưới quyền Lang Nha Vương (琅邪王) Tư Mã Tuấn. Các họ lớn ở đó gồm có Chu 朱, Cam, Lữ, Cổ, Chu 周 ủng hộ Lang Nha Vương tự phong làm vua, tức là Nguyên Đế của triều Đông Tấn (東晉, 317-420) khi tin tức về việc Trường An thất thủ bay tới phương nam. Bởi vì các vị vua triều Đông Tấn thuộc dòng dõi Lang Nha vương, vốn là chi dưới trong họ Tư Mã, các nước Ngũ Hồ đối nghịch không công nhận tính chính thống của nó và lúc ấy họ gọi Tấn là "Lang Nha".
Chính quyền Đông Tấn quân phiệt và đầy mâu thuẫn tồn tại 104 năm. Trong thời kỳ đầu, chính lệnh ở miền bắc đã mất nhưng một số tướng lĩnh giữ thành phía bắc vẫn theo nhà Đông Tấn mà chống Ngũ Hồ như Lưu Côn, Lý Củ, Vương Tuấn. Trong khi đó ở miền nam, trong số các tướng lĩnh, một số người cũng muốn bắc phạt để dẹp loạn Ngũ Hồ (điển hình là Tổ Địch), nhưng vì nội bộ luôn chứa đựng mâu thuẫn nên không thể tiến hành chính sách bắc phạt trường kỳ, do các tướng lĩnh địa phương gây loạn, điển hình là hai cuộc nổi loạn Vương Đôn và Tô Tuấn. Do không có sự phối hợp đủ mạnh của miền nam, các thành phía bắc dần dần bị cô lập và cuối cùng bị quân Ngũ Hồ đánh chiếm. Có mấy lần Đông Tấn có cơ hội bắc phạt tốt, như lúc Hán Triệu bị quyền thần Lặc Chuẩn tiêu diệt (319) hay nhà Hậu Triệu bị Nhiễm Mẫn tàn phá (350) nhưng vì nội bộ lục đục nên Đông Tấn không thể làm cuộc "trung hưng"...
Đây là một câu truyện về sự trân trọng!
Đó là thời sôi nổi của anh, anh đã tùy tiện chà đạp lên tình cảm của một cô gái, anh quen với sự sùng bái và dịu dàng của cô, đối với cô anh là tất cảm cô tốt với anh và yêu anh, đó là chuyện đương nhiên.
Cuối cùng cô rời xa anh, rời xa con người không thể hứa hẹn với cô là anh.
Nhiều năm sau, anh quay về miền đất cũ, lúc này anh đã công thành doanh toại, chỉ muốn tìm lại người con gái mà anh đã đánh mất vì anh nhận ra, trên thế giới này chỉ có một người như cô. Cô là dòng nước mắt chảy vào lòng anh, không có cô trái tim anh sẽ cạn khô.
Nếu biết trân trọng hơn một chút, liệu có phải sẽ không có một kết cục như vậy?
Đây là một câu chuyện về sự tin tưởng!
Anh trúng tiếng sét áí tình của cô, thầm yêu trộm nhớ cô suốt một thờì gian dài. Anh may mắn vì không phải người đàn ông nào cũng có thể lấy được người phụ nữ mà mình yêu nhất.
Anh tặng cô hoa, tặng cô trái tim mình, tặng cô lời thề, tặng cô một mái ấm, tặng cô tất cả mọi thứ anh có thể, nhưng anh quên mất không tặng cô sự tin tưởng.
Anh để ý đến quả khứ của cô, để ý đến sự trầm mặc của cô mà quên mất không để ý đến tình yêu và sự quan tâm của cô dành cho mình.
Nếu biết tin tưởng nhiều hơn một chút, liệu có phải sẽ không có một kết cục như vậy?
Bài viết này dành tặng cho những tình yêu sắp mất và đã mất của chúng ta.
Tính cách mơ hồ, có một chút đa sầu đa cảm của một nữ sinh, mong muốn có một tình yêu trong sáng như cỏ cây, một hạnh phúc bình dị và một cuộc sông đơn giản. Đã từng nghĩ rằng hạnh phúc lớn nhất của đời người giống như mèo được ăn cá, chó được ăn thịt, siêu nhân đánh quái thú.
Tác phẩm "Ở nhân gian" của Cao Nhĩ Cơ, trong đó có viết: "Chúng ta chỉ là một nhân vật nhỏ bé giữa chúng sinh, gặp nhau biết nhau là điều hạnh phúc".
***
Các tác phẩm đã xuất bản của tác giả Nhân Gian Tiểu Khả: Vứt bỏ anh là điều dũng cảm nhất, Cảm ơn anh, khiến em yêu Bắc Kinh mùa đông nàỵ...
Đây là quyển thứ năm trong một loạt truyện trinh thám về tâm lý tội phạm của Lôi Mễ: Độc giả thứ 7, Chân dung tâm lý tội phạm - Đề thi đẫm máu, Trường giáo hóa tâm lý tội phạm, Dòng chảy ngầm của tâm lý tội phạm.
Truyện của Lôi Mễ luôn có sức hấp dẫn đặc biệt với độc giả bởi những tình tiết ly kì, lôi cuốn đến những trang cuối cùng.- Anh nói:
Từ nhỏ đến lớn dù là bạn hàng xóm hay thơ ấu, dù là bạn cùng lớp hay cùng trường thì em cũng nên nhường anh một chút chứ !
Đến cái quần đùi của anh em cũng mang ra làm giẻ lau, điện thoại của anh em cũng phá cho hết tiền, cái bánh cuối cùng trong hộp mẹ anh mua anh còn chưa được hưởng em cũng ăn mất... ANH THẬT SỢ EM !
Sau này lấy em làm vợ anh sợ đến cha con nhà anh cũng chết đói, có khi không có chỗ mà ngủ, quần áo sợ làm giẻ lau hết ....
- Em nói:
F-U-C-K ! ANH NGHĨ Thế sao còn cưới em ?
- Anh:
...
_________________________________________________________________________
P/S: Tớ thì viết cũng rất nhiều truyện nhưng đây là câu truyện đầu tiên tớ up mạng ~ nếu có gì sai sót thì nói . ok tớ sẽ rút kinh nghiệm. ủng hộ tớ. tớ sẽ chăm chỉ up :)) cái đoạn trên theo dự đoán sẽ có trong truyện thôi chứ chưa chắc nếu k có thì các bạn cũng đừng chỉ trích tớ viết vậy vốn chỉ là nói rõ tính cách hơn thôi ! hì
NHƯỜNG ANH MỘT CHÚT !
YÊU ANH MỘT CHÚT !
Em sẽ cảm thấy hiểu được anh và...
biết cảm giác để yêu anh
Ta xuyên thành chủ mẫu của Hầu phủ, còn đứa con riêng của phu quân ta lại là một nam phụ si tình.
Sau khi trưởng thành, hắn sẽ cưỡng ép nữ chính, tiêu tiền như nước.
Với nam chính thì giở trò ly gián, bày mưu hãm hại.
Cuối cùng bị nam nữ chính liên thủ đánh bại, cạo đầu đi tu, sống cô độc cả đời.
Hầu phủ cũng vì hắn mà bị liên lụy, bị tịch thu gia sản, tước bỏ tước vị, chịu cảnh lưu đày thê thảm.
Mới xuyên đến, nhìn đứa nhỏ trước mắt đang giả vờ ngoan ngoãn…
Hắn muốn sống khép kín, sống trong tăm tối hả?
Không được, nhất định phải nuôi dưỡng hắn trở thành một đứa vui vẻ, tươi sáng như ánh dương rực rỡ cho ta!
Hắn muốn tiêu xài hoang phí ư?
Không được, nhất định phải nuôi dạy thành kẻ tiết kiệm, biết lo toan cho gia đình.
Khối tài sản to lớn của Hầu phủ này, ta nhất định phải giữ cho vững.
Về sau, người người đều nói ta vung tiền như rác, kiêu căng xa hoa.
Con riêng liền phản bác:
“Ngươi nói bậy! Mẫu thân ta là người tiết kiệm, biết lo toan việc nhà, hiền lương đức hạnh. Người từng chu cấp cho biết bao học trò, toàn là tiền tự tay người tằn tiện mà có. Ngươi làm được không?”
Có người nói thủ đoạn của ta độc ác, hành sự chẳng khác chi nam tử.
Hắn liền sa sầm mặt:
“Mẫu thân ta dịu dàng hiền hậu, nhân đức nhất đời. Rõ ràng người có thể đoạt thẳng bạc của ngươi, lại cố ý cho ngươi cơ hội cạnh tranh công bằng. Là ngươi vô dụng, chẳng trách được ai, đúng là phế vật.”
Đến cả phụ thân hắn cũng không nén nổi, cất lời:
“Con à, mở to mắt mà nhìn cho rõ, mẫu thân con vốn không phải hạng người dễ bị bắt nạt đâu.”
Hắn giận dữ nói:
“Phụ thân, người đừng ép con trở mặt với người. Người có thể nói con thế nào cũng được, nhưng mẫu thân—vạn lần không thể động đến.”
...
Hệ thống giao nhiệm vụ cho ta phải chinh phục một vị trừ yêu sư lạnh lùng vô tình.
Kiếp đầu tiên, ta xuyên thành một yêu hoa.
Mang gương mặt ngây thơ vô tội mà định quyến rũ chàng.
Còn chưa kịp mở lời, đã bị chàng một đao chém chết.
Hệ thống là hàng mới ra lò, chưa có nhiều kinh nghiệm, đành để ta bắt đầu lại từ đầu.
Thế giới khởi động lại.
Kiếp thứ hai, ta biến thành một hồ ly tinh xinh đẹp nằm sẵn trên giường chàng.
Chưa kịp gặp người, đã bị trận pháp của chàng nghiền thành tro bụi.
Thế giới lại khởi động lại.
Hệ thống bắt đầu rối loạn, phải tốn không ít công sức mới cho ta được làm người.
Kiếp thứ ba, ta đầu thai thành thanh mai trúc mã của chàng — từ nhỏ lớn lên cùng nhau.
Ta luôn nhẹ nhàng cẩn thận, ngày ngày cho chàng kẹo ăn.
Lần này chắc sẽ được rồi chứ?
Kết quả, đoán xem sao?
Chàng bái sư học đạo, mấy năm sau trở về mang theo một tiểu yêu thỏ, nói muốn cưới nàng ta.
Ngươi hỏi về sau thế nào ư?
Về sau, ngay đêm thành thân của chàng, ta gieo mình xuống hồ, kết thúc mạng sống.
Sau khi chết, ta chỉ nói với hệ thống một câu —
"Đồ hệ thống què quặt, ta không làm nữa. Ai thích thì đi mà làm."