Thể loại: Đam mỹ hiện đại, phụ tử, HE.
Edit: Popo
“Nếu mẹ ngươi vẫn còn ở đây thì tốt rồi.”
Vương Vĩnh Bình nhìn rau xào, nay đã biến thành vật thể “Không thể định nghĩa ” trên bàn cơm – cảm khái nói.
Tuy rằng 10 năm trước, sau khi vợ bỏ hắn và đứa con 9 tuổi để bỏ trốn theo tình nhân, tất cả việc nhà đều một tay hắn làm. Nhưng mà, không biết là do trời sinh ngốc nghếch hay là do mỗi người đều có chuyện không thể làm được, nấu ăn vẫn là nhược điểm của hắn. Cho dù hắn nấu ăn theo sách, hay là hỏi thăm đủ loại bí quyết từ các nữ đồng nghiệp trong công ty, thì 10 năm qua, trù nghệ của hắn hoàn toàn không có tiến bộ. Hao hết tâm tư làm đồ ăn cũng không thể thành công, điều này làm cho hắn ít nhiều cảm thấy áy náy.
Đứa con đến thời kỳ trưởng thành không được ăn thức ăn bổ dưỡng, điều này đối với con hắn là bất lợi lớn. Thế nên lúc đầu hắn quyết bỏ tiền thuê đầu bếp. Đầu bếp được gửi tới có lẽ là người Tứ Xuyên? Vô luận làm món gì cũng thích bỏ một đống ớt cay khiến đứa con ăn đến phát hoả, trên mặt mụn nổi ùn ùn nên cự tuyệt không chịu ăn cơm. Sau bởi vì học phí của con ngày càng tăng, đồng lương ít ỏi của hắn không thể gánh nổi, hắn đành quyết định tự mình xuống bếp......
Sau 30 năm sống như quả phụ cho Lục Tự Cảnh, tôi đã trọng sinh.
Kiếp trước, Lục Tự Cảnh không hài lòng với cuộc hôn nhân này, vừa cưới xong đã bỏ mặc tôi, nghỉ việc nhà máy đi buôn ở nơi khác.
Tôi đã từng nghĩ lòng người cũng làm bằng xương bằng thịt, tôi đối tốt với anh ta, rồi sẽ có ngày anh ta nhìn thấy sự tốt đẹp của mình.
Nghĩ là làm
Tôi thay anh ta trông coi nhà cửa.
Thay anh ta chăm sóc cha mẹ liệt giường hơn hai mươi năm.
Nhưng đến cuối đời tôi mới phát hiện ra, Lục Tự Cảnh lại lén lút cùng người tình đầu của anh ta xây dựng một gia đình khác bên ngoài.
Tôi khóc lóc chất vấn anh ta tại sao lại đối xử với tôi như vậy.
Anh ta nhìn tôi với vẻ mặt đầy chế nhạo, như thể tôi chỉ là vũng bùn nhơ bẩn dưới đất.
“Diệp Tố Tâm, sao cô lại nghĩ rằng tôi sẽ vì một người phụ nữ như cô mà giữ gìn sự trong sạch? Một người phụ nữ không có văn hóa, không có giáo dục như cô, cô xứng sao?”
Khoảnh khắc đó, lòng tôi như tro tàn, hóa ra cả đời tôi hy sinh chỉ là một trò cười.
Sống lại lần nữa, tôi quyết định buông tha cho anh ta, bước đi trên con đường rực rỡ của riêng mình.