Chào mọi người, đây là truyện về sư đồ luyến nhé ! Mình chưa có kinh nghiệm viết nhiều trong lối hành văn nên có gì sai sót mọi người thứ lỗi nhé . Cảm ơn mọi người
Tác giả: -Trân Trân - ( Ích Ân)
Thể loại: Sư đồ luyến , tình cảm.
Trích:
Cô ngỡ ngàng, ngước nhìn thầy giáo hồi cấp một của mình trong trí nhớ. Thầy bước lại gần cô, nở nụ cười ma mị.
"Cô bé, em thật không khác gì lúc trước !"
"Thầy...?"
"Để xem tôi bế em coi có nặng hơn sau bao năm không nhé !"
"K...h...ô...n...g"
Tiếng cô vang dội, Cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của thầy, người này cách sáu năm trước, giờ gặp lại trái tim cô lại lỗi nhịp. Lúc truớc sao cô lại không có cảm giác này?
"Nặng hơn trước xí rồi đấy ! Cố lên nhé cô bé "
"Ơ..."
"Đừng nói gì hết, tôi cho em ba năm nữa !"
Sau lưng họ là tiếng mưa chạm xuống biển khơi. Là cây cầu cổ xưa đã tiêu tan cùng phong hoa thời đại cũ. Là cả những người đàn ông không nên yêu nhưng đã án ngữ ở một chỗ vĩnh hằng trong tâm hồn họ.
Họ đẩy lại hết, băng mình vào những chuyến đi xa. Mỗi điểm đến mới là một cánh cửa dẫn họ lại gần với nội tâm, với sự nhận biết bản thân, với nguồn cội khai sinh… Đi và soi lại mình trong thế giới, cũng soi cả thế giới bằng tâm hồn mình.
Những chuyến di chuyển vật chất của họ, bởi vậy cũng chính là cuộc du hành của tâm tưởng.
Những năm gần đây An Ni Bảo Bối sáng tác đã thưa đi, nhưng tinh thần về viết và đi của cô vẫn quán xuyến như nhất trong từng tác phẩm. Vẫn những mối tình và trắc trở của cuộc sống thành đô. Những đàn ông đàn bà cô đơn và khao khát. Những dục vọng phải đánh đổi và trả giá. Những linh hồn vừa tỉnh táo vừa đa cảm. Cùng những bất an không nơi xoa dịu. Đi để tìm kiếm. Viết để chiêm nghiệm. Trang sách để sẻ chia, không kêu gọi, nổi loạn, nhưng vẫn thẳm sâu, nhẹ nhàng, đằm thắm…
Xuân yến. Có lẽ, sau những hành trình tìm kiếm và lãng quên, một bữa tiệc mùa xuân là cần thiết, hầu thanh tẩy những bụi bặm tổn thương.
Trẫm, Hoàng Đế, không phải thụ.
Hoàng Hậu trợn mắt liếc trẫm: “Xì, con gà hoi, ngài chẳng những hoi, mà còn bất lực đấy.”
Trẫm: “...”
Sao dám nói một người đàn ông bất lực thế hử?
Trẫm tức giận: “Người đâu, đày Hoàng Hậu vào lãnh cung!”
Hoàng Hậu cười ngả ngớn với trẫm: “Bệ hạ, đại ca của thần thiếp ba ngày nữa về kinh đấy.”
Trẫm: “...”
Tự nhiên trẫm thấy bắp chân trẫm mềm nhũn.
Hình như trẫm cũng hơi hơi bất lực thật.
Nhóm dịch: Thunderstorm (facebook.com/ThunderstormTranslationTeam)
Sara Saxton là một cô gái 16 tuổi bình thường. Cho tới khi cô được chuẩn đoán mắc bệnh ung thư. Tất cả những gì cô muốn là được khỏe mạnh và sống một cuộc sống bình thường như bao người khác, thế nên, khi ông trời dường như đã cho cô một cơ hội, cô liền nhận lấy nó. Không may thay, cô không những không nhận được lợi ích gì từ việc đó mà cuộc sống của cô còn đảo lộn hoàn toàn theo một cách cô không bao giờ có thể tưởng tượng đến. Hiện giờ, cô phải đấu tranh để giành lấy một cuộc sống bình thường lẫn sự tự do cho mình, nhưng liệu có phải mong ước của cô vốn đã là điều không thể?
Nhâm gia, Quý gia, Trạm gia, Dịch gia là những gia đình có cảm tình với nhau từ rất lâu, cho nên bốn cậu công tử của các nhà từ lúc bắt đầu có trí nhớ liền gắn chặt với nhau, luôn gần kề như hình với bóng.
Bọn họ phân biệt là Nhâm Duẫn Dực, Dịch Tử Xá ba mươi tuổi, còn Quý Thành Hạo, Trạm Diệc Kì ba mươi mốt tuổi, bởi vì quan hệ thân thiết của bốn người nên được gọi là tứ thiếu.
Bốn người không có cùng huyết thống, nhưng cảm tình so với anh em ruột thịt còn giống hơn.
Bọn họ cùng nhau đọc sách, cùng nhau đánh lộn loạn nháo, cùng nhau tìm bạn gái, cùng nhau bị mấy ông bố già mới năm mươi tuổi đã muốn về hưu, hại cả bốn người mới có hai mươi tuổi đành vừa học vừa quản lí công ty của gia đình, thiếu chút nữa trở thành “tráng niên sớm thệ” (còn trẻ mà sớm chết vì lao lực quá độ), hơn nữa tất cả đều có thể nói là vô cùng anh tuấn, suất khí mê người không ai thua ai hết.
Nhưng mà cực khổ thế còn chưa chấm dứt, có một ngày bọn họ đột nhiên đồng thời bị bốn bên cha mẹ tập hợp về nhà, báo cho họ biết bọn họ có một đối tượng “chỉ phúc vi hôn” (định sẵn để kết hôn) , con của một vị thế bá (bác). Bởi vì mấy người thật sự rất muốn cùng vị này kết làm thông gia, đáng tiếc người ta chỉ có một đứa con gái, cho nên chỉ có thể để cho một trong bốn người con trai của mình trúng tuyển đứng ra làm chú rể, thực hiện hôn ước này.
Cái ước định hoang đường này làm cho bốn người bọn họ cảm thấy thật mạc danh kỳ diệu (không thể tin được), nhưng mà đối diện với người cha ác liệt cùng người mẹ khóc lóc sướt mướt không ngừng, bọn họ cũng chỉ còn cách cố mà đáp ứng, sau đó chơi đoán số quyết định ai sẽ là người đi trước chịu chết. Ách, không phải, là kẻ nào sẽ dẫn đầu hội thân cận đi gặp vị tân nương có quyền lực chọn vi hôn phu kia mới đúng.
Chính bởi thế, chuyện xưa liền cứ vậy mà bắt đầu…
Chào các bạn, mình là Mun. Đây là truyện đầu tay của mình, mong các bạn sẽ ủng hộ. Cảm ơn các bạn.
* Giới thiệu nhân vật:
- Lương Ngọc Bảo Phương (Nó): 18 tuổi, một cô gái xinh đẹp, dịu dàng, học giỏi, gia thế bình thường. Có hôn ước từ lúc mới sinh.
- Lê Quang Bảo (Hắn): 18 tuổi, một chàng hot boy lạnh lùng, học giỏi, là con trai của Giám đốc đài truyền hình. Hắn là người có hôn ước với nó.
* Tóm tắt truyện:
Nếu bạn đang tìm kiếm một câu chuyện đầy sắc hồng của hạnh phúc thì câu chuyện này không dành cho bạn rồi. Từ đầu cho đến cuối, câu chuyện đều mang trên mình một màu xanh lạnh băng, một màu đen đau khổ và cả một màu đỏ đớn đau. Câu chuyện kể về cuộc sống giữa nó và hắn trong hôn nhân do hai bên gia đình sắp đặt và những nỗi đau của nó do hắn gây nên. Từ việc hắn hiểu lầm nó đến việc mất đi đứa con rồi đến cả việc hắn lạnh nhạt, tàn nhẫn và vô tình với nó.
MONG CÁC BẠN ỦNG HỘ!
Phù dung như diện liễu như mi.
(Trường Hận Ca - Bạch Cư Dị)