Vân Liệt Diễm, tổ trưởng tổ đặc công dị năng quốc tế, danh hiệu “Hỏa thần”, một khi xuyên qua, trở thành thất tiểu thư ngu ngốc của thừa tướng Đông Thịnh quốc, biệt danh “kinh thành đệ nhất ngốc tử”.
Tứ hôn?
Mất hứng, nghênh ngang rời đi, thuận tiện đốt nửa tòa thành!
Mang thai?
Ngươi là cha của con ta?
Hừ! Xem ta giáo huấn ngươi như thế nào!
Phạm Thiên Trang -Fiend: 17t, bạn nó và Ngọc. Khuôn mặt thì...ns chung là đẹp, mang 1 thân hình gợi cảm, chuẩn ko cần chỉnh. Cao: 1m69. IQ: 298/300. Tính tình lúc lạnh, lúc nóng, lúc trẻ con, lúc ngu,....Giỏi, vũ khí thường dùng là giống Ngọc. Bang chủ thứ 3 bang Killer.
* Tụi nó là những con người có máu miễn nhiễm trai đẹp.
----------------------------
- Hoàng Kỳ Thiên (hắn) -Kevil: 17t. Đẹp trai, con trai của chủ tịch tập đoàn Thiên Gia đứng thứ 6 thế giới. Cao: 1m81. IQ: 299/300. Tính tình lạnh lùng nhưng sau khi gặp tụi nó thì lại trở nên tưng tửng, biến thái và tất nhiên là đấy chỉ là lúc ở vs tụi nó thôi. Miễn nhiễm gái xinh (trừ 1 người...). Bang chủ bang Devil.
- Vũ Minh Khánh -Ken: 17t, bạn hắn. Đẹp trai, có răng khểnh kèm theo 1 nụ cười sát gái. Gặp gái đẹp là tán ngay, tán dc vài bữa thì lại đá, đá xog lại tán em khác, tán xog lại đá, đá xog lại có em cừu non nhảy vào...(ns chung là: tán đá luân hồi). Là người thừa kế tập đoàn Khánh Vũ đứng thứ 7 TG. Cao: 1m80. IQ: 294/300. Bang chủ thứ 2 bang Devil.
- Dương Tuấn Minh -Demon: 17t, bạn hắn và Khánh. Đẹp trai, chủ tịch thứ 2 của tập đoàn Minh Dương đứng thứ 8 TG. Tính tình hơi hơi lạnh => ko mê gái...ko ko ko, mặc dù lạnh nhưng rất thích tán gái. Cao: 1m80. IQ: 295/300. Bang chủ thứ 3 bang Devil.
- Nguyễn Hoàng Bảo Nam -Kun: 17t, anh em sinh đôi của nó. Đẹp trai. Rất quan tâm đến nó.
* Một số nhân vật khác sẽ dc nhắc đến sau
Lòng bàn tay Lê Ly có một vết sẹo.
Cắt đứt đường sự nghiệp, đường sinh mệnh, đường tình yêu.
Đây là vết sẹo mà Bùi Thượng Hiên để lại cho cô,
Vĩnh viễn không phai mờ.
Trọn mười lăm năm, Bùi Thượng Hiên cuối cùng cũng yêu Lê Ly,
Nhưng mà, tình yêu của cô dành cho anh không còn nữa.
Bởi vì tình yêu không phải chim di trú,
Không có ngày về.
Cái gì vậy? Cô thế nhưng cảm thấy gả cho anh quá lãng phí?
Bởi vì còn quá trẻ, chưa từng nói qua chuyện yêu đương.
Hơn nữa hai người hoàn toàn không biết nhau, có thể lâu ngày nảy sinh tình cảm hay không vẫn không biết.
Vì vậy cô coi cuộc hôn nhân của mình như một tiệc rượu, liều mạng né tránh anh.
Nhưng mà không sao cả, anh cũng là vì ích lợi mới đồng ý hôn sự này.
Dù không có tình yêu cũng không sao, từ lâu anh đã mất đi quyền tự chủ hôn nhân.
Hoàn toàn không quan tâm một nửa kia có dáng vẻ như thế nào, nhiều lắm cũng chỉ là vai phụ.
Chỉ cần cô an phận thủ thường, anh sẵn sàng đón nhận trách nhiệm chăm sóc cô cả đời . . . . .
Đáng ghét! Ngoài dự đoán lực ảnh hưởng của cô đối với anh thật kinh người.
Biết rõ cô chỉ muốn thoát khỏi anh, chỉ hy vọng sinh người thừa kế để được tự do.
Anh sẽ không để cho cô được như ý nguyện, muốn dùng hình tượng người chồng tốt để hòa tan lòng của cô.
Không để ý kinh nghiệm qua lại yêu đương, và người tình kiện trì không muốn buông tay.
Thà từ bỏ cơ hội có được sau ba mươi năm phấn đấu, danh lợi đến tay cũng đều không cần.
Chính là muốn loại bỏ trở ngại ngăn cách giữa hai người, cầu xin cô tha thứ vì anh đã tư lợi.
Để cho cô biết anh đã yêu cô, ngàn vạn lần không được dễ dàng buông tay anh ra . . . . . .
Kiếp trước, tôi và chồng từ thanh mai trúc mã đã ở bên nhau đến tận lúc đầu bạc răng long.
Điều tiếc nuối duy nhất là chúng tôi không có con.
Mãi đến ngày kỷ niệm 50 năm ngày cưới, tôi vô tình phát hiện cuốn album mà anh ta giấu kín. Bên trong dày đặc những bức ảnh của người con gái anh ta luôn thầm thương trộm nhớ.
Lúc ấy tôi mới bàng hoàng nhận ra: Anh ta không phải không muốn có con, mà là không muốn có con với tôi.
Kiếp này, chúng tôi ngầm hiểu mà giữ khoảng cách, không còn chọn nhau lần nữa.
Anh ta trở thành doanh nhân thành đạt trong ngành xuất nhập khẩu, là niềm ghen tị của bao người. Trong buổi họp lớp cấp ba, anh ta nhìn tôi, cười nhạo:
"Trác Lâm Khê, em đợi anh bao năm cũng vô ích thôi. Hai kiếp rồi, người anh yêu vẫn chỉ có Tân Tân."
Tôi mỉm cười, nắm tay hai đứa trẻ song sinh.
Nụ cười của anh ta cứng đờ lại, sắc mặt tái nhợt, hoàn toàn mất kiểm soát:
"Em đã hứa sẽ mãi mãi là người của anh mà?!"