Phiên bản nam: Một vị vương gia lãnh ngạo bá đạo, ý tưởng đột phát, nuôi một Vương phi chọc cười bên cạnh, cuối cùng mới phát hiện nàng vẫn luôn ngụy trang thành tiếng mèo kêu là một con hổ răng vuốt sắc bén, gia lật thuyền trong mương*!
*Ý chỉ những việc đã nắm chắc lại xảy ra vấn đề.
Phiên bản nữ: Thái tử phi nào đó bị chỉ hôn nóng lòng báo thù, hoàng thúc âm hiểm giả dối bắt nhịp với nhau, một bước trở thành hoàng thẩm thẩm của vị hôn phu trước, sau lại phát hiện mình lên thuyền giặc, hận không thể đâm mù hai mắt!
————-
Ngọc Phi Yên, thượng tá trẻ tuổi nhất Hoa Hạ quốc, thiên tài y học, hồn xuyên trở thành Loli phế vật của Trung Nghĩa Hầu phủ.
Đều nói Loli có ba cái tốt: thân đẹp eo mềm dễ đạp đổ, sau khi gặp được vương gia ác ma nào đó thích thú lại đầy đủ chứng minh được điểm này.
Nàng là ngốc nữ phế vật tiếng tăm lừng lẫy, Thái tử phi chưa gả đã hưu trước, người người tránh không kịp, duy hắn đón lấy khó khăn mà lên, dây dưa đùa giỡn, không phải nàng không cưới. Chẳng những cắt đứt nhân duyên của nàng, cắt đứt hoa đào, còn quấn lấy nàng nàng đời đời kiếp kiếp. . . . . .
Chỉ là nhìn nam tử cao quý nào đó ngắm nhìn chân ngọc hoạt bát của mình, Ngọc Phi Yên ngửa mặt lên trời rơi lệ: “Tình thú, cút!”
————-
Đây là chuyện xưa của phúc hắc trung khuyển và loli xinh đẹp yêu giết lẫn nhau, cuối cùng đại sát bốn phương, ăn hết thiên hạ.
[Nghe đồn 1]
Gian tình xảy ra ở một cái đêm trăng mê người.
“Có muốn báo thù hay không, tra tấn thật tốt đôi cẩu nam nữ kia?”
“Muốn!”
“Gả cho ta, liền đơn giản như vậy ——”
“Gì?”
“Làm Vương phi của ta, cho dù là Thái tử tôn quý cũng phải cung kính gọi ngươi một tiếng Tiểu thẩm thẩm. . . . . .”
[Nghe đồn 2]
Đêm động phòng hoa chúc đầy nhiệt tình, tình cảm mãnh liệt tràn đầy.
“Đây là?”
“Tị Hỏa Đồ.”
“Ta còn nhỏ ——” Mỗ nữ nhe răng.
“Đã là C , không nhỏ! Ngoan, thử xem cái này ‘Quan Âm Tọa Liên’ ——”
“Tránh ra!”
————-
Phía trên đều là nghe đồn, phía dưới mới là chân tướng:
“Vương…….”
Ngày đại hôn, không có tiếp tân nương đến, tâm phúc bên cạnh người nào đó lại quỳ đầy dưới điện phủ, mỗi người chật vật không chịu nổi, vô cùng thê thảm.
“Tiểu thư không chịu lên kiệu hoa, bọn thần đành phải động võ, nhưng chúng thần thật sự không phải đối thủ của tiểu thư ——”
Quét mắt những thuộc hạ vẻ mặt xấu hổ, ủ rũ, nam nhân trên bảo tọa vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói lại dần dần trầm xuống.
“Phải cứng rắn trói nàng lên kiệu hoa…….”
“Chọn dùng chiến thuật biển người…….”
“Lấy ngàn địch một…….”
“Kết quả lại thất bại…….”
“Các ngươi làm thế nào còn mặt trở về……..”
Khóe miệng mọi người co giật kịch liệt, những bản lĩnh biến thái của tiểu thư, chỉ có Vương mới có thể sánh bằng, bọn họ ở trong mắt tiểu thư bất quá là những binh tôm tướng cua thôi.
Thấy chủ tử sắp nổi bão, các tâm phúc khác bèn nhanh trí.
“Vương, đều không phải là chúng thần vô năng, chỉ là Thân Đồ Hoàng, Ngạo thế tử, Liên công tử, tộc trưởng thứ năm. . . . . . Đều ở khuê phòng của tiểu thư!”
“Khốn kiếp! Sao lại không nói sớm!!”
Gió lướt qua, người nào đó trên bảo tọa sớm đã không ở đây.
Tiểu Thường trong lòng có giận, có nhói, nhưng vẫn không nhận ra,
“Hóa ra ta yêu hắn từ lâu lắm rồi…”
Thiên Thư tàn quyển thần bí xuất hiện trên thế gian khiến thiên hạ quấy lên một hồi tranh đoạt đẫm máu. Rốt cuộc đó là gì? Đơn giản là cơ duyên tạo hóa hay còn có huyền cơ khác? Trường sinh bất lão có phải là đích đến duy nhất của việc tu hành?
Nhưng vào lúc hắn còn chưa có rõ tâm tư của mình, nam nhân không từ mà biệt đã đập tan hết lý trí của hắn.
Trong phần ký ức mà hắn đã đánh mất, nam nhân khó nắm bắt kia, rốt cuộc có vai trò gì?
Trước lúc lâm chung, trước mắt ta vụt qua mấy hàng chữ kỳ lạ:
【Lão thái quân đừng chết mà, người là người thân cuối cùng của Gia Nghi rồi!】
【Hu hu hu, lão thái quân mà chết, Vương Dục sẽ giáng Gia Nghi xuống làm thiếp, nàng ấy sẽ bị bắt nạt thê thảm lắm lắm.】
【Lão thái quân mau tỉnh lại cứu Gia Nghi đi, giờ nàng ấy còn đang quỳ ngoài tuyết, thêm một canh giờ nữa là cái thai trong bụng không giữ nổi đâu!】
Cái gì cơ?
Tôn nữ ta bị bắt nạt ư?
Ta phun ra một ngụm máu đen, lập tức ngồi bật dậy từ trên giường:
“Người đâu, mang Trường Minh Thương của ta tới đây!”
Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, nhất thụ nhất công, HE.
Edit và Beta: Dương Kiểm dịch
Trong biển người đông đúc, nhưng vì duyên phận nên chúng ta gặp và yêu nhau. Nhưng cũng vì duyên vì số mà cuộc tình chúng ta phải chia xa nhau. Có người nào đó chỉ là hình bóng thoáng qua đời ta, nhưng đâu đó lại có một hình bóng mãi mãi tồn tại tận sâu trong tâm hồn. Cuối cùng duyên và phận, tình và yêu biết tìm câu trả lời thích đáng cho tất cả ở đâu đây?
Liêu Duy Tín không ngờ rằng có một ngày anh lại bị đá một cách không thương tiếc. Trước đó anh và đối phương đã có một tháng sống bên nhau vô cùng ngọt ngào ấm áp, đến nỗi anh đã quên mất sự trôi chảy không ngừng của thời gian. Giao kèo của họ đã đến thời hạn cuối cùng. Mọi thứ đều phải chấm dứt, cả duyên số, cả tình cảm. Tất cả quay trở lại nhịp sống thường nhật. Đó là điều mà Bạch Kì Minh – người yêu trong một tháng của anh muốn, và cậu đã làm được.
Liêu Duy Tín là một người đàn ông thành đạt chín chắn, anh có quyền có thế, có không ít những người ngưỡng mộ anh. Xung quanh anh chưa bao giờ thiếu “đối tác”. Tính cách dứt khoát kiên định, sau khi xong chuyện, anh và “đối tác” không còn dính líu gì cả. Lúc bên nhau, Liêu Duy Tín là một người tình dịu dàng tâm lý, nhưng khi chia tay, anh không ngại lạnh lùng tàn nhẫn với đối phương. Duy chỉ có lần này, đối phương còn lạnh lùng tàn nhẫn hơn anh. Trong lúc anh còn đang chìm đắm trong giấc mộng tình yêu đẹp đẽ, Bạch Kì Minh đã biến mất như chưa từng xuất hiện, để lại một nỗi day dứt khôn nguôi trong lòng Liêu Duy Tín.
Lòng tự tôn ép buộc anh phải quên cậu, trải qua sự nỗ lực không ngừng nghỉ, vết thương trong tim anh dần lên da non. Nhưng số phận trêu ngươi, một lần nữa họ gặp lại nhau. Và anh bất lực khi phát hiện ra tình cảm anh dành cho cậu chưa từng giảm đi, mà tăng dần theo thời gian, hình ảnh cậu chiếm trọn tâm hồn anh, anh không còn sức mà kháng cự. Liêu Duy Tín ngụp lặn trong mối tình da diết mà anh dành cho Bạch Kì Minh, anh nhận ra anh đã hoàn toàn thất bại, anh không thể để mất cậu, Bạch Kì Minh chính là người duy nhất anh muốn được nắm tay đi hết đoạn đường đời còn lại.
Liệu những hi sinh cố gắng và tấm chân tình của Liêu Duy Tín có lay chuyển được quyết định sắt đá của Bạch Kì Minh không? Kì thực, Bạch Kì Minh cũng có tình cảm với anh. Vậy tại sao cậu lại cương quyết cắt đứt mối duyên giữa hai người? Khi duyên số không còn, liệu tình yêu có thực sự bị giết chết không? Cho dù không gặp nhau, nhưng trái tim vẫn hướng về nhau. Vậy đâu mới là con đường giải thoát cho hai người? Họ sẽ làm gì để vượt qua số mệnh, giành lấy hạnh phúc đây? Câu trả lời sẽ có trong “Anh chỉ cần em”.