Thặng nữ: Thặng nghĩa là dư thừa, thặng nữ ở đây là “gái ế”, nói giảm nói tránh thì là “những cô gái vẫn còn độc thân” o(´^`)o =))
Đây là một câu chuyện girl love nhẹ nhàng, độ "thanh thủy" vừa phải.
Vì sao mình chọn edit bộ này?
1. Vì Lạc Khuynh là tác giả mà mình thích nhất, mình đã thề với lòng trong sự nghiệp edit nhất định phải ôm ít nhất một bộ của Lạc Khuynh mới hả dạ! o(≧▽≦)o
2. Đây có thể xem là bộ ngắn nhất trong những bộ đã hoàn mà Lạc Khuynh viết (Mấy bộ như Đại Thú Tân Nương, Cách Cách Lai Liễu, Gả Cho,. . . toàn gần 100 chương hoặc hơn), đối với một đứa lười chảy thây như mình thì độ dài cỡ này là thích hợp. (nhiêu đây chương leo cũng đủ đuối rồi ~) ╮(╯▽╰)╭
3. Độ “thanh thủy” phù hợp với mình, không quá nặng cũng không quá nhẹ.
....
" Thật nhiều máu đỏ.... sẽ tạo thành màu đen..." (By 'X')
Hắn hận y còn không kịp, sao còn phải đi bảo vệ y?
Ai quy định là hồ tiên liền nhất định phải báo ân, hơn nữa với pháp thuật lung tung yếu ớt của hắn,
Xem ra ai bảo vệ ai còn là một vấn đề đây…
Cá nhân ta đánh giá: truyện này rất dễ thương, tiểu công thật đáng yêu a ^^
Thể loại: Hiện thực, gương vỡ lại lành, truyện lấy bối cảnh thời đại, công nghèo, HE
Năm 1992, Lương Dã nhìn thấy một học sinh ngoan ở trường cấp ba bên cạnh bị bắt nạt, liền vung chai rượu lên làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Khi đưa tay kéo cậu học sinh ngoan ấy dậy, Lương Dã nhìn thấy một đôi mắt dưới cặp kính lạnh lùng mà sáng ngời.
Từ đó về sau, mỗi ngày cậu học sinh ấy đều đứng đợi ở cổng trường nghề của Lương Dã, không nói một lời mà chỉ âm thầm đi theo sau anh.
Một ngày nọ, Lương Dã cuối cùng cũng không chịu nổi, nắm chặt cổ tay mảnh mai của cậu học sinh ngoan.
Cậu khe khẽ kêu lên, giọng nói đầy ý trách móc.
Lương Dã bực bội: “Là cậu đi theo tôi, cậu còn kêu cái gì?”
Cậu học sinh ngoan nhìn anh đầy cố chấp, khẽ trả lời: “Em tên là Dương Kim.”
Vài ngày sau, Lương Dã nhả một vòng khói thuốc ép Dương Kim vào góc tường, cố ý dọa cậu bỏ chạy.
“Muốn yêu đương à? Đã yêu bao giờ chưa, học sinh ngoan?”
“Tôi là kiểu người thích chơi bời, nam nữ gì cũng được, lộn xộn đủ thứ, cậu không để ý thì được.”
Hôm sau, anh lại thấy Dương Kim đứng đợi ở cổng trường nghề.
Dương Kim nhìn thẳng vào anh, nói: “Em để ý.”
Sau này, người đợi trước cổng trường, người đưa người về nhà, đều đổi thành Lương Dã.
Điều duy nhất không thay đổi chính là mỗi lần hôn tạm biệt, Lương Dã đều kéo khăn quàng của Dương Kim lên che kín nửa khuôn mặt cậu.
Gió ở Đông Bắc lạnh buốt, Dương Kim mãi vẫn không chịu quàng khăn tử tế, Lương Dã thu lại dáng vẻ bất cần, nghiêm túc cảnh cáo: “Dương Kim, hôm nay lạnh lắm em.”
Nhưng mùa đông rồi cũng sẽ qua.
Kỳ thi đại học năm 1994, ngoài phòng thi anh không đợi được Dương Kim.
Mùa đông năm 1994, anh bắt đầu điên cuồng mê tín tìm người xem bói, hỏi liệu cậu học sinh ngoan của mình có sống tốt qua mùa đông ấy không, liệu có ai từng nói với cậu một câu: “Dương Kim, hôm nay lạnh lắm em.” hay chưa.
Nhà ta thuộc dòng dõi pháp y, đến đời ta thì chỉ còn lại hai vị cô nương.
Phủ Khai Phong liên tiếp xảy ra những vụ án lớn, nạn nhân đều là quan lại quyền quý. Trên ngực t-h-i t-h-ể không đầu mới nhất, có khắc vài chữ nhỏ đẫm máu:
【Kỳ Nghiên, còn hai mươi ngày nữa】.
Hung thủ chỉ đích danh Đại Lý Tự Thiếu khanh - Kỳ Nghiên đích thân điều tra vụ án.
Nếu không phá được án trong thời hạn cho phép thì nạn nhân thứ bảy sẽ chính là Kỳ Nghiên.
Ta phối hợp điều tra phá án, bận đến đầu tắt mặt tối nhưng càng điều tra lại càng kinh hãi. Miệng vết thương trên người nạn nhân… chính là thủ pháp của a tỷ đã mất tích của ta. Trước khi mất tích, a tỷ từng nói:
“A Tử, một ngày nào đó, ngươi sẽ chết trong tay ta.”