Kinh thành ai ai cũng truyền tai nhau rằng, nha hoàn nhất đẳng trong phủ Tể tướng đủ để đứng ngang hàng với tiểu thư nhà quan ngũ phẩm.
Là nha hoàn thân cận của Tứ cô nương, ta theo nàng học chữ đọc sách từ thuở nhỏ. Am hiểu văn chương, tinh thông âm luật, tỏ tường toán số.
Năm mười chín tuổi, thương hộ Ôn gia ở Khoảnh Châu vì muốn trèo cao mà đặc biệt tới cầu hôn một nô tỳ như ta.
Tứ cô nương thương tình, nhận ta làm nghĩa muội, để ta gả đi trong thể diện lẫn vinh quang.
Tưởng rằng sau khi vào cửa thương gia, hậu trạch sẽ đơn giản, không ngờ nước sâu chẳng khác gì Tướng phủ.
Nhị phòng nhắm vào sổ sách mà đỏ mắt, đám thị thiếp kết bè kéo cánh nhằm đánh phủ đầu ta.
Hôm ấy dâng trà, Chu di nương “lỡ tay” làm đổ chén trà, nước sôi b.ắ.n cả lên tà váy thêu Tô Châu mới cắt may của ta.
Ta nhẹ tay vuốt lấy cành hoa xen bị cháy xém trên tà váy, bỗng dưng mỉm cười.
Đã có kẻ khăng khăng muốn đ.â.m đầu vào mũi đao… Vậy thì để bọn họ mở mang một chút, thế nào gọi là thủ đoạn của người xuất thân từ Tướng phủ.
Nội Dung Truyện:
Ngày xưa có một con heo, bị một con sói bắt về nuôi, sói nói với heo rằng, nuôi nàng để tương lai muốn ăn thịt, heo nhỏ vừa không tình nguyện, lại sợ hãi, nhưng nàng đánh không lại sói, đành phải ngồi yên để cho sói vỗ béo. Cứ như vậy trong suốt một khoảng thời gian, càng ngày heo càng béo, lúc này sói lại thả nó ra, bắt một con heo khác để ăn, con heo kia thấy rất khó chịu, ngươi bảo, con heo kia nên làm gì bây giờ?
“Ách… Vậy làm một con heo tự do đi!”
Sam Sam vẻ mặt sa sầm: “Ngươi căn bản vẫn không hiểu rõ trọng tâm! Không bị ăn chẳng phải là rất tốt sao? Tại sao con heo kia lại cảm thấy khó chịu chứ?”
“Oa! Ta biết! Vậy chắc chắn là con heo kia đã yêu con sói! Tình yêu vượt qua cả ranh giới chủng tộc nha, thật là lãng mạn!”
“…… Lục Song Nghi! Ngươi thật ngu ngốc!”
Nàng là sát thủ chi vương thế kỷ 21, xưng diệu thủ độc y. Trong trẻo nhưng lạnh lùng ngạo nghễ, thích làm theo ý mình.
Hắn mang tử mâu, danh Quỷ Vương, thế gia vọng tộc, lãnh huyết cuồng vọng, miệt thị thiên hạ.
Ở hiện đại nàng là sát thủ, xuyên qua thời không cư nhiên trở thành đích nữ – con gái do chính thất sinh ra – yếu đuối vô văng của phủ thừa tướng.
Nàng đến dị thế ngoạn làm mây mưa thất thường, đất trời mù mịt.
*
[ oai bản giới thiệu vắn tắt ]
Đêm tân hôn, nàng ở trên người hắn : “Nghĩ chiếm được ta ! Đánh thắng ta trước rồi nói sau!”
Hắn yêu diễm cười khẽ : “Bổn vương chỉ biết đau lòng cho nữ nhân, sẽ không đánh nữ nhân!”
Nàng kháp trụ cổ hắn:“Ngươi nếu dám thích nữ nhân khác, ta liền…”
“Cái gì?” Hắn cười.
“Trước cưỡng gian sau đó hoạn!” Nàng hung tợn nói
Hắn lập tức cởi hết quần áo,“Cưỡng đi, cưỡng xong rồi ngươi nhất định luyến tiếc không hoạn, huống chi…”
Hắn xoay người một cái áp đảo ở trên người nàng.
“Bổn vương thể xác lẫn tinh thần đều là của một mình ngươi !”
*
“Phế vật, nếu ngươi quỳ xuống van xin, ta có thể nạp ngươi làm thiếp.” Cao ngạo thái tử cúi người, lạnh nhìn nữ nhân trước mắt.
Phượng Tri Nhã cúi đầu, bên môi cười lạnh.“Kia — đa tạ thái tử.”
Ngẩng đầu, trong nháy mắt, cổ tay xuất ra chủy thủ, mạnh mẽ đâm tới.
“Phượng Tri Nhã, lá gan hảo lớn!”Thái tử sắc mặt hoảng sợ.
Dao nhỏ trên tay Phượng Tri nhã lại càng thêm nhanh, vút một cái, quần áo trên người thái tử nhất thời hóa thành những mảnh vải rách thưa thớt trên mặt đất.
Một cái lãnh đao mạnh mẽ hướng gương mặt biến sắc của thái tử.“Thái tử nếu là quỳ xuống , có lẽ ta còn suy nghĩ nạp ngươi làm phu.”
Dưới ánh mặt trời, lãnh mâu Phượng Tri Nhã khinh động, sáng rọi diệu nhân, nào có nửa điểm bộ dáng của phế vật.
*
Cuồng vọng trên sa trường, tư thế hào hùng. Gió nổi lên,bụi mờ mịt, huyết nhục vẩy ra.
Phía trên thành lâu, Hiên Viên Uyên cao ngạo đứng thẳng. Mặc vết thương trên người, ánh mắt trói chặt thân ảnh mảnh mai màu trắng cuồng dã hướng tới mình .
Nhìn gương mặt trong mộng xuất hiện trước mắt, con ngươi nổi lên huyết tinh, nhất thời hét lớn một tiếng “Phượng Tri Nhã, ai cho phép ngươi tới !”
Phượng Tri Nhã ngẩng đầu lên, gương mặt tiều tụy mang theo ý cười, cất âm thanh quanh quẩn trong không trung “Hiên Viên Uyên, ngươi đã nói ta chính là ngươi .”
Cho nên, ta sinh tử tùy ngươi!
*
“Báo — Vương gia không tốt , Vương phi lại mang theo ba vị đại nhân đi ra ngoài đánh bài !”
Mỗ vương hơi hơi nhíu mi:“Tùy nàng đi!”
“Nhưng là…” Mỗ thị vệ lau đi mồ hôi chảy trên trán.
“Nói…”
“Nhưng là Vương phi nói, đêm nay vị đại nhân ấy thắng vô số lần, khiến cho người nọ cấp Vương gia thị tẩm.” Mỗ thị vệ mồ hôi ướt đẫm.
Mỗ vương sắc mặt kịch biến, một quyền nện ở trên mặt bàn:“Chết tiệt, lập tức đem cái kia nữ nhân về đây cho bổn vương!”
Bích Chỉ tiên tử chỉ là một tửu nương nho nhỏ tại tầng thứ nhất thiên giới, vì đắc tội với Chi Liên Đế Quân - một vị thượng tiên trên tầng thứ ba thiên giới, nên bị đày xuống trần gian. Nhưng nàng không biết thật ra đây chỉ là cái cớ để giúp nàng tới trước Thiên Cơ Kính và tìm lại được ký ức của mình.
Vào ba trăm năm trước, nàng chính là Nữ Ngự Đế Cơ, muội muội song sinh của Thiên Đế. Hai vị thượng tiên trên thiên giới là Chi Liên Đế Quân và Hoành Thanh Đế Quân đều chung tình một lòng hướng về nàng. Hoành Thanh Đế Quân xuất thân từ Phượng Hoàng Tộc, vốn đã có hôn ước với Bích chỉ từ trước, tính tình hào sảng, phóng khoáng, Hoành Thanh không ngần ngại bày tỏ tình yêu của mình, thậm chí còn bứt trụi lông đuôi để tặng cho nàng, điều đó đã trở thành trò cười cho cả thiên giới. Còn Chi Liên Đế Quân kiêu ngạo của Hồ tộc, chỉ vì một lần mang ơn cứu mạng cũng đã đem lòng yêu nàng, nhưng vốn tính lạnh lùng, nội liễm, Chi Liên Đế Quân chỉ âm thầm yêu thương, bảo vệ nàng mà không nói ra.
Ma quân Lệ Ma sắp xuất thế, Bích Chỉ lúc đó là Nữ Ngự Đế Cơ đã tình nguyện xuống trần trừ ma, Thiên Đế đã đồng ý phái nàng và Chi Liên Đế Quân, Hoành Thanh Đế Quân cùng xuống trần, giả làm đệ tử trong Thần Tiêu Phái tại Tha Nga Sơn để chờ thời cơ tới diệt trừ Ma quân. Tại đây trong một lần uống say rượu, nàng đã mangthai với Chi Liên Đế Quân và để bảo vệ sinh linh bé bỏng trong mình, nàng đã chấp nhận phong ấn thân thể thật sự, nhập vào xác một người trần để sinh con, nhưng hậu quả là nàng đã mất đi trí nhớ. Lúc này Nữ Ngự Đế Quân đã trở thành Bích Chỉ và đem lòng yêu Chi Liên Đế Quân, mặc cho Hoành Thanh Đế Quân vẫn một lòng hướng tới mình.
Trải qua bao gian truân dưới hạ giới, cuối cùng Bích Chỉ cũng khôi phục lại được thân phận Nữ Ngự Đế Cơ, nhưng chính nàng lại một lần nữa đánh mất toàn bộ ký ức của mình từ khi xuống trần gian. Bao nhiêu tình cảm cùng yêu thương cùng với Chi Liên Đế Quân đều bị ngủ vùi. Nữ Ngự Đế Cơ quyền uy lạnh lùng ngày nào đã trở lại.
Tuy nhiên, sau khi biết mình đã có con với Chi Liên Đế Quân nàng quyết định thành thân với Đế Quân mặc dù tình cảm của nàng với chàng giờ đã ngủ vùi sâu trong vùng ký ức bị lãng quên kia. Trong ngày đính hôn, Đông Hoa Thần Nữ vì quá yêu Chi Liên Đế Quân nên định ra tay sát hại Nữ Ngự Đế Cơ, Hoành Thanh vì cứu cô nên hồn phách bị tan vỡ, phải ngưng kết lại lần nữa. Còn Chi Liên Đế Quân vì chắn cho nàng khỏi bị hút vào trong Đằng Hồ, chiếc bình diệt thần diệt yêu thời thượng cổ. Chính lúc này những ký ức trong nàng mới bừng tỉnh, Nữ Ngự Đế Quân mới nhớ lại hết tất cả những chuyện trước đây khi trong thân phận Bích Chỉ Tiên Tử nhưng Chi Liên Đế Quân của nàng giờ đây đã mãi mãi xa rời…
Liệu rằng có phép lạ nào sẽ xảy ra với Chi Liên Đế Quân và Nữ Ngự Đế Quân hay không?
Agatha Christie, nữ văn sĩ Anh có số bản sách đựợc tiêu thụ nhiều nhất trên thế giới. Tuy viết nhiều thể loại, nhưng bà được biết đến nhiều hơn cả qua những chuyện vụ án, trong đó nhiều cuốn đã trở thành kinh điển thế giới về thể loại này.
5 giờ 25 phút: tại một làng hẻo lánh trên miền núi, giữa mùa đông, tuyết phủ dày hàng mét, không biết làm gì cho hết buổi tối, chủ và khách toà nhà này giở trò bàn ma ra chơi. Họ gọi hồn người chết lên để trò chuyện. Một trò vui mà không ai coi là hệ trọng lại đâm thành chuyện khủng khiếp. Hồn xưng tên một người trong làng báo tin ông ta vừa bị giết. Mọi người kinh hoàng, bán tín bán nghi. Lúc đó là 5 giờ 25 phút. Sau đó cảnh sát có vụ án mạng thật, nạn nhân chính là người xưng tên trong cuộc gọi hồn kia... Những diễn biến tiếp theo bộc lộ một cách giết người cực kỳ tinh vi....