... ...... ........
Lời giới thiệu của người edit: (Nên đọc phần này để chuẩn bị tinh thần :v)Truyện không phải kể về cái gì quá huy hoàng mà thật ra cũng chẳng có gì để huy hoàng cả.
Một cô gái từ năm 9 tuổi đã nếm trải qua địa ngục khác máu, cô trở thành một con người thầm lặng.
Xinh đẹp lạnh nhạt quyến rũ hơn người, cô mang trong mình giọt máu của hai gia tộc lớn lúc nào cũng đấu đá nhau.
Cha cô là trưởng tử của gia tộc Kazen. Một tộc người Ý và ông còn là vua hắc đạo.
Mẹ cô là công chúa của gia tộc Desi. Một trong những tộc người Anh và còn là vương nữ của bạch đạo.
Hai gia tộc như nước với lửa, hai thế giới hắc đạo và bạch đạo luôn đấu đá nhau vậy mà hai người lại sinh ra cô.
Năm 9 tuổi cô tận mắt nhìn thấy cảnh cha mẹ mình lần lượt ngã xuống trong vũng máu và cô - Lãnh Tuyết Băng đã từng thề độc với thiên rằng : " Trừ phi cô chết nếu không mối thù giết cha mẹ mãi mãi không quên "
8 năm sau cô là "Vương" từ nay tham vọng thanh tẩy hắc đạo và bạch đạo dẫm nát cả thế giới dưới chân tế linh hồn của cha và mẹ
Cái nhìn thực tiễn về đời sống của con người hiện nay. Một góc nhìn khác về tình yêu, một câu chuyện có thể bị người đời ghét bỏ, nhưng lại được xem xét bằng một con mắt của người trong cuộc.
Nó có buồn không? Không, hoàn toàn không. Nó chỉ êm dịu, làm sáng tỏ từng góc nhìn của con người về thứ tình yêu họ gọi là "dơ bẩn".
Chủ nhân dưỡng hắn từ nhỏ đến lớn, dưỡng tới mười năm sau, bởi vì trong nhà thiếu tiền địa chủ, bị dọa dẫm thúc giục, sợ hắn bị địa chủ lấy đi để gán nợ, đành đem hắn thả về nơi rừng núi này.
Bằng không làm sao hắn có thể nhờ duyên kì ngộ, mà cuối cùng tu luyện thành yêu….
Khi hắn pháp lực thành công, đầu tiên liền dùng thuật tính toán xem chủ nhân đang ở đâu. Nhưng đáng thương thay, chủ nhân lại bị con trai địa chủ cướp đi coi như để trả nợ. Cũng may nam nhân kia tuy rằng thực bá đạo, thực hung ác, nhưng lại đối chủ nhân thật tốt cả một đời.
Ngưu Ngưu trong lòng cuối cùng cũng tìm được chút cảm giác dễ chịu. Bởi vậy lần này hắn hạ phàm, chuyện thứ nhất chính là muốn tìm được chủ nhân chuyển thế, xem người bây giờ sống như thế nào, có hay không cần chính hắn hỗ trợ một chút.
Nhẹ nhàng động đậy vài ngón tay, nga, nguyên lai phía dưới chính là hoàng cung một nước ah! Chậc chậc, đời này chủ nhân có thể gửi hồn trở thành một người trong hoàng thất, trở thành một hoàng tử, quả thật không phải phú quý bình thường mà …
Hắn nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi đụn mây, dừng ở một khu vườn tràn ngập hoa cùng cây cảnh đang khoe sắc.
Tiếp theo thân thể nhẹ nhàng xoay tròn, cả người hắn liền biến thành hình dáng một tiểu thái giám bình thường trong cung, không có chút kì quái, vì hắn biết trang phục thường ngày của thái giám.
Rất xa có mấy tên thái giám tất tả đi tới, điệu bộ gấp rút, trong đó có một người nhíu mày nói:
– Thật là, phải nói thế nào đây? Rõ ràng đã rất tỉ mỉ lựa chọn, tinh tuyển tới nửa tháng, đảm bảo sẽ có người có thể coi như vừa mắt mà. Trong thiên hạ nếu đều là Điêu Thuyền, Tây Thi, còn phải đến phiên chúng ta khốn đốn khổ sở tuyển chọn sao? Tính tình cố hữu đâu phải như vậy, còn nói muốn họa tranh nữa, chẳng thương lượng cũng không đánh đập. Đây chẳng phải cố tình khiến chúng ta khó xử thì là gì?
Tiểu thái giám nói:
– Hồ công công, ngươi cũng đừng oán, chạy nhanh đi tìm tiểu mỹ nhân đi. Kia chính là Hoàng Thượng ah, đương nhiên tính tình cũng cao ngạo, cùng chúng ta là nô tài còn thương lượng cái gì, trừ bỏ Quốc sư cùng y là bằng hữu, ngươi nhìn xem y còn đem ai để vào trong mắt? Chạy nhanh đi thôi, chỉ mong lên trời thùy liên, làm cho chúng ta chạy nhanh tìm được một tiểu mỹ nhân……
Hắn lời còn chưa dứt, chỉ thấy chợt Hồ công công đứng lại, sau đó kinh hỉ liên trương mấp máy môi, run rẩy nói:
– Tiểu mỹ nhân … Là tiểu mỹ nhân a …Trời ạ, chúng ta được cứu rồi.
Lạc Nại Nại, kẻ phô trương nhất trường, cái gì cũng không sợ. Lạc Nại Nại, kẻ đánh nhau bị thương cũng chưa từng nhỏ một giọt lệ, lại vì một chàng trai mà rơi lệ lần nữa.
Đó là loại cảm giác tuyệt vọng và bất lực đến mức nào, bạn cách người ấy rất gần, nhưng lại chỉ có thể yêu thầm người ấy, nguyện ý chắp tay dâng người ấy cho kẻ khác, chỉ vì muốn người ấy hạnh phúc…
Xuyên không...Thì người đầu tiên nàng gặp là một vị Sát Thủ nổi tiếng trên giang hồ: Giết người không chớp mắt, chưa từng cứu ai...Vậy mà hắn lại cứu nàng...Chuyện tình dở khóc dở cười bắt đầu khi biết hắn là Hoàng đế..
Ngày ta chết bệnh, toàn cung điện đều bi thương.
Chỉ có Hoàng Đế Yến Lang không khổ sở, hắn chỉ là có chút phiền muộn.
Phiền muộn từ nửa tháng trước, vì hắn tưởng sách phong muội muội của ta Thôi Minh Xu làm Quý Phi, ta với hắn cãi nhau to một trận, còn chưa từng cúi đầu nhận sai với hắn.
Phiền muộn Lễ Bộ Ty không có mắt mũi quỳ gối ngoài điện, nói không biết làm sao để quyết định thuỵ hiệu cho Hoàng Hậu nương nương thế nào, làm sao để viết tiểu sử, nhập hoàng lăng ra sao.
Tấu chương như tuyết trên mái ngói đặt ở trên án, đủ loại từ ngữ tán dương vô cùng của các loại quan lại, phỏng đoán hỉ nộ của thiên tử.
Viết thuỵ hiệu hiền đức ôn cung, nhưng ta cũng đã từng vì Yến Lang bị người ta cắt xén thức ăn, giống như người đàn bà đanh đá mà cầm đao đuổi theo thái giám kia suốt ba con phố để mắng chửi.
Viết cuộc đời tôn quý vô ưu, nhưng sau khi đăng cơ, ta với hắn không phải là khắc khẩu thì là giận dỗi, hình như ta khóc rất nhiều, vẫn luôn khóc.
Lại nói đến việc nhập hoàng lăng, dường như Yến Lang cũng nhớ ra vài điều tốt đẹp ở ta, làm vợ chồng một hồi, hắn không tiếc mà ban cho ta một lễ tang trọng thể, ân chuẩn ta với hắn chôn cùng huyệt.
Hợp táng chu phê (1) còn chưa hạ, Tôn cô cô, chưởng sự Kiêm Gia Cung đã cung kính quỳ gối ngoài điện, nói khi nương nương còn sống muốn cầu ân chuẩn.
Yến Lang đại khái đoán ra.
Tám phần là muốn cúi đầu nhận sai với hắn, lại muốn tôn thuỵ, muốn truy phong, muốn hắn không cho Thôi Minh Xu vào cung.
“Nương nương không muốn cùng ngài hợp táng, nàng nói cuộc đời này quá khổ sở rồi, cùng trời cuối đất cũng không mong gặp lại.
Xuyên vào thế giới ABO, trở thành tiểu thiếu gia pháo hôi chuyên bắt nạt nam chính Tiêu Vọng.
Để bảo toàn mạng sống, khi Tiêu Vọng bị người khác chế nhạo, tôi đã vì cậu ta mà một mình đấu võ mồm với cả đám.
Khi Tiêu Vọng bị gia tộc chèn ép, tôi điều động vệ sĩ riêng đến chống lưng cho cậu ta.
Tiêu Vọng hỏi tôi tại sao lại tốt với cậu ta như vậy.
Tôi: 「Đều là anh em cả, giúp một chút thì có sao?」
Sau khi phân hóa, Tiêu Vọng cầm một tờ đơn xin kết hôn có độ tương thích gen 100% đến tìm tôi.
Cậu ta: 「Đều là anh em cả, kết hôn một chút thì có sao?」
Tôi coi cậu ta là anh em, vậy mà cậu ta lại muốn cưới tôi, đúng là một Alpha thâm độc.
“Rừng hổ phách” có thể nói là một câu chuyện đẹp đẽ, dịu dàng, vừa đủ hài hước, vừa đủ lãng mạn, vừa đủ hồi hộp và rất nhiều cuốn hút. Tác phẩm là câu chuyện đậm màu sắc thần tiên về một “nàng tiên cá” giữa xã hội thực. Bạn đã bao giờ thắc mắc, nàng tiên cá sau khi đánh đổi giọng nói để lấy đôi chân con người, nếu như có một kết cục khác, thì sẽ thế nào hay chưa? “Rừng hổ phách” không phải là kết thúc khác của câu chuyện cổ tích u sầu kia, nó là một mở đầu khác, rất khác, về một cô bé xinh xắn, đáng yêu, với niềm đam mê hội họa và thiết kế thời trang nhưng lại mất đi giọng nói.“Vì con gái yêu của mẹ là một nàng tiên cá, nên để có được một linh hồn bất diệt, con đã phải trả bằng cái giá: giọng nói”.
Cô gái xinh đẹp, trong sáng, có năng khiếu hội họa và đam mê thiết kế trang sức ấy luôn tin rằng mình là một Nàng tiên cá. Thế giới của Nàng tiên cá không còn nghèo nàn bởi nàng đã gặp một hoàng tử thông minh, hài hước và yêu thương nàng; một bà chị họ tính tình sốc nổi luôn chăm chút lo lắng cho nàng; một thầy giáo với biệt danh “Ôn đại biến thái” với sự mâu thuẫn giữa vẻ ngoài lạnh lùng và một tình yêu cuồng nhiệt bên trong; một nhà thiết kế tài ba luôn bị giằng xé giữa yêu thương và thù hận,... Mang tất cả những xúc cảm trong cuộc đời, hòa với yêu và hận, hòa với nhựa của cây, đậy nắp chặt, ngàn năm sau, lấy nó ra, nó sẽ thành hổ phách...