Nội Dung Truyện: Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng
Đọc truyện Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng bạn đọc sẽ đến với chuyện tình yêu có những vị khác biệt, đau thương có, hận oán có, nhưng sự thủy chung da diết lại hằn lên. Bắt đầu truyện là một cơ duyên nhưng để đi đến với nhau duyên không còn chưa đủ còn cần phải có sự nỗ lực không ngừng, còn cần sự bền chặt và còn mang theo cả cái nợ bên mình. Truyện với mở đầu là sợi dây yêu thương được vẽ lên vô tình và vô hình nhưng rồi lớn dần rõ nét theo thời gian.
Trong đêm mưa đau lòng đó, cô phóng túng mình, tặng thứ quý báu nhất của mình cho một người đàn ông xa lạ. Sau cả đêm kích tình, cô mang theo cơ thể đầy vết thương, lặng lẽ rời đi. Nửa năm sau, anh bất ngờ gặp phải cô lần nữa. Tinh linh bóng đêm quyến rũ lòng người đó cư nhiên lắc mình biến thành thư ký của anh? Chưa từng có người phụ nữ nào dám làm giống cô ta, xem anh như vật liệu dùng một lần, dùng xong liền bỏ đi.
Chẳng lẽ, đây chính là thủ đoạn cao siêu của cô ta? Cô ta đang vờ tha để bắt thật sao? Anh nhìn chằm chằm bóng lưng uyển chuyển của cô, lộ ra nụ cười ý vị sâu xa: Cô gái, chọc phải tôi, là phải trả giá thật lớn! Không phải là chơi tình một đêm một lần sao? Mình mới là người thua thiệt chứ? Vậy tại sao anh ta lại hùng hổ tới cửa đòi nợ? Không chỉ có cưỡng bức cơ thể của cô, còn bá đạo muốn bắt giữ tim của cô? Cho thì cho đi, ai kêu cô lại không tự chủ yêu anh? Nhưng, khi biết cô mang thai, nhưng anh lại thay đổi vẻ dịu dàng thường ngày, lạnh lẽo nhìn cô:
"Giết nó!"
"Tại sao?"
"Bởi vì, trò chơi kết thúc!"
Trong khoảnh khắc dao giải phẩu đâm xuyên động mạch, cô rốt cuộc hiểu rõ, chọc phải anh, đến cuối cùng sẽ phải bỏ ra một cái giá lớn bằng máu... Liệu đây có phải là đoạn kết cho truyện tình cảm của cả hai hay không, có hay không có một cái kết đẹp và toàn vẹn.
Võ đạo chí thượng, dời núi lấp bể, khuấy đảo tinh hà, nghịch chuyển thời không!
Kiếm cực cảnh, nhất kiếm thành đạo, nhất kiếm thông thần, nhất kiếm phá vạn pháp!
Thiếu niên Lý Phù Trần, ngẫu nhiên có được Kim Sắc Tiểu Phù, Linh hồn nhờ đó mà hơn hẳn người thường. Ở thế giới thiên tài như nấm sau mưa, cường giả như cây trong rừng này, dùng kiếm trong tay, đăng lâm tuyệt đỉnh.
Trời đất rồi cũng đến lúc lụi tàn, chỉ có ta vĩnh hằng bất hủ.
Tôi là một đứa con hoang xinh đẹp.
Năm mười tám tuổi, tôi đã quyến rũ anh kế.
Cho nên anh ta hận tôi vô cùng.
Tôi muốn làm anh ta lớn bụng.
Không ngờ lại gặp đúng kỳ nhạy cảm của anh ta.
Thế là anh ta đã trói tôi lại.
Khi Giang Dữ Biệt nhận Tiêu Khắc về bên mình, quản lý liền hỏi anh có phải có ý gì với cậu ta không. Giang Dữ Biệt cười khẩy: “Sao có thể chứ?”
Hai người chênh nhau tận mười hai tuổi. Lúc Giang Dữ Biệt đăng quang Ảnh đế, Tiêu Khắc vẫn chỉ là một học sinh cấp ba ngỗ nghịch.
Đánh nhau gây rối, ngang tàng bướng bỉnh như một con sói con chưa được thuần phục, nhưng thành tích lại vô cùng xuất sắc, đến mức quản lý của Giang Dữ Biệt còn xem cậu như con trai của mình mà dạy dỗ.
Mấu chốt là… con sói con ấy lại là trai thẳng.
“Tôi không hứng thú với mấy đứa nhóc.”
Khi đó, anh đã dứt khoát khẳng định như vậy.
Năm ấy, Giang Dữ Biệt tròn 30, còn Tiêu Khắc vừa bước sang tuổi 18.
Thế nhưng sau này, tên nhóc ranh ngày nào dần trưởng thành, cái tính “thẳng” kia dường như cũng có dấu hiệu “cong” dần theo thời gian. Giang Dữ Biệt cảm thấy cũng không tệ, xem như nhiều năm qua đã “nuôi” sẵn cho mình một người “vợ bé”.
Có điều, anh không ngờ “vợ bé” này lại là sói đội lốt cừu. Cậu ấy liên tục phản công, khiến anh hết lần này đến lần khác không thể lật mình.
Giang Dữ Biệt tức giận gào lên: “Anh nằm trên! Anh nằm trên chứ!”
Tiêu Khắc thờ ơ đáp: “Lớn tuổi rồi, nằm yên là được.”
Giang Dữ Biệt: “…”
Ngôi sao tùy hứng phóng khoáng (thụ) × Sói con mạnh mẽ (công)
Tác giả: Hội Đường
Tran / Editor: AI_Gấc
Beta: AI_Mộc Lan
Thể loại: HE, Hiện đại, Sủng Ngọt, Y học - Bác sĩ, Hào môn thế gia, Thanh xuân vườn trường, Nhẹ nhàng, Nhất kiến chung tình, Duyên trời tác hợp, Sạch, Góc nhìn nữ chính, Hài hước, Nữ truy
Giới thiệu
Ban đầu, ấn tượng của Giang Vân Cảnh về Lâm Lạc là: Ngoại hình bình thường, dở hơi, vô liêm sỉ.
Một thời gian sau lại biến thành: Khá đẹp, hơi đáng yêu.
Sau này: Hôn bao nhiêu cũng không đủ, eo mềm môi ngọt.
Vào một buổi sáng nọ ——
Giang Vân Cảnh lấy một quyển sổ từ dưới gối của cô ra, bốn chữ “BÍ KÍP DÀY ĐEN” to màu trắng cực kỳ nổi bật trên mặt bìa màu đen.
Sau khi mở ra, trang đầu tiên được cô viết hai hàng chữ bằng bút nước:
Da mặt phải dày, lòng dạ phải đen tối.
Không theo đuổi được Giang Vân Cảnh thì không phải là người.
-
Lâm Lạc bừng tỉnh vì bị anh hôn, cô bực bội nói: “Giày vò cả đêm chưa đủ à, em cảnh cáo anh đừng có được voi đòi tiên...”
Còn chưa dứt lời, Lâm Lạc đã thấy ngón tay của người đàn ông gõ nhẹ lên một quyển sổ vô cùng quen mắt. Giang Vân Cảnh gằn từng chữ trả lời cô với giọng điệu bình tĩnh: “Da mặt phải dày, lòng dạ phải đen tối.”
Giọng nói khàn khàn trầm thấp, như chứa mật ong, nghe hết sức quyến rũ.
Đáy mắt sâu thẳm còn lóe lên tia sáng xấu xa.
...
Mặt Lâm Lạc đỏ bừng, cô cắn răng, trùm chăn lại: “Đồ biến thái, không ngủ nữa!”
[Tình yêu của em dành cho anh không chỉ là lời nói suông.]
Tóm tắt ngắn gọn: Chỉ một ánh nhìn đã đốt cháy trái tim anh.