Mỗi thành phố đều có một tên vô lại một tay che trời, Tiêu Trạch vừa vặn là một trong số đó.
Mỗi thành phố đều có một thanh niên khác người [1], Nhan Hoan thật không may chính là một trong số đó.
Lần đầu tiên Nhan Hoan gặp Tiêu Trạch, lỗ mãng, cô thản nhiên dựng thẳng ngón giữa vào mặt tên vô lại này…
Reventon không vượt được GTR, vớ vẩn!
Đàn ông làm sao có thể cam chịu chạy sau mông đàn bà!
Không đuổi kịp, thế thì áp đảo!
Câu chuyện này bắt nguồn từ một vụ đua xe, câu chuyện về một cô gái dũng mãnh đã bị áp đảo như thế nào, câu chuyện về một kẻ phá gia chi tử trở thành người đàn ông xuất sắc.
Tiểu Ngôn nói câu chuyện này rất bá đạo, bạn tin không?
Không có khả năng giới thiệu vắn tắt, nội dung đặc sắc!
____________
[1] phạm nhị (犯二): mang nghĩa mỉa mai những người hơi ngu ngốc, làm những việc lỗ mãng; đồng thời, ngoài nghĩa xấu còn có hàm ý khen ngợi thông minh nhưng cũng chẳng để làm gì (thông minh vào những việc đâu đâu).
Ví dụ về “phạm nhị”: đi trên đường bị tuột dây giày, thanh niên bình thường sẽ ngồi xổm xuống buộc lại, thanh niên nghệ sĩ thì tìm một bậc thang, đặt cái chân có dây giày bị tuột lên đó rồi buộc lại, còn thanh niên “phạm nhị” chính là kẻ đặt cái chân không bị tuột dây giày lên bậc thang, chân có dây giày bị tuột thì vẫn ở trên mặt đất rồi buộc lại, hoặc là cởi giày ra buộc lại rồi lại đi vào…
Câu chuyện xoay quanh những tài năng trẻ ở học viện Fairy tail thành phố Maglolia với những nhân vật Lucy Heartfilia, Natsu Dragneel, Gray Fullbuster, Erza Scarlet,... của học viện với những trò đùa của học sinh với các giáo viên kì lạ và cùng đón xem điều bí ẩn ở học viện của học viện sẽ được giải mã ra sao nhé.
À truyện này sáng tác đầu tay mà tác giả còn phải đi học nên mình sẽ cố ra chap vào các này cuối tuần. Trợ lí của Ren sẽ giúp Ren chút xíu nên truyện có hơi lộn xộn vì tính cách hai bọn mình hơi khác nhau à phải nói là gần như là song song với nhau luôn ấy chứ. Hì Ken viết truyện có hơi gọn chút xíu nên Ren sẽ cố bù lại. Ken và Ren sẽ cho ra truyện Fairy Tail thật hay cho mọi người xem. Fan Fairy Tail nhớ ủng hộ mình nhe hi ^_^
- Anh nói:
Từ nhỏ đến lớn dù là bạn hàng xóm hay thơ ấu, dù là bạn cùng lớp hay cùng trường thì em cũng nên nhường anh một chút chứ !
Đến cái quần đùi của anh em cũng mang ra làm giẻ lau, điện thoại của anh em cũng phá cho hết tiền, cái bánh cuối cùng trong hộp mẹ anh mua anh còn chưa được hưởng em cũng ăn mất... ANH THẬT SỢ EM !
Sau này lấy em làm vợ anh sợ đến cha con nhà anh cũng chết đói, có khi không có chỗ mà ngủ, quần áo sợ làm giẻ lau hết ....
- Em nói:
F-U-C-K ! ANH NGHĨ Thế sao còn cưới em ?
- Anh:
...
_________________________________________________________________________
P/S: Tớ thì viết cũng rất nhiều truyện nhưng đây là câu truyện đầu tiên tớ up mạng ~ nếu có gì sai sót thì nói . ok tớ sẽ rút kinh nghiệm. ủng hộ tớ. tớ sẽ chăm chỉ up :)) cái đoạn trên theo dự đoán sẽ có trong truyện thôi chứ chưa chắc nếu k có thì các bạn cũng đừng chỉ trích tớ viết vậy vốn chỉ là nói rõ tính cách hơn thôi ! hì
NHƯỜNG ANH MỘT CHÚT !
YÊU ANH MỘT CHÚT !
Em sẽ cảm thấy hiểu được anh và...
biết cảm giác để yêu anh
Vào lúc viên đạn kia bắn vào trái tim của nàng, khuôn mặt của Băng mỉm cười nhìn Diễm đang khiếp sợ chạy về phía mình, nụ cười kia ẩn đầy mùi vị mỉa mai, vốn tưởng rằng trên đời này hắn là người duy nhất sẽ không phản bội lại nàng, nhưng cuối cùng vẫn bỏ nàng mà đi, lúc này nàng dùng phương thức chia tay khiến cho hắn vĩnh viễn nhớ đến nàng…
“Băng, em thật ngốc…”
Nàng quả thật rất ngốc, ngốc đến nỗi luôn tin tưởng hắn, nếu không phải vì thì sau khi nàng biết chân tướng lại còn biện hộ thay hắn, nhưng kết quả thì sao? Sự thật vẫn là sự thật, nó sẽ không vì nàng mà thay đổi, nếu thế gian này không còn thứ để nàng quyến luyến, thì nàng tình nguyện chết ở trên tay của hắn. Nàng biết rõ Diễm, một con người máu lạnh như hắn chắc hẳn sẽ không cảm thấy áy náy, nhưng nàng cho rằng đây chính là biện pháp duy nhất để cho hắn vĩnh viễn nhớ đến nàng.
Máu tươi chảy xuống một cách vô tình, hàn ý bao phủ, nàng biết tử thần sắp tới, ánh mắt ngày càng mơ hồ, nhưng lại nhìn thấy thứ trong suốt ở khóe mắt của Diễm…
“Băng, ngươi nên tin ta.”
Hắn khóc? Từ năm bảy tuổi đến giờ, nàng chưa từng thấy Diễm khóc bao giờ a! Lúc này, nước mắt của hắn đại biểu cho cái gì? Là áy náy, hay là hối hận?
Nàng muốn hỏi hắn lần nữa, là nàng hiểu lầm rồi sao? Hắn thực sự chưa từng phản bội nàng sao? Nhưng mà, nàng không có cơ hội đó…
Trong lúc mơ hồ, nàng phát hiện mình vẫn còn rất lưu luyến cái thế giời lạnh lùng này, chỉ vì nước mắt của hắn…
Nàng hiểu rõ, cũng không còn sức lực để vãn hồi rồi…
Nếu có kiếp sau, hy vọng sẽ có thể gặp lại Diễm, Diễm của nàng…
“Băng, vì sao ngươi lại vì tên phản bội này mà hy sinh tính mạng của mình?” Trong lúc hoảng hốt, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên, phảng phất như ở bên tai, nàng biết Thủy đã đến.
Ngay cả Thủy cũng cho rằng Diễm phản bội nàng sao? Thủy vẫn luôn bình tĩnh nên có thể dễ dàng nhìn thấu sự thật, phán đoán của nàng có lẽ không sai…
Nếu có kiếp sau, nàng nhất định sẽ không tiếp tục đi tin bất kỳ kẻ nào…
Trích đoạn:
Cái chết của những người có liên quan đến Prima lần lượt xảy ra một cách bí ẩn và đột ngột khiến người thân của họ bàng hoàng đau đớn. Hai người phụ nữ giỏi giang xinh đẹp cùng chung nỗi đau mất chồng đã sát cánh bên nhau trong cuộc chiến sinh tử với bọn người dùng thủ đoạn tàn bạo để làm giàu bất chính. Họ đã vượt qua mọi thử thách cạm bẫy bủa giăng khắp nơi để tìm ra sự thật về cái chết của chồng họ và về Prima. Bóng Tối Kinh Hoàng - giải đáp cho sự chiến thắng của điều thiện, của khát khao sống, của tình yêu...
Sidney Sheldon lại một lần nữa chinh phục độc giả toàn thế giới. Ông không viết nhiều, chỉ hơn 20 cuốn tiểu thuyết nhưng đều được dịch ra hàng chục thứ tiếng và tính đến nay, đã có trên 300 triệu tiểu thuyết mang "thương hiệu" Sidney Sheldon được độc giả toàn thế giới hân hoan đón nhận.
Tuyệt phẩm thứ hai của Conan Doyle về thám tử Sherlock Holmes và người cộng sự Watson
Mùa hè năm 1889, quản lý biên tập của tạp chí American Lippincott đến thăm London với nhiệm vụ tìm kiếm những tiểu thuyết mới của những tác giả đang nổi bật. Ngày 30 tháng 8, ông tổ chức một bữa ăn tối tại khách sạn Langham với sự tham dự của Oscar Wilde, Arthur Conan Doyle, và những người khác. Buổi tiệc rất đặc biệt và càng đáng nhớ với sự xuất hiện của hai tác phẩm: Dorian Gray và tác phẩm mới về Sherlock Holmes, tên ban đầu là The Sign of the Four (Dấu của Bộ Tứ).
Sự ảnh hưởng từ tác phẩm Viên đá mặt trăng (Đứng thứ 19 trong danh sách này) được thể hiện rất rõ ngay từ khoảnh khắc Mary Morstan, xuất hiện trước Barker Street. Cha của cô, một chỉ huy quân đội Ấn Độ, đã mất tích. Như một câu đố thứ hai, cô tiết lộ rằng suốt vài năm gần đây, cứ hễ ngày 7 tháng 7, cô đều nhận được sáu viên ngọc trai qua thư tín từ một nguồn gửi không rõ danh tính. Mary Morstan chỉ có thể cung cấp một manh mối duy nhất, bản đồ một pháo đài được tìm thấy trên bàn cha cô, với tên của ba người theo đạo Sikhs, và Jonathan Small. Điều đó, tất nhiên, cũng đã đủ.
Câu chuyện mà Holmes nhanh chóng tháo gỡ có liên quan đến nhiều khía cạnh về người Ấn Độ bao gồm cả sự kì bí và sự lãng mạn: “trận dịch” 1857, nữ trang bị đánh cắp từ Agra, mảnh đất người Sikh. Chỉ qua cuộc đi dạo tìm kiếm thứ hai suốt chiều dài tiểu thuyết, Holmes đạt đến sự thông suốt thông qua sự kích thích của việc tiêm thuốc phiện, và phương pháp suy luận lừng danh (“Đã bao nhiêu lần tôi nói với anh rằng anh cần phải loại bỏ những điều bất khả, những gì còn lại, dù khó tin đến thế nào, chắc hẳn là sự thực?”). Câu nói này, không nghi ngờ gì nữa, là tuyên ngôn của một bậc thầy.
Conan Doyle đã tiếp tục ý tưởng về một thám tử đại tài và người cộng sự lạnh lùng của ông ta (sự đa dạng về motip trong văn học để thể hiện những hành động song hành như Don Quixote và Sancho Panza) trong Chiếc nhẫn tình cờ (1888). Trong Dấu Bộ Tứ ông đào sâu thêm quan hệ giữa Holmes và Watson và để cho người bác sĩ tốt bụng (đồng thời là người kể chuyện) yêu Mary Morstan (“Điều kì lạ huyền ảo chính là tình yêu”, Watson tuyên bố). Sau này thì họ thậm chí đã kết hôn.
Là một tác phẩm về tội phạm, Dấu Bộ Tứ tuy ra đời sau Viên đá mặt trăng, nhưng được xây dựng hấp dẫn và xuất sắc hơn, hoàn hảo với chi tiết mũi tên độc, những tranh chấp tài sản, và cuộc truy đuổi dọc dòng sông Thames. Nó đồng thời đánh dấu sự tái xuất hiện của “Nhóm phi thường ở Barker Street” và là một bước quan trọng trong cuộc bùng nổ câu chuyện về Holmes và Watson, một trong những bộ đôi văn học thành công và phổ biến nhất trong dòng tiểu thuyết in trên tạp chí thời Victoria.
Doyle là một người chơi đàn cricket tông cao và vẫn thường chơi với những nhà văn khác, bao gồm cả PG Wodehouse. Họ trở thành bạn và Wodehouse thậm chí đã bày tỏ lòng kính trọng đến người đỡ đầu khi ông sáng tác hình tượng văn học Anh tối cao trong tuyện Jeeves và Wooster của mình.
Lưu ý về tác phẩm
Theo trí nhớ của mình, Conan Doyle đã diễn tả lại cách thức ông đã cam kết viết câu chuyện thông qua bữa tiệc tại khách sạn Langham cùng với Joseph M Stoddart, quản lý biên tập của Lippincott vào ngày 30 tháng 8 năm 1889. Ý tưởng đầu tiên của Stoddart là sản xuất một phiên bản Anh của tạp chí của ông ta bằng cách sử dụng người địa phương, những nhà đóng góp từ Anh Quốc. Cuối cùng, chỉ có Doyle, với sự chuyên nghiệp tiêu biểu và sự hiệu quả của mình, đã cung cấp bản thảo đúng hạn cho nhà xuất bản tại Anh Quốc trong tháng 2 năm 1890. Lần đầu tiên có mặt trong tạp chí, tiểu thuyết có tên là The Sign of the Four, kèm theo đoạn miêu tả về vụ mưu sát với các biểu tượng chí tử. Sau này, cùng với sự xuất bản dạng seri tiếp theo và tính đa dạng của các tạp chí địa phương, tiểu thuyết được biết đến với tên gọi The Sign of Four.
Trên thực tế, tác phẩm thứ hai về Sherlock Holmes của Conan Doyle đã từng xuất bản theo hình thức từng chương vào tháng 10 năm 1890 bởi nhà xuất bản Spencer Blackett, lần nữa với tên The Sign of Four. Những lần xuất bản sau thì rất đa dạng giữa hai cái tên, nhưng hầu hết đều lựa chọn cái tên có bốn kí tự. Nội dung chính thức trong tiểu thuyết thường luôn luôn dùng “the Sign of the Four” (cụm năm kí tự) để diễn tả biểu tượng được thể hiện trong câu chuyện.
Như Chiếc nhẫn tình cờ, xuất bản năm 1888, Dấu Bộ Tứ không phải là một thành công tức thì. Chính Tập truyện về Sherlock Holmes, xuất bản bởi tạp chí Strand sau năm 1890 mới làm hình tượng văn học về Sherlock Holmes trở thành bất tử.
Đều nói anh là nam nhân hoàn mỹ, chỉ có cô mới biết bí mật của anh.
Anh có hai mặt nạ, một là khuôn mặt thiên sứ, hai là khuôn mặt của ác ma.
Ban ngày anh là quý công tử mặc áo mũ chỉnh tề, ban đêm lại biến thành ma quỷ thị huyết ( hút máu)……
Ngày nào đó, ở khách sạn hắc ám trong phòng khách, cô bị ăn sạch sẽ, trở thành điểm tâm của ác ma……
Cô cắn răng đối anh nói, “Tôi không phải kỹ nữ, lại càng khônglàm người tình của anh! ”
Con mắt của anh tối đen như mực, cô thủy chung đều là của anh, mặc kệ cô chạy trốn tới chân trời góc biển, sẽ không thoát khỏi bàn tay của anh.
Thể loại: Lãng mạn
Anh và cô có một cuộc hôn nhân được cả giới quý tộc ngưỡng mộ - một cuộc hôn nhân hòa nhã - khi mà cả hai chưa từng có một lời phát ngôn không tốt về người kia, thậm chí không có cả những cuộc tranh cãi to nhỏ như những cặp vợ chồng khác mười năm nay. Thực khiến người khác ngưỡng mộ ! Trừ khi có tiểu thư trẻ tuổi nào đó do có thể quá ghen tị đã chỉ ra một chi tiết thiếu sót nho nhỏ trong câu chuyện ấy là : Mười năm nay, anh và cô vốn không cùng hưởng chung bầu không khí trong cùng một lục địa kể từ ngày đầu tiên sau đám cưới .
Ký ức và hiện tại cứ đan xen vào nhau thành một chuỗi những ngọt ngào và đau đớn. Rõ ràng tình cảm của anh dành cho cô không đơn thuần chỉ là sự điên cuồng của việc trả thù như những lời tàn nhẫn mà anh nhẹ nhàng nhắc bên tai cô. Cho dù cô đã thể hiện sự cứng rắn và sắc sảo đầy ấn tượng cũng không thể giấu nổi sự mềm yếu dễ tổn thương khi phải đối diện với sự thất vọng của người đàn ông mà cô đã trót trao cả trái tim. Cô và anh đã quay cuồng trong nuối tiếc và giận dữ hơn mười năm nay, ẩn sau lớp mặt nạ thản nhiên quá hoàn hảo mà hai người đã trưng bày trước thiên hạ. Nhưng một khi anh trở lại, chỉ với sự âu yếm nhỏ nhất của anh cũng có thể khiến cô quên đi tất cả những ý định, những ràng buộc. Trong khi cô đấu tranh giữa lý trí và trái tim thì anh cũng đau khổ không kém khi tưởng tượng đến một ngày không xa, cô gái của anh sẽ trở thành cô dâu rạng rỡ của một người đàn ông nào đó, và anh chỉ còn là một vết mờ trong cuộc đời cô.
Gigi hoàn toàn không phải là một tiểu thư yếu đuối, cô cũng không phải là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, cô chỉ có một lợi thế là nắm trong tay một khối lượng tài sản khổng lồ cùng một trí óc thông minh không phù hợp với tiêu chuẩn của giới quý tộc. Cô đã kết hôn với anh vì một tước hiệu mà mẹ cô vốn mong ước và theo đuổi suốt cả đời bà. Nhưng , thề có Chúa , cô không hề hứng thú với cái tước hiệu vô vị kia - mà chính là anh - một con người "nghèo nàn bình thường" mới có thể điều khiển nổi trái tim cô. Cô đã không ngồi đó và chờ đợi hạnh phúc rơi xuống đầu mình như một sự ban ơn, cô tự bắt lấy cơ hội theo cách của riêng mình. Và đó là lần duy nhất cô thấy hối hận trong đời, bởi nếu cô đã bình tĩnh hơn một chút nữa có lẽ cô cũng đã không đẩy anh ra xa khỏi đời mình như thế....
Camden là một người đàn ông khôn khéo, anh có thể dùng lý trí để điều khiển cảm xúc của mình, nhưng một khi đứng trước mặt người con gái ấy, biết rõ cô ta dối trá và đầy thủ đoạn, nhưng anh tình nguyện nhảy vào cái bẫy cô đã đặt sẵn chỉ vì dù trí óc không ngừng muốn anh dừng lại thì trái tim vẫn cứ đập theo nhịp của riêng nó. Nhưng lòng tự trọng của một người đàn ông không cho phép trong tình yêu của hai người có sự ngăn cách bởi tiền bạc. Anh đã rời đi, trong cố gắng đến tuyệt vọng và chỉ trở về sau mười năm dài đằng đẵng với sự tự tôn đã được khôi phục một cách đầy kiêu hãnh. Nhưng -lại một lần nữa, trong những năm tháng xa cách nhau ấy, cả anh và cô đã bỏ lỡ quá nhiều, liệu rằng sự đề nghị đường đột của anh có thể đánh thức lại hai trái tim đã ngủ quên quá lâu rồi?!?!?!
Một phong cách mới mẻ - đầy lôi cuốn và sắc nét trong từng đoạn văn câu nói nhưng cũng không thiếu sự hài hước, dí dỏm khi khắc họa những nhân vật độc đáo của tác giả Sherry Thomas hứa hẹn sẽ mang đến cho bạn đọc một tác phẩm thú vị. Bạn sẽ khó có thể dời mắt khỏi câu chuyện tình yêu đầy ngọt ngào chỉ lộ ra khi bức màn bí mật kéo dài hơn mười năm được tiết lộ !!!!
Nam nhân khắp nơi, anh cần gì phải treo cổ tự tử vì một Chu Vũ Đồng. Nhưng khi anh đang trên đường về nhà thì xảy ra tai nạn giao thông.
Thời điểm mở mắt ra một lần nữa, bi ai phát hiện, mình từ một đại thiếu gia phong lưu biến thành một ngôi sao hạng ba.
*Hoa Cúc*: Vì bộ này liên quan quá nhiều đến kiếp trước mà mình thấy bạn thụ trong này rất cường nên mình gọi thụ là ‘anh’, còn công là ‘y’ nhé dễ phân biệt. Nhưng khi người khác nói chuyện với thụ sẽ xưng hô là cậu vì thụ trọng sinh vào một tiểu minh tinh mới có 18 tuổi XD~~~, xưng hô chuyện này thật lẫn lộn TT^TT
Văn Án:
“Cần bao nhiêu tiền chị mới bằng lòng rời khỏi anh ấy?”-qp-qp-qp-qp-qp-
Nếu như có một ngày, bạn gặp phải một người đàn ông như thế này:Nữ sinh Trần Như Ngọc là một cô gái hiền lành, dịu dàng trong sáng cùng vẻ đẹp thánh khiết như pha lê, cô vốn là hoa khôi của trường... thế nhưng những cuộc tình của cô đều có kết buồn khi những chàng trai đó đều nhận lấy cái chết, khiến cô trở thành ác quỷ trong mắt mọi người.
Một ngày nọ, có một bà già mù tiên đoán: "Ngài khao khát cô! Cô là của ngài! Cô sẽ ở cùng ngài mãi mãi......"
Thông tin tác giả
Điệp Chi Linh một nhà văn nữ thuộc thế hệ 8X là người theo chủ nghĩa lạc quan, tin rằng sau cơn mưa sẽ có cầu vồng, tình yêu vượt qua thử thách mới có thể bền lâu.
Không thích bi kịch, vì vậy luôn tìm mọi cách để các nhân vật dưới ngòi bút của mình được hạnh phúc.
Coi máy tính là sinh mạng thứ hai, viết vào máy tính những câu chuyện trong lòng mình. Viết truyện là việc làm yêu thích nhất lúc nhàn rỗi cũng như niềm vui lớn nhất của cuộc đời.