Trích đoạn:
Tô Dung nghiêng đầu nhìn bên ngoài qua cửa sổ thủy tinh, vốn sắc mặt bình tĩnh đột nhiên bị phá vỡ.
Không biết từ lúc nào, bên ngoài cửa sổ có một tầng sương mù nhàn nhạt dâng lên, phía sau sương mù, cây cối đã trở nên mơ hồ không thấy rõ, đen nhánh cao gầy một mảnh, thật giống như tay chân vặn vẹo. Lấy mắt thường có thể thấy sương mù đang trở nên dày đặc, trong chớp mắt đã không nhìn thấy rõ cảnh sắc phía xa.
Không chỉ có một mình cô chú ý vấn đề này, một bà bác bên cạnh cũng bày ra vẻ mặt kinh hoàng, giọng nói chói tai, mang theo chút run rẩy: "Ông trời của tôi ơi, sương mù ở bên ngoài đâu ra thế?"
Tác giả: Vinh Cẩn
Chuyển ngữ: Ve Sa Lai
Designer: Jo Malone
Tag: 1Vs1, Cưng chiều, Đô thị tình duyên, HE, Hiện đại, Nghiệp giới tinh anh, Ngôn Tình, Ngọt, Song xử,
Tổng số chương: 50
Giới thiệu
“Kỳ Trừng, chỉ khi em xuất hiện, đất cằn hoang sơ nơi lòng anh mới hóa thành núi sông lộng lẫy.”
— Người người đều biết cậu Ba nhà họ Bùi chẳng hề bận tâm đến sự nghiệp của dòng họ nhà mình, chỉ đam mê cháy bỏng mỗi trò đua xe.
“Bùi Dư Yến, cậu tính dành cả đời cho xe đua à?”
“Thế thì có sao, xe đua chính là bạn gái của tôi.”
Mãi đến khi Bùi Dư Yến mang về một bức tranh chữ và một người phụ nữ. Mọi người mới sôi nổi cảm khái: “Chà, cậu Ba nhà họ Bùi cũng có ngày bại trong tay một cô gái rồi.”
Sau khi Đạo quán phá sản, tôi về quê mở nhà ma.
Trong nhà ma này, tất cả các con quỷ đều do chính tay tôi bắt về.
Cho đến một ngày nọ, có một du khách ôm lấy NPC ma của tôi và hét lớn: "Mẹ ơi! Là mẹ đúng không! Con nhớ mẹ quá!"
Hỏng rồi!!!
...Và các chuyến phiêu lưu khác
Kiếp trước, ta nhắm mắt xuôi tay trên giường sinh nở, còn kẻ đáng ra phải chịu tang ta lại vội vã khoác lên mình bộ tân hôn rực rỡ.
Thời khắc ta hấp hối, phu quân ta tay đã cầm sẵn thiệp cưới mới, tay kia còn ung dung điểm trang cho người kế muội.
Huynh trưởng tay nâng thánh chỉ, khẽ cất tiếng cười nhạt:
“Hoàng thượng lại muốn Thẩm gia chúng ta tiến cúng thêm một vị đích nữ để kết tình thông gia.”
Ta được tái sinh, đúng vào cái lúc ả ta đang ôm mặt, điêu ngoa giả dạng bị ta hãm hại.
Không một chút do dự, ta xoay cổ tay, đem cây trâm vàng ròng ấn mạnh lên gò má mịn màng của ả, khiến làn da trắng sứ kia tức khắc lõm sâu.
“Đã muốn dựng nên cái tiếng ác độc cho vị đích nữ này,”
Ta kề sát vành tai ả, thì thầm bằng một giọng cười khẽ, đủ lạnh lẽo để máu từ vết trâm rỉ ra từng giọt:
“Thì ít nhất cũng phải nhuốm chút máu tươi mới xứng danh chứ.”
Hán Việt: Tháp cách lí
Tác giả: Y Hu Hi Áp
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại, HE , Chủ công , Cưới trước yêu sau , Cung đình hầu tước , Nhẹ nhàng , Cải trang giả dạng , Duyên trời tác hợp , 1v1 , Mỹ công
CP: Tang Lam (công) × Tạ Lưu Đình (thụ)
Văn án
Năm thứ mười kể từ khi Mạc Bắc quy thuận, theo một đạo thánh chỉ do Hoàng đế Đại Thịnh ban ra, Mạc Bắc vương bị ép phải dâng lên một trong hai viên ngọc quý nhất trong tay mình - Tang Lan công chúa.
Thiên hạ đều biết, Mạc Bắc vương đối với đôi long phượng thai dưới gối mình yêu quý nhường nào. Mà đạo thánh chỉ này, dẫu lời lẽ hoa mỹ đến đâu, cũng chỉ là lời cảnh cáo lạnh lùng từ Đại Thịnh đế vương. Song thế lực cách biệt, "công chúa" cuối cùng vẫn phải nhẫn nhịn bước lên con đường hòa thân đầy gian truân.
...
Tang Lam, người thay thế trưởng tỷ đang hôn mê, mang thân nam tử khoác áo phượng giá gả đến Đại Thịnh, chỉ cầu một việc đơn giản: ẩn nhẫn giữ kín thân phận, thuận lợi khiến vị Ngũ hoàng tử nghe đồn bệnh nặng, cố chấp lại sống ẩn nhẫn kia từ từ lụi tàn, để rồi cậu có thể mượn cớ chết giả, trở về cố thổ, trở lại làm cánh ưng tự do bay lượn trên thảo nguyên.
Y là cơn gió của Mạc Bắc, là đóa tháp cách kiêu hãnh nở rộ dưới trời rộng cỏ dài, là kẻ sinh ra để không bị ràng buộc bởi bất kỳ ai.
Thế nhưng - sự đời không như toan tính, Tang Lam rốt cuộc tính sai rồi, lại tính quá đơn giản, quá thuận lợi.
Tạ Lưu Đình vốn tưởng, bản thân và vị công chúa gả đến từ phương Bắc ấy sẽ chỉ là khách qua đường trong đời nhau, nhiều lắm cũng chỉ là cùng sống dưới một mái hiên, tôn trọng nhau như khách. Hắn từng nghĩ, đối phương bất quá là một quân cờ tốt trong ván cờ đã bày.
Nhưng từng lần tiếp cận, từng hồi thử thăm, thứ đổi lại không phải là lợi dụng lạnh lùng, mà là từng chút không thể khống chế được rung động, là từng bước sa vào, tình cảm len lỏi tự lúc nào chẳng hay.
Cặp mắt từng giấu kín dã tâm kia, đến cuối cùng trong đáy mắt chỉ còn bóng hình một người. Lang sói Trung Nguyên dùng hết mọi thủ đoạn, chung quy cũng khiến cánh ưng của Mạc Bắc, rơi vào vòng tay hắn.
...
Về sau, đóa tháp cách kia muốn theo gió quay lại cõi thảo nguyên mênh mông, lại bị người kia nắm chặt trong tay, không chút buông lơi.
"Nếu muốn Mạc Bắc vĩnh viễn an bình, muốn Đại Thịnh và thảo nguyên không còn khói lửa chiến tranh, vậy thì-"
"Ở lại nơi này."
"Làm Hoàng hậu của ta."
...
*Dương quang tiêu sái vương tử công (Lang Tam) × trước nhã nhặn lễ độ giả ốm yếu sau hắc hóa điên cuồng hoàng tử thụ (Tạ Lưu Đình)
*Thiên công, hstc đến hỗ sủng nhảy hố vô tư.
*Ẻm như một mặt trời nhỏ, ẻm bản lĩnh, ẻm ấm áp, ẻm lương thiện mà lại cực ngoan ngoãn với ảnh. Còn ảnh thì là chỗ dựa kiên cường vững chãi, ảnh ôn nhu, ảnh tinh tế, ảnh quan tâm, chu toàn cho ẻm đến từng điều nhỏ nhặt nhất.
Tống Sư Trúc từ khi còn nhỏ đã được phúc tinh chiếu mệnh, sau khi xuyên việt thì vận khí cũng rất tốt.
Gia đình khá giả, cha mẹ nghiêm khắc, có thêm một đứa em trai, nàng cảm thấy hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Gần đến tuổi trưởng thành, nàng đã chọn trúng một chàng trai trong số các đối tượng cầu hôn, đó là Phong gia nhị thiếu gia có học thức vững vàng và xuất thân tốt.
Trong ngày cưới, Phong đại thái thái vui vẻ đến mức không ngừng cười. Con trai chỉ biết vùi đầu chăm chỉ học hành kia của bà, cuối cùng cũng có thể lấy vợ.
Sau hai ba tháng gặp phải ác mộng, Phong đại thái thái quyết định ngày mai sẽ đốt vài lời khấn để cầu xin tổ tiên Phong gia giúp đỡ cho con trai có được cuộc đời bình an, không phải chết sớm.
Sau khi bị nhà họ Vệ từ hôn, người người đều nói ta thất đức, nên mới bị Vệ Chiếu chán ghét.
Khi ta bệnh đến ho ra máu, bị lão phu nhân đuổi đến trang viện, mặc kệ sống chết.
Chính là Tam hoàng tử Phối Lăng, từ trên ngựa cúi mình trao cho ta một cành thược dược đỏ, mỉm cười hỏi rằng: “Nếu nàng không chê, có nguyện gả cho ta chăng?”
Về sau, Phối Lăng bị nhốt vào ngục, ai nấy đều tránh như tránh ôn dịch.
Chỉ có ta, tự xin vào cung làm nữ y thị, chẳng màng lễ giáo nam nữ, không sợ điều tiếng thị phi, dốc hết y thuật cả đời để giữ lấy tính mạng cho hắn.
Thế nhưng hôm nay, ta đội mưa đưa thuốc đến, lại nghe được hắn oán trách với Vệ Chiếu:
“Ngày ấy bảo ngươi từ hôn, ta cầu cưới nàng ấy, là để nàng ấy hết lòng vì mẫu phi ta mà bán mạng.”
“Giờ nàng ấy cũng đến tuổi rời cung thành thân, phụ hoàng lại có ý lập ta làm Thái tử, hôn sự này làm sao hối được?”
Lúc ấy ta mới hay, hắn xưa nay vẫn chê ta xuất thân hèn mọn, chê ta không đoan trang cao quý như những tiểu thư khuê các khác.
Tay của các quý nữ thì pha trà chế hương, không bao giờ cùng nam nhân ở chung một phòng.
Còn tay ta đã chạm qua xương gãy t.h.ị.t thối, canh giữ bên thân thể sốt cao của hắn suốt bao ngày đêm.
Thấy ta dầm mưa quay về, ôm thuốc thất thần như kẻ mất hồn, Thượng thực cục Chú Chú chỉ cười mà rằng:
“Mười ngày nữa là đến ngày cô nương rời cung rồi, từ nay chẳng còn ai quản con khỉ nhỏ ngươi chạy đi đâu nữa.”
“Chỉ không biết lúc nào cô cô ta đây mới được uống chén rượu hỉ của Vương phi đây?”
Ta ôm chén canh tử tô gừng cay đắng đến tê lòng, cúi đầu, nghiêm túc nghĩ một hồi:
“Cô cô, ta không rời cung.”
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại , HE , Tình cảm , Hệ thống , Cường cường , Chủ thụ , Cung đình hầu tước , Sảng văn , Kim bài đề cử 🥇 , 1v1
Giới thiệu:
Thẩm Yến chết rồi.
Trên đường bị lưu đày, ngàn mũi tên xuyên tim, chết thấu.
Tin tốt lành là Thẩm Yến vẫn có thể sống, chỉ là cần hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống tuyên bố.
Nội dung nhiệm vụ: Trợ giúp Tam hoàng tử chinh phục chính ngươi.
Thẩm Yến: Nghe không hiểu, ai chinh phục ai?
Hệ thống: Ngươi để hắn chinh phục ngươi.
Thẩm Yến cười: Có lẽ ngươi không biết, trước kia ta từng là bạn học của hắn, chúng ta cùng lớn lên với nhau.
Hệ thống: Tốt lắm, độ khó nhiệm vụ giảm xuống còn ba sao.
Thẩm Yến tiếp tục cười: Chúng ta từng ăn cùng ngủ cùng, chung giường mà ngủ.
Hệ thống: Tốt hơn nữa, độ khó nhiệm vụ còn một sao.
Thẩm Yến cười rực rỡ: Sau đó, ta đẩy hắn xuống Quan Cảnh các.
Hắn, hai chân bị tàn tật.
Ta, lưu đày ba ngàn dặm.
Hệ thống:???
Beep -
Nhiệm vụ khó khăn: Thà chết quách đi cho xong.
*
Tam hoàng tử Tiêu Triệt sinh ra tại lãnh cung, từ nhỏ đã chịu đủ mọi sự ức hiếp sỉ nhục.
Hắn tìm mọi cách ẩn nhẫn, trù tính nhiều lần, cuối cùng hắn chỉ còn một bước nữa là đạt tới ngôi vị chí tôn.
Nhưng người hắn coi là tri kỷ lại tự tay đẩy hắn vào vực sâu, khiến hắn hoàn toàn trở thành một người tàn phế.
Tiêu Triệt nằm mơ cũng nghĩ tới Thẩm Yến, nghĩ phải tự tay giết y như thế nào.
Năm thứ năm sau khi hai chân bị tàn tật, Tiêu Triệt cuối cùng cũng đợi được Thẩm Yến quay về.
Đôi tay gầy gò vì bị bệnh tật giày vò của Tiêu Triệt nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt người nọ: “Ngươi đoán xem, với cơ thể như phế vật hiện giờ của ta thì dùng bao nhiêu sức mới có thể bẻ gãy cổ ngươi?”
Ngay khi mọi người cho rằng Thẩm Yến chết chắc rồi, Thẩm Yến đột nhiên ngẩng đầu hôn lên môi tam hoàng tử.
“Chụt” một tiếng, còn có tiếng vang.
Dưới sự khiếp sợ, Tiêu Triệt đẩy người ra ngoài, lỗ tai đỏ bừng vì giận: “Thẩm Yến, ngươi điên rồi sao?”
Thẩm Yến ngã ngồi dưới đất, vẻ mặt vô tội nhìn hắn: “Điện hạ, là người ép buộc ta trước mà...”
Tiêu Triệt nghiến răng nghiến lợi: Ngươi thật sự cho rằng ta sẽ không giết ngươi sao?
Thẩm Yến đứng thẳng dậy nâng mặt hắn lên, nỉ non: “Ta đã cho người hôn rồi, điện hạ còn muốn thế nào nữa......”
*
Thẩm Yến hồi kinh.
Trong sòng bạc, mọi người bắt đầu đặt cược, đoán xem tam hoàng tử sẽ để Thẩm Yến sống được bao nhiêu ngày.
Lại thấy Thẩm Yến mỉm cười gõ cửa vương phủ: “Vương gia, mở cửa, ta lại tới nữa rồi...”
!!!
Bị lưu đày năm năm, Thẩm Yến ở nơi hoang dã đó đã phát điên rồi chăng?Lại dám tự đến tìm chết.
Thất hoàng tử: Còn chưa giết Thẩm Yến sao? Tam ca, huynh đang chờ gì nữa?
Tiêu Triệt vuốt ve đầu ngón tay: Chờ thêm chút nữa, ta muốn xem rốt cuộc y điên đến mức nào.
Ngày đầu tiên Thẩm Yến hồi kinh, không chết, có hơi điên.
Ngày thứ hai Thẩm Yến hồi kinh, còn chưa chết, tiếp tục điên.
Ngày thứ ba Thẩm Yến hồi kinh, vẫn chưa chết, liên tục điên cuồng...
……
Ngày thứ n Thẩm Yến hồi kinh, có người muốn giết Thẩm Yến, tìm nửa ngày, cuối cùng tìm được Thẩm Yến đang ngáy o o trên giường Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử lạnh lùng nhìn sát thủ kia, sau đó tự tay bẻ gãy cổ gã.
Nội dung Tags: Cường cường cung đình hầu tước tình hữu độc chung hệ thống sảng văn dễ dàng
Thụ: Thẩm Yến, Công: Tiêu Triệt
Một câu giới thiệu vắn tắt: Điện hạ để cho ta điên nhẹ một chút.
Tên tác phẩm: Em của ngày ấy.
Tác giả: Mễ Nháo Nháo
Thể loại: Bách hợp, Hiện đại , Nhẹ nhàng, Mưa dầm thấm lâu, HE,....
Nhân vật chính: Chị gái dịu dàng Giản Hứa Thu và Tuệ Tệ của chị ấy.
Số chương: 64 chương
Editor: Lăng.
Văn án
Nhiều năm đã trôi qua , tôi vẫn luôn cho rằng những năm tháng này đã trở nên lắng đọng tẻ nhạt, thứ còn sót lại chỉ là tế thủy trường lưu*.
Tế thủy trường lưu: [细水长流] mang hàm nghĩa khe nhỏ sông dài, dòng chảy chầm chậm trôi, từng chút một lấp đầy biển lớn, chảy đến vĩnh hằng ...
Nhưng không nghĩ tới em lại đứng sau tôi nhiều năm đến như vậy.
Vậy nên bắt đầu nhớ lại, nhưng cho dù có tỉ mỉ cố gắng đến như thế nào, thì tôi cũng không đếm được số lần em đã gọi tôi là Giản Hứa Thu trong những năm tháng ấy.
Lần đầu Trình Vân Thanh gặp Lâm Húc là khi anh đang được cấp cứu, tình trạng giống như một con nghiện vừa bị sốc thuốc. Tỉnh Vân Nam, tâm điểm của các đường dây buôn bán chất cấm, Trình Vân Thanh chỉ khẽ liếc mắt rồi quay lại phòng trực. Cô đã quá quen với những người trẻ đột tử vì chất kích thích, quen đến mức chai lì.
Lần thứ hai, tại một bệnh viện khác ở Giang Châu, Trình Vân Thanh lại thấy Lâm Húc xuất hiện với những vết thương mà chỉ nhìn cũng đủ biết là do một trận thanh toán đẫm máu của các băng nhóm giang hồ. Cô khẽ thở dài, thầm nghĩ tên đàn ông này chính là một kẻ điên không việc ác nào không dám làm.
Sau đó, như thể có một sợi dây định mệnh cố buộc chặt họ với nhau, Trình Vân Thanh và Lâm Húc liên tục đụng mặt, thậm chí còn trở thành đối tác trong những tình huống nguy nan.
Là một bác sỹ từ nhỏ chỉ biết vùi đầu học hành, Trình Vân Thanh luôn giữ thái độ lãnh đạm với mọi việc xung quanh, cho đến khi sợi dây lý trí của cô như con diều đứt dây vào một đêm mưa.
Từ đây, một mối quan hệ nguy hiểm bắt đầu, một chuyện tình nảy nở giữa muôn trùng khó khăn, chỉ có thể vươn lên dưới ánh sáng của lòng tin vô điều kiện.
“Nhiệm vụ lần này kết thúc, anh định sẽ xin điều chuyển về địa phương.”
“Tại sao?”
“Vì anh muốn cùng em xây dựng một gia đình.”
🎗️ Nữ bác sĩ x Nam cảnh sát nằm vùng
Nero, nhân vật phản diện bạo chúa Alpha tàn tật trong "Thánh Tử Khổ Nạn Ký", bỗng thức dậy và bị ràng buộc với một hệ thống.
Nhiệm vụ của hắn là duy trì hình tượng bạo chúa, thu thập đủ giá trị thù hận từ các nhân vật chính công, và cuối cùng bị họ liên thủ giết chết. Nếu thất bại, hắn sẽ bị trừng phạt ngẫu nhiên.
Nero chỉ đáp "Ồ."
Để nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, Nero đưa các mục tiêu về vương đô.
Hắn tha thứ tội ác, đưa Đại lão A từ địa ngục lưu đày lên vị trí tướng soái nhưng đổi lấy sự tự do của em gái Omega.
Đại lão B được cứu khỏi lồng buôn người nhưng phải khoác giáp nặng nề, chiến đấu nơi nguy hiểm nhất mà không bao giờ nhận được thiện cảm.
Đại lão C, bị ngàn người phỉ nhổ, được Nero đưa ra ánh sáng nhưng lại bị buộc mang tài nguyên nghiên cứu ra tiền tuyến, mất đi vinh hoa phú quý của Tể tướng.
Với Đại lão D, người vốn là thanh mai trúc mã, Nero ban đầu không biết cách kéo thù hận.
Nhưng rồi hắn phát hiện, mỗi khi Thánh Tử (nhân vật chính thụ) chúc phúc hắn bằng nụ hôn trong hôn lễ, giá trị thù hận của các đại lão đều tăng vọt.
Thế là, Nero lập tức kéo cổ Thánh Tử xuống, quyết định để Thánh Tử "làm" thêm mấy lần nữa.
Hệ thống vui mừng khôn xiết: "Ký chủ, giá trị thù hận tăng điên rồi! Ký chủ đời này thật giỏi!"
Nero cũng hài lòng: "Thánh Tử, dùng tốt."
Khi giá trị thù hận đã đầy, hệ thống chuẩn bị kết thúc nhiệm vụ. Tuy nhiên, những cốt truyện quan trọng như báo thù và chiến bại đều không xảy ra.
Vị đế vương tóc bạc đứng kiêu hãnh trên đỉnh cơ giáp, nhìn xuống kẻ xâm lược thất bại. Chiếc áo choàng đỏ tươi đẫm máu còn chói mắt hơn mặt trời.
Hệ thống cảnh báo cốt truyện lệch lạc và hình phạt ngẫu nhiên.
Nero mỉm cười hỏi: "Sẽ là hình phạt gì đây?"
Lời chưa dứt, kỳ phân hóa của hắn vừa kết thúc.
Vị hoàng đế tương lai được xác nhận sẽ là Alpha cường đại lại âm thầm phân hóa thành Omega đỉnh cấp ngay giữa ánh mắt và tiếng reo hò của hàng tỷ thần dân.
Mùi tin tức tố bí ẩn từ ngai vàng lan tỏa.
Bốn đôi mắt tưởng như ngoan ngoãn cúi xuống, bỗng ngẩn ra.
— Trong mắt chợt hiện lên màu đỏ tươi của khát dục.
"Người là đóa hồng kiêu sa. Người là vàng được nung từ liệt hỏa. Nhất định sẽ có một ngày, ta sẽ dùng xiềng xích vàng ròng xa hoa nhất để giam cầm người vào nhà tù chỉ thuộc về chính ta."
(Quân hôn + Thập niên + Ngọt + Sủng + Nữ chính và nữ phụ cùng trọng sinh)
Tề Tư Tư trọng sinh vào năm 1984.
Đúng ngày thành hôn, giờ lành đã điểm mà tân lang vẫn bặt vô âm tín, khách mời nóng lòng như kiến bò trong chảo lửa, riêng tân nương lại bật cười khoái trá.
Kiếp trước gả nhầm người, nửa đời thê lương, nay được trùng sinh, nàng quyết không bước vào hố lửa lần nữa.
Sau khi xuyên thành pháo hôi trong truyện, Đường Tiểu Bạch tiện tay kéo theo đệ đệ của nữ chính nguyên tác – một người đáng thương về sau chết thảm – không chút do dự mà nâng niu che chở hết mực.
Dù tiểu tổ tông này vừa “trà xanh” lại thích “giả đáng thương”, tính tình thì quái đản khó chiều, nhưng đã là thanh mai trúc mã do chính mình nuôi nấng, thì cho dù phải lăn lê bò toài, nàng cũng quyết nuôi cho đến nơi đến chốn!
Cho đến một ngày, đại phản diện trong truyện tuyên bố rằng đã bắt được đệ đệ của nữ chính nguyên tác.
Đường Tiểu Bạch nhìn thiếu niên vẫn luôn bên cạnh mình... Vậy chẳng phải suốt bấy lâu nay, người mà nàng nâng niu che chở, rốt cuộc là ai?
Thái tử Lý Mặc từ nhỏ đã chịu nhiều khổ sở, mãi đến một ngày, hắn gặp một tiểu cô nương kỳ lạ, sau đó bắt đầu những tháng ngày được yêu chiều hết mực.
Cho đến khi tiểu cô nương nọ nhìn một thiếu niên số khổ khác rồi lẩm bẩm: “Chẳng lẽ ta đã cưng nhầm người?”
Lý Mặc: ??? Nàng định phụ ta chăng?
Thanh mai trúc mã, nuôi nhau lớn, sủng nhau lên trời.
Phụ đề khác “Trúc mã ta nuôi là đóa bạch liên ngàn năm”
Lâm Cảnh Lan, sắp sửa tốt nghiệp tiến sĩ, bất ngờ xuyên không trở về năm 1980,
trở thành một nữ sinh trung học vừa trượt kỳ thi đại học.
Dựa vào kỹ năng học bá đã luyện đến mãn điểm kiếp trước, cộng thêm hệ thống học bá đời này tặng kèm,
nàng quyết định:
HỌC! BÁ! ĐẾN! CÙNG!
Người khác xuyên sách đều xuyên thành tình nhân nhỏ, bạch nguyệt quang của tổng tài bá đạo.
Còn Châu Mạt lại xuyên thành nữ phụ chưa ly hôn bị ghét bỏ, còn phải đi cầu xin ly hôn.
—
[Nội dung chính] Người vợ bị bỏ rời đến thành phố tìm nam chính ly hôn nhưng mãi không thành
Tôi và kẻ th/ù không đội trời chung cùng xuyên đến một thế giới ABO.
Tôi là Alpha, hắn là Omega, tôi cười đi/ên cuồ/ng, dựa vào tinh thần lực mạnh mẽ mà tùy ý b/ắt n/ạt hắn.
Nhưng rồi, người đàn ông lạnh lùng cao quý kia lại siết cổ tôi còn cắn lấy vai tôi, hung hăng đ/è ép:
"Cục cưng, Omega cũng có x/á/c suất biến dị thành Alpha đó."
"Đã b/ắt n/ạt tôi nhiều ngày như vậy, giờ, tới lượt tôi nhé."
"Vào sâu như vậy, em có chịu nổi không?"
Tôi khóc lóc bò đi, lại bị kéo trở lại.
Mẹ nó, chẳng phải bảo thố nhân thì rất ngắn sao?
Sao đến lượt Thẩm Thanh Hoài lại như thể một bước chạm tới dạ dày vậy? Hu hu.
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Niên thượng, Nhẹ nhàng, 1v1
Giới thiệu
Phiêu linh ngốc nghếch, đáng yêu công chúa công × Sói con kiêu hãnh, mạnh mẽ thụ
Bạc Hề Linh (A Tát Y) × Hách Liên Thanh (A Xích Na)
Hách Liên Thanh sinh ra tại bộ tộc hùng mạnh nhất trên thảo nguyên, là vị tiểu vương được sủng ái nhất của Ô Bắc Vương. Năm mười bảy tuổi, hắn nhận được một món lễ vật đặc biệt từ phụ vương — một vị công chúa hòa thân đến từ bộ tộc bại trận.
Mỗi một người trong đời sẽ gặp khoảng 29.200.000 người, nhưng xác suất hai người yêu nhau chỉ là 9. Tăng Duy Nhất đính hôn với Kỷ Tề Nguyên là để làm cho người đàn ông khác là Lâm Mục Sâm khó xử. Sáu năm sau, cô kết hôn với Kỷ Tề Nguyên, một mặt là để cho con trai có cuộc sống ưu việt, mặt khác cũng để bản thân trở lại giới thượng lưu. Chỉ là, Kỷ Tề Nguyên, người từng bị cô bỏ rơi, không còn là thiếu niên trầm lặng thầm yêu cô năm xưa nữa. Sinh con, kết hôn, có lẽ có tình yêu, trải nghiệm của Tăng Duy Nhất hoàn toàn ngược lại với người khác, liệu người phụ nữ kiêu ngạo không hiểu tình yêu này có gặt hái được hạnh phúc của mình không?
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Song khiết 🕊️, 1v1, Thị giác nữ chủ
GIỚI THIỆU
Phó Thời mãi không hiểu được, bản thân nổi tiếng là ông chồng nhị thập tứ hiếu, từ trước đến nay luôn dịu dàng và chung thuỷ với vợ, nhưng tại sao cô vẫn muốn ly hôn với anh.
Cho đến khi anh phát hiện một cái điện thoại khác của Tạ Ly, những tin nhắn đã bị xoá sạch, và nụ cười dần rạng rỡ của cô.
Anh kiềm lại sự điên cuồng của mình, âm thầm quan sát.
Mãnh thú xác định mục tiêu rất chính xác, anh phải cắn chết những tên xâm phạm lãnh thổ của mình, loại bỏ toàn bộ yếu tố có thể đe dọa cuộc hôn nhân của họ.
Sau đó, anh sẽ ngậm bé thỏ trắng của mình về hang một lần nữa.
–
Một câu tóm tắt: Tại sao vợ lại muốn ly hôn?
Lập ý: Luôn phải học được cách yêu thương chính mình trước tiên.
Tác giả: Kháp Phùng Hạ
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại , HE , Tình cảm , Tu chân , Ngọt sủng , Niên hạ , Chủ công , Ngược luyến , Kiếp trước kiếp này , Dưỡng thành , Sư đồ , Nhược công , Mỹ công
...
Tu Tiên giới đồn rằng Trục Nguyệt Đỉnh quản giáo lỏng lẻo, đệ tử dưới trướng được nuông chiều quá mức, nếu không sao có thể nuôi dạy đệ tử như tiểu công chúa kiêu ngạo vậy chứ?
Trong một thế giới tu tiên rộng lớn, ai ai cũng phải khổ luyện để tiến bộ, duy chỉ có Nguyễn Trường Tinh là ngoại lệ.
Kiếp trước ngươi bị vạn người ghét bỏ, kiếp này ta sẽ đón ngươi về bằng sự sủng ái cao nhất.
Nhân vật chính: Nguyễn Trường Tinh (công) × Lạc Đình Sương (thụ)
Tôi sống lại đúng vào cái ngày tỏ tình với thanh mai trúc mã.
Giữa tiếng reo hò ầm ĩ của đám bạn, cậu ta nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ hoe vì khóc, giọng lạnh tanh:
“Lâm Nguyệt Dã, em thấy làm trò cho người ta xem vui lắm hả?”
Rồi quay sang nhìn cô gái đứng cạnh — ánh mắt dịu dàng như chưa từng dành cho tôi:
“Chờ anh một chút, giải quyết xong anh qua liền.”
Cậu ta mất kiên nhẫn, lên giọng dạy đời:
“Sao em cứ hay khóc vậy?”
“Rảnh thì đọc sách đi, đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện yêu với đương…”
Tôi chán ngấy rồi.
Dứt khoát đẩy cậu ta ra, lao vào vòng tay của tên học sinh cá biệt đang đứng sau xem náo nhiệt.
“Chồng ơi…”
Tôi ôm chặt lấy người trong lòng, bật khóc không thành tiếng.
Mười tám tuổi, Kỳ Trầm vẫn còn sống.
Mọi thứ… vẫn còn kịp.
Mùa hè năm 1984, tại địa điểm đăng ký thi đại học.
Ôn Tình nhìn chăm chú vào khẩu hiệu sơn đỏ trên tường 'Hôm nay gắng sức thi đại học, sang năm nghiên cứu khoa học vì nước', một lần nữa xác định rằng mình thật sự đã trọng sinh quay về bốn mươi năm trước.
Thể loại: Hiện đại, hào môn thế gia, showbiz, thiên chi kiêu tử, nữ minh tinh điện ảnh xinh đẹp dịu dàng có thực lực - đạo diễn thiên tài lạnh lùng chỉ bênh vực người mình, vừa gặp đã yêu, Sạch Sủng Ngọt, nhẹ nhàng, HE.
Khi mới debut, Tang Vị Hi chẳng có chút tâm cơ nào. Lúc được MC hỏi nam minh tinh nào đẹp trai nhất trong buổi ghi hình hôm đó, cô thật thà trả lời là Phùng Kha Dị.
Không ngờ sau này nổi tiếng rồi chuyên này lại thành một phiền toái lớn, mỗi lần phỏng vấn là lại bị hỏi về Phùng Kha Dị.
Phóng viên: “Cư dân mạng phát hiện hai người có rất nhiều đồ đôi, là cố ý mua sao?”
Phóng viên: “Phùng Kha Dị vừa công khai chuyện tình cảm, đối phương lại chính là nữ số hai trong phim mới của cô, cô cảm thấy thế nào?”
Tang Vị Hi liên tục phủ nhận: “Không biết, không rõ, không quan tâm.”
Nhưng mặc cô có phủi sạch thế nào, tin đồn lại càng lan rộng. Người ta nói cô yêu mà không được, nói cô vì tình sinh hận nên chèn ép nữ số hai trong đoàn phim.
Tại một lễ khai mạc liên hoan phim, đang vô cùng bực bội, Tang Vị Hi tiện tay chỉ đại một “người qua đường” bên cạnh:
“Đừng hỏi tôi về Phùng Kha Dị nữa, nam thần định mệnh của tôi là người bên kia.”
Tất cả ánh đèn sân khấu đổ dồn về phía ấy, Tang Vị Hi nhìn rõ người kia xong thì sững sờ.
Cô chỉ trúng “đóa hoa cao lãnh” nổi tiếng trong giới giải trí nội địa Du Dực.
Du Dực là đạo diễn trẻ vừa càn quét ba giải thưởng lớn, ngoại hình không thua kém minh tinh nào, gia thế hiển hách, fan hâm mộ thì cuồng nhiệt vô đối.
Tang Vị Hi chỉ muốn ôm đầu khóc, tự trách mình như cây cỏ mềm yếu, cái mũ mê trai này chắc cả đời không gỡ nổi rồi.
__________
Sau sự kiện tại liên hoan phim, cả mạng đều biết Tang Vị Hi theo đuổi Phùng Kha Dị thất bại, giờ lại "chấm" Du Dực.
Cư dân mạng ăn dưa bàn tán: rất ngưỡng mộ bản năng mê trai của cô, nhưng chẳng mấy tin tưởng tương lai làm liếm cẩu của cô đâu.
Giữa tâm bão dư luận, Tang Vị Hi hoàn toàn im hơi lặng tiếng, nghe nói là vào đoàn phim quay tác phẩm mới.
Một năm sau, cô mang theo bộ phim mới mạnh mẽ trở lại, bước lên thảm đỏ liên hoan phim.
Phóng viên lại đầy ẩn ý hỏi: “Hiện giờ nam thần của cô là ai?”
Một người giành lấy micro trước cả cô:
“Từ nay về sau vấn đề tình cảm của cô ấy, có thể đến hỏi tôi.”
Tạ Tiểu Ngọc đã trọng sinh, trở lại đúng khoảnh khắc đang trên đường đi đăng ký kết hôn với Diệp Hành Chu.
Rất nhiều người khuyên cô:
“Phúc Sinh hung dữ lại lạnh lùng, một ngày nói không nổi một câu, anh ta bị bệnh đấy. Lấy anh ta, đời cô coi như xong.”
Cũng có người chờ xem trò cười: Nữ thanh niên trí thức xinh đẹp nhất làng, từ bỏ cơ hội về thành phố, lại đi lấy một kẻ vừa lạnh lẽo vừa dữ tợn như Diệp Hành Chu, chết thảm cũng đáng đời.
Sau này, Tạ Tiểu Ngọc mới biết, Diệp Hành Chu là người xuyên từ cổ đại đến.
Anh mắc chứng rối loạn nhận thức, không biết cách giao tiếp với người khác.
Sau khi sống lại, Tạ Tiểu Ngọc quyết định sẽ dành cho đứa trẻ đến từ vì sao này tình yêu thương tốt nhất.
Cô dùng đồ ăn ngon từng chút một chữa lành Diệp Hành Chu:
“Phúc Sinh, chân giò hầm xì dầu ngon không?”
Tai Diệp Hành Chu đỏ bừng.
Ở thế giới trước kia, ai ai cũng gọi hắn là quái vật.
Chỉ có Tạ Tiểu Ngọc nói:
“Phúc Sinh là giỏi nhất, Phúc Sinh là đứa trẻ đến từ các vì sao.”
---
Tag nội dung: Trọng sinh, ngọt ngào
Tóm tắt một câu: Bận rộn làm nông thời kỳ những năm tám mươi.
Chủ đề: Yêu thương có thể chữa lành tâm hồn
Nhân vật: Tạ Tiểu Ngọc, Diệp Hành Chu (tên trên giấy tờ) - Phúc Sinh (tên ở nhà)
Nữ nhân trong tộc chúng ta, mỗi người đều là não yêu đương chết vì tình yêu.
Vật cực tất phản (1), cho nên đời này mới có một độc phụ như ta, liên tiếp hại mấy đời hôn phu.
________
(1) Vật cực tất phản: một vật hoặc một sự việc khi đi đến điểm cực độ của giới hạn thì sẽ phản đảo lại. Đạo lý của “vật cực tất phản” chính là điều gì cũng cần phải có chừng mực, đừng quá cưỡng cầu. Nếu không làm được như vậy sẽ khiến sự tình phát triển theo chiều ngược lại
Tên truyện: Chưởng mệnh nữ
Tác giả: Cựu Nhai Thập Thất Lộ - 旧街十七路
Dịch: Animism & Me
FB: I will tell you lovely stories
Tạm dịch: Chủ kênh dỗ ngủ
Tác giả: Thảo Bao Thảo Bao
Số chương: 30 chương chính văn + 1 phiên ngoại
Trình Vân Phong (Niên hạ chó săn nhỏ công) x Nhậm Huyên (Bảo thủ chính trực thụ)
Thể loại: HE, 1v1, trên trời rơi xuống thắng trúc mã, hướng hiện thực, điềm văn, có thịt, HE.
Văn án:
Câu chuyện tình yêu nhỏ bé nơi đô thị theo hướng hiện thực.
Nhậm Huyên có một người anh em tốt tên gọi Trần Tuế, là đối tượng yêu thầm mười ba năm của anh.
Nhậm Huyên từ đầu đến cuối luôn duy trì tự giác mình đang kết bạn với trai thẳng, cho đến tận khi Trần Tuế thông báo tin sắp kết hôn, Nhậm Huyên mới khóc lớn lên trong đêm khuya thanh vắng ở cái ổ cô độc của mình.
Trình Vân Phong để đầu đinh, là một ông chủ nhỏ thích chạy moto, đẹp trai nhiều người thích, trong chuyện tình cảm là một chàng trai tốt bụng chân thành.
Trình Vân Phong hay mất ngủ nên mê mẩn giọng của một chủ kênh là nam trên M trạm rất thích hợp để dỗ ngủ, đối với Nhậm Huyên ngẫu nhiên gặp gỡ là "vừa gặp đã yêu".
Lời tác giả:
Theo như mong muốn ban đầu là tôi muốn viết một câu chuyện tình giữa những người bình thường, giống như hai người bạn kể cho nhau nghe anh họ của mình làm sao theo đuổi được bạn trai mà thôi. Thế nên cứ xem đây như là một áng văn ngọt ngào nho nhỏ từ đầu đến cuối nhé!
Tuệ Nương là một tiểu quả phụ ở thôn Hoa Ổ, thích nhất là ngồi trước cửa nhà cắn hạt dưa.
Nàng thích đi giày thêu đẹp, thích tô son đỏ chót.
Đôi mắt đào hoa lúc nào cũng như mang theo móc câu nhỏ.
Ruộng nước nhà nàng, chưa bao giờ phải tự mình đi cày.
*
Ngụy Thạch là thợ đá ở thôn Hoa Ổ, người như tên, cục mịch muốn chết.
Không thích nói chuyện, cũng không thích giao du với người khác.
Lại vì bị thọt chân, mãi vẫn chưa cưới được vợ.
Hai người vốn dĩ quăng tám sào cũng chẳng tới –
Bỗng nhiên có một ngày.
Có một kẻ không biết xấu hổ chạy đi nghe lén chuyện của Tuệ Nương.
Một giọng nói nũng nịu tựa là cự tuyệt lại như đưa đẩy truyền đến.
Người nọ trợn mắt há hốc mồm.
Quái lạ, hình như hắn ta đã phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa nào đó rồi.
[Đoạn kịch nhỏ]
Buổi trưa, Tuệ Nương đang ngồi ở đầu thôn cắn hạt dưa, chiếc áo bông đỏ thắm làm nổi bật làn da trắng như tuyết, người và chó đi ngang qua đều phải liếc nhìn thêm vài lần.
Chó thì thôi đi.
Người thì luôn bị Tuệ Nương mắng cho một trận.
Duy chỉ có một người Tuệ Nương sẽ không mắng, bởi vì hắn cũng không nhìn nàng.
Ngày thứ một trăm lẻ tám nàng liếc mắt đưa tình với nam nhân kia thất bại, Tuệ Nương không nhịn được chặn người lại.
"Một thân sức lực thô lỗ, không biết dùng vào việc khác hay sao?!"
Tác phẩm: Vợ tôi ngày nào cũng phải giả nghèo (老婆每天都在装穷)
Tác giả: Kiến Kình Lạc (见鲸落)
Thể loại: Sa điêu, ngọt sủng, HE
Độ dài: 55 chương
Nhân vật chính: Vu Tư Linh, Lê Nguyệt Uẩn
Editor: Gà
-----------------------------
Vu – phú nhị đại – Tư Linh không thể không giấu giếm thân phận sang chảnh của mình, giả làm người nghèo, ngày ngày cùng Lê Nguyệt Uẩn ra chợ mặc cả giá rau giá cá, trong tay luôn kè kè túi vải để nhặt chai nhựa bảo vệ môi trường, tối tối ra lề đường bày sạp, nước rửa mặt, rửa chân cũng phải giữ lại để dội toilet... Đúng là tình yêu hoàn mỹ khu ổ chuột T ^ T
Vu Tư Linh, sinh viên năm ba khoa diễn xuất cho biết: Kỹ thuật diễn xuất cả đời này của cô đều dùng hết lên người bạn gái mình :)
Vậy mà có một ngày, cha cô lệnh cho cô phải hẹn hò với Chủ tịch công ty đối tác.
Chuyện này không thể được! Ở nhà vẫn còn cô vợ Lọ Lem ngọt ngào, cô sẽ không đồng ý.
Cô tức tốc chạy đến nơi đã hẹn, hy vọng đối phương thấy khó mà lui, nhưng mà ngồi đối diện lại là... Lê Nguyệt Uẩn lạnh lùng xa cách, một thân âu phục cắt may khéo léo, túi xách phiên bản giới hạn, cả người toát lên hương vị đồng tiền, chuyện gì xảy ra vậy?
Cả hai người cùng hoảng hốt ——
Lê Nguyệt Uẩn: "Vợ à, sao em lại ở đây?"
Vu Tư Linh: "Không phải lúc này chị nên đi bán ve chai sao?"
Sinh viên khoa diễn xuất X Kiến trúc sư
Kiếp trước, Chu Chiêu Chiêu là một người vô cùng oan ức, chỉ đến khi chết cô mới biết rằng gia đình tan cửa nát nhà đều do một tay người chú thứ hai gây ra.
Nợ kiếp trước, kiếp này trả!
Còn người đàn ông chết tiệt kia, một lần tái sinh, Chu Chiêu Chiêu quyết định đối xử tốt với anh ta hơn một chút.
Người em họ đối chiếu: "Chẳng qua chỉ là một gã thô kệch làm tài xế, có tương lai gì đâu? Cô lấy hắn rồi sẽ chỉ có khóc thôi!"
Ai ngờ, gã thô kệch kia bỗng chốc biến thành một vị thủ trưởng trong quân đội?!
Người em họ đối chiếu mãi chờ xem Chu Chiêu Chiêu lấy gã thô kệch sẽ sống một cuộc đời bần hàn như thế nào.
Nhưng cô ta đợi đến——
Chu Chiêu Chiêu tay không xé nát hoa sen trắng, đấm đá lũ đàn ông xấu xa! Đấu tranh với kẻ xấu, trừng trị lũ tiểu nhân, vào đại học, mở cửa hàng, kiếm tiền...
Cuộc sống nhỏ của cô ngọt ngào đến mức không thể ngọt ngào hơn!
Chỉ có điều duy nhất khiến cô phiền lòng chính là người đàn ông thô kệch kia, ngày ngày đeo bám cô, đòi âu yếm, ôm ấp...
Chu Chiêu Chiêu xoa bóp eo thon, than thở: "Cuộc sống này thật không thể tiếp tục được nữa!"
Mười tám năm trước, vào ngày mẹ ta sinh long phượng thai, một đạo sĩ vân du tới đây, chỉ vào đứa trẻ nằm trong lòng ngực cha ta nói: “Tương lai của người này, bước thẳng tới thanh vân, không thể hạn lượng”
Cha ta trợn mắt, nhìn hắn, lại nhìn ta, xốc tã lót lên thì giận dữ, gọi người đuổi đánh đạo sĩ ra ngoài.
“Tiên sư nhà ngươi, cm nhà ngươi, đây là con gái ta!”
Mười tám năm sau, trước đêm ta xuất giá, gặp gỡ huynh trưởng ở từ đường.
Ta nắm chặt khăn voan đỏ thẫm, tay hắn cầm tin chiến thắng hội nguyên, hai mặt nhìn nhau
Ta hỏi: “Có đổi không?”
Hắn đáp: “Đổi!”
Ánh mặt trời sáng ngời, ta bước lên điện thi đình, hắn gả vào nhà cao cửa rộng.
---
*Có tình tiết đam mỹ
Nhiếp chính vương Hoắc Nghiễn Trưng quyền thế ngập trời, tính tình thô bạo, đã ngoài ba mươi nhưng vẫn chưa muốn thành gia lập thất, ai cũng cho rằng vì hắn không thích nữ sắc.
Cho đến khi Hầu phủ bị tịch thu, Tiểu Quận chúa yêu kiều bị giáng chức, trở thành kỹ nữ ở thanh lâu.
Nhưng người còn chưa được đưa đến thanh lâu đã bị Hoắc Nghiễn Trưng mang về vương phủ.
Mục Đào Đào hỏi hắn: Hoàng thúc, sau này ta sẽ là ai?
Hoắc Nghiễn Trưng xoa đầu nàng, nàng sẽ mãi mãi là Vĩnh An quận chúa.
Hắn sủng ái nàng, nuông chiều nàng, mọi chuyện đều xuôi theo ý của nàng, hơn cả phụ thân huynh đệ…
*
Người đời đều nói, nàng thực sự rất may mắn.
Đầu tiên là được sinh ra trong lòng bàn tay của lão Hầu gia, sau này lại trưởng thành trên đầu quả tim của Nhiếp chính vương.
Ngày cập kê, lòng nàng tràn ngập vui mừng, nam nhân trên thế gian này không ai tốt như hắn, chi bằng hoàng thúc cưới ta đi?
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn nàng, khẽ nhíu mày. Nàng lấy dũng khí hỏi tiếp: Có thể chứ?
Hắn sửng sốt, nỗi ưu tư như trào dâng cuồn cuộn nơi đáy mắt, sau một lát chỉ có thể trả lời: Không thể.
*
Về sau nàng mới biết được, thiếu niên Hoắc Nghiễn Trưng đã từng làm kinh thành huyên náo như muốn long trời lở đất vì cầu hôn thân cô của nàng.
Hắn vì cô cô mà vứt bỏ tất cả mọi thứ, cũng vì thân cô mà quyền khuynh thiên hạ.
*
Từ đó trở đi, hy vọng của Mục Đào Đào hoàn toàn tan vỡ, để cho Hoắc Nghiễn Trưng chọn vị hôn phu cho nàng, cứ một năm rồi lại một năm chọn lựa, song vẫn không chọn được một người thiếu niên nào ở kinh thành cả.
Mục Đào Đào nóng nảy, xông vào Nghị Sự Các: Hoàng thúc, nhiều người như vậy mà người vẫn không chọn trúng ai, ngày mai để ta tự chọn đi.
Hoắc Nghiễn Trưng hoảng hồn ngay tại chỗ, sau một lúc lâu mới hỏi nàng trước mặt các triều thần: Ta cưới nàng… Được không?
[Hướng dẫn xem]
Một câu nói giới thiệu vắn tắt: Cưng chiều lão bà thực sự sẽ nghiện…
Mục đích: Hãy kiên trì với ý muốn lúc đầu, không cần quá cố chấp, chỉ cần có thể trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình.
Thôi biểu ca, người từng kinh tài tuyệt diễm, nay lại mất trí hoá ngây dại.
Cô mẫu hỏi ta, có nguyện ý gả cho hắn không?
Tất nhiên là ta đồng ý.
Cuộc sống không phải lo cơm ăn áo mặc, có tiền, có thời gian, lại thêm tướng công chẳng thể hành phòng —— ấy là cuộc sống mà ta đã thắp hương cầu khấn suốt ba năm mới đổi lấy được.
Thế nhưng, đến nửa đêm, hắn lại dán sát người vào lưng ta, thân thể nóng rực, bên tai còn có tiếng thì thầm mềm mại tựa như nước…
Ta càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng lắm.
Sau nhiều năm xa cách, họ tái ngộ trong đám cưới của một người bạn. Khi còn học cấp 3, Trầm Nhứ từng là nhân vật nổi tiếng trong trường, các bạn học đến giờ vẫn trêu chọc vì cô từng mạnh miệng tuyên bố sẽ tán đổ Chu Hành trong vòng ba tháng.
Trước những lời trêu chọc đó, Trầm Nhứ chỉ lảng tránh không đáp. Khi cô rời đi, có người tò mò quay sang hỏi Chu Hành:
“Thế rốt cuộc cậu có bị tán đổ không?”
Người khác tiếp lời: “Chuyện đó còn phải hỏi à? Anh Hành đâu phải người dễ theo đuổi, chắc chắn là không thành rồi!”
Sau vài vòng rượu, người đàn ông nãy giờ chỉ im lặng nghịch bật lửa bỗng nhếch môi cười nhạt, giọng trầm thấp vang lên:
“Đã theo đuổi thành công.”
“…Nhưng rồi sau đó lại đá tôi.”
–
Sau khi đã làm lành, một ngày nọ, Trầm Nhứ vô tình lướt qua một diễn đàn, đọc được bài viết nói về Chu Hành:
“Nổi danh là nam thần trong giới, vừa lãng tử vừa phong trần, có vô số phụ nữ theo đuổi nhưng lạ một điều là bên cạnh anh trước nay vẫn chưa từng xuất hiện bất kỳ người phụ nữ nào.”
Đúng lúc ấy, Chu Hành bước ra từ phòng tắm, tóc vẫn còn ướt. Nhìn anh, sống mũi Trầm Nhứ chợt cay cay, cô khẽ hỏi:
“Tại sao vậy?”
Người đàn ông trầm mặc nhìn cô giây lát, sau đó không chút do dự kéo cô vào lòng, cúi xuống hôn thật sâu.
“Bởi vì Chu Hành yêu em.”
–
Thể loại: Gương vỡ lại lành / Nam chính tay là tay đua xe, phong trần nhưng chung tình x Nữ chính là phóng viên dịu dàng, trầm lặng
Lưu ý: Cả hai là mối tình đầu của nhau, không có người yêu cũ
Hiện đại, thiên tài máy tính Giang Thiên Ca vì đất nước mà hy sinh, sau đó trọng sinh.
Cô trọng sinh về chính kiếp trước của mình. Chỉ là kiếp trước này có chút thảm: Thân phận là thiên kim tiểu thư thật sự, nhưng lại bị ác ý tráo đổi, bị đánh bị mắng, bị ép gả cho gã đàn ông bạo lực đã qua một đời vợ, vì phản kháng mà bị đánh chết, thi thể còn bị bán đi kết minh hôn...
Giang Thiên Ca: Bi kịch cái gì! Gϊếŧ hết đám người cặn bã các người! Trước tiên sẽ khiến cho mọi chuyện rối tung lên, sau đó sẽ lôi ra ả thiên kim giả kia, đánh cho ả ta trở về hình dạng ban đầu.
Cuối cùng, cha giả mẹ giả, con gái giả, tất cả đều thay phiên nhau hành hạ, đóng gói xong rồi ném vào tù! Về phần cha mẹ ruột để lạc mất con gái mà cũng không biết, Giang Thiên Ca không muốn nhận: Tôi là một thiên tài máy tính thế kỷ 21, không làm thiên kim tiểu thư thì cũng có thể sống một cuộc đời tự do tự tại.
Bẻ khóa thông tin mật, chặn máy bay trinh sát, vớt tàu ngầm hạt nhân, nhận giấy khen, bận lắm rồi. Chỉ là, cô không muốn nhận, nhưng người thân lại cầu xin được nhận cô. Người cha là quân nhân mỗi ngày đều quan tâm hỏi han, tặng nhà, tặng sổ tiết kiệm, cô lừa người khác, cha cô liền đi theo sau lấp hố.
Người ông nội thì vô tư bênh vực cháu gái, thậm chí còn viết bản kiểm điểm thay cho cô. Người mẹ ruột ở nước ngoài, lại càng mang về cho cô năm người cậu cực kỳ lợi hại để cưng chiều cô...
Hả? Hình như làm thiên kim tiểu thư thật sự cũng được đấy chứ? Nhưng mà không có ai nói cho cô biết, sau khi làm thiên kim tiểu thư thật sự rồi, mỗi ngày đều phải đối mặt với hiện trường tranh giành cưng chiều nịnh nọt như vậy!
Giang Thiên Ca: Haiz ~ được hoan nghênh quá cũng phiền phức đấy. - Nhìn trúng một anh chàng quân nhân anh tuấn, Giang Thiên Ca quyết đoán cưa đổ anh. Sau đó phát hiện, người sĩ quan này có nguồn gốc rất sâu xa với cha cô.
- Biết được Lục Chính Tây và con gái mình đang hẹn hò, ông bố vợ Giang Viện Triều chau mày: "Tôi coi cậu như anh em, vậy mà cậu lại định hái hoa nhà tôi?"
Tác giả: Khâm Điểm Phế Sài
Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt
Độ dài: 103 chương + 15 ngoại truyện
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, thanh mai trúc mã, nam chính mỏ hỗn mềm lòng x nữ chính ngoan xinh yêu, nhẹ nhàng, ngọt ngào, SC, HE
Giới thiệu
Anh là ác quỷ, và cũng là món quà.
Tin tốt: Không ai biết cô thầm yêu anh trai mình.
Tin xấu: Anh trai cô là đồ cà chớn.
“Con trai có em gái sẽ không lắp giỏ đựng đồ ở yên sau xe đạp.”
Note: Nam nữ chính không cùng huyết thống và hộ khẩu.
Tóm tắt một câu: Cặp anh em “hờ” yêu nhau lắm cắn nhau đau.
Chủ đề: Tình yêu sâu đậm nảy mầm từ thuở thiếu thời.